Hành Trình Đoạt Lại Hào Quang Nữ Chính

Chương 119: Hồi Sinh




Dịch: CP88

***

Tòa nhà Đông.

Cận Hàn Thanh về đến nhà đã là nửa đêm, anh ta kéo bước chân nặng nề đi lên lầu. Toàn bộ đoạn đường này tiểu Vu không dám nói thêm một câu, cô ấy sợ mình chỉ cần mở miệng nói một câu thôi, Cận Hàn Thanh sẽ nhớ ra phải xé cô ấy ra thành trăm mảnh.

Tiểu Vu ngơ ngác đứng dưới phòng khách không dám về phòng, chỉ sợ Cận Hàn Thanh có việc muốn gọi cô ấy.

Người đàn ông trở lại phòng ngủ chính, muốn đi đến chiếc giường lớn nhưng toàn thân vô lực, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng bước đến trước bàn trang điểm rồi ngồi xuống.

Anh ta đã huy động nhiều người như vậy đi tìm nhưng lại không thấy bóng dáng Thương Lục đâu, tất cả những khả năng có thể anh ta đều đã nghĩ đến. Cận Hàn Thanh nhìn chính mình trong gương, thấy được vẻ hoảng hốt và chán chường không thể tả. Anh ta nhấc tay khẽ chống lên trán mình, trong đầu đều là bộ dạng kinh hoảng và bất lực của Thương Lục. Cô ấy có thể bị người ta khi dễ hay không? Hay là đã bị người ta mang đi đâu đó rồi?

Nếu là bắt cóc thì vì sao đến cả một cuộc điện thoại của đối phương cũng không có?

Cận Hàn Thanh lại lấy điện thoại ra nhìn một cái, không có cuộc gọi nhỡ nào cả.

Thương Lục sống đơn giản, sẽ càng không có chuyện đắc tội với người khác, anh ta làm thế nào cũng không nghĩ ra được có người muốn hại cô ấy.

Huống hồ còn có tiểu Vu đi theo đến tận nhà vệ sinh, tuy lúc ấy tiểu Vu đứng quay lưng về phía cửa nhưng cũng chỉ cách đó chừng mười mét, nếu Thương Lục bị người ta cưỡng ép mang đi thì không thể không có một chút động tĩnh nào được chứ?

Nếu là tự cô ấy đi thì sao đây? Nhưng mà Thương Lục rất ỷ lại vào tiểu Vu, nếu cô ấy nhìn thấy tiểu Vu thì tuyệt đối sẽ không đi lung tung.

Cận Hàn Thanh gõ nhẹ đầu, thật sự không nghĩ ra được điều gì khác nữa. Anh ta ngẩng đầu lên, tầm mắt đột nhiên rơi xuống hộc tủ bên cạnh.

Trong đó đều là đồ đạc sau khi Thương Lục phát điên được tiểu Vu thu dọn lại, bởi anh ta sợ Thương Lục sẽ làm tổn thương chính mình nên rất nhiều thứ đã bị giấu đi.

Cận Hàn Thanh đã tỉnh táo lại không ít, anh ta nghĩ đến lần trước Thương Lục suýt chút nữa chạy mất, còn cả lúc cô ấy ngồi bên cạnh anh ta xem nhạc kịch, hình như có gì đó đã không còn thích hợp. Khi ấy Thương Lục không ngừng nhìn quanh bốn phía, hai lần ồn ào muốn vào nhà vệ sinh, còn không cho anh ta đi theo. Này giống như cô ấy đã càng ngày càng có chủ kiến hơn rồi.

Người đàn ông đi ra cửa, nâng cao giọng gọi tiểu Vu.

Tiểu Vu nơm nớp lo sợ đi lên lầu, cũng không dám đến quá gần Cận Hàn Thanh. "Cận tiên sinh?"

"Thời gian gần đây cô có phát hiện ra phu nhân có chỗ nào khác lạ không?"

Tiểu Vu rụt cả hai vai lại đứng một bên, "Không...... không có ạ."

"Thuốc thì sao? Vẫn uống thường xuyên chứ?"

"Vâng."

"Cô có nhìn tận mắt không?"

"Có ạ," Tiểu Vu khẽ gật đầu, những công việc liên quan đến Thương Lục cô ấy thật không dám qua loa. "Đều là tôi đặt vào tận tay phu nhân, sau đó nhìn phu nhân nuốt xuống."

Cận Hàn Thanh xoay người đi vào phỏng ngủ, tiểu Vu đứng ngoài cửa không dám nhúc nhích, giọng nói của người đàn ông sau cánh cửa truyền ra. "Cô sợ hãi cái gì?"

Tiểu Vu đúng là đang sợ, vừa rồi nếu như không có Cận Ngụ Đình giúp cô ấy nói mấy câu thì cô ấy sẽ cực kỳ tin là Cận Hàn Thanh sẽ hận không thể giết chết mình.

Người đàn ông đi đến trước bàn trang điểm, chỉ hộc tủ trước mặt. "Mở ra."

"Vâng." Tiểu Vu vội vàng quay về phòng mang chìa khóa đến, sau đó tra khóa vào, vặn nhẹ đem ngăn tủ mở ra.

Cận Hàn Thanh ngồi xổm xuống, lấy từng thứ đồ bên trong ra, tiểu Vu nhìn thấy một chiếc hộp khá quen mắt, "Lúc trước Cận phu nhân từng đòi tôi lấy cái này."

"Khi nào?"

"Cũng không lâu lắm, khi ấy phu nhân ầm ĩ muốn tìm hộp nên tôi mở ngăn tủ này ra cho phu nhân. Lúc vừa nhìn thấy chiếc hộp này phu nhân liền ôm chặt không chịu buông tay, à nhưng mà sau hai ngày phu nhân lại đưa tôi để cất lại rồi."

Cận Hàn Thanh nghe vậy thì nhịn không được cầm chiếc hộp đó đặt lên bàn trang điểm. Anh ta nhìn qua một lượt thấy không có gì khác lạ, nhưng ngón tay vừa chạm đến hình khắc ở cạnh hộp ánh mắt liền trầm xuống, anh ta nén lại hơi thở sau đó mở nó ra.

Bên trong có một vài thứ đồ trang sức lặt vặt, Cận Hàn Thanh mở lớp ngăn, đưa chiếc hộp đến trước ánh đèn, liền nhìn thấy chiếc máy quay phim mini bên trong.

Thứ này không ai có thể quen thuộc hơn anh ta nữa, bởi nó là thứ do công ty anh ta nghiên cứu ra. Vì sao trong chiếc hộp của Thương Lục lại xuất hiện thứ này?

Cận Hàn Thanh lấy ra, ngón tay ấn nhẹ lên nút bấm ngoài cùng, đây là trạng thái tắt nguồn.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vật trên tay không tha, vì sao Thương Lục phải tìm hộp? Mà vì sao trong chiếc hộp cô ấy muốn tìm lại có chiếc máy quay phim này?

"Cô cất chiếc hộp này vào trong tủ là khi nào?"

"Lâu lắm rồi ạ, hình như là lúc phu nhân vừa mới phát điên."

Cận Hàn Thanh nhấn giữ nút bật nguồn, phát hiện màn hình hơi lấp lóe sau đó bật lên. Càng lúc anh ta càng cảm thấy khác lạ, Cận Hàn Thanh kéo ghế ra ngồi xuống, mở những đoạn video bên trong ra. Anh ta trực tiếp nhìn ngày tháng bên cạnh, thấy được ngày tháng quay liền mạch, nói cách khác chiếc máy quay này luôn trong trạng thái thu hình. Đoạn video của ngày cuối cùng không quay lại được bất kỳ ai đi tới tắt nó đi, hơn nữa khoảng thời gian đó Thương Lục đã phát điên. Như vậy thì chỉ còn lại một cách giải thích cuối cùng.

Máy quay phim này dừng lại là vì lượng pin đã tiêu hao hết.

Cận Hàn Thanh nghĩ tới đây đột nhiên rùng mình một cái, không nhịn được nhìn chằm chằm cột hiển thị 70% pin trên góc phải của màn hình.

Anh ta không hề biết có thứ này đặt ở đây, tiểu Vu khẳng định cũng không biết, mà thứ này là của Thương Lục, nếu vậy......

Có thể nói, sau khi cô ấy nhận lấy chiếc hộp từ tay tiểu Vu đã tìm được chiếc máy quay phim trong này, cũng đã sạc điện cho nó.

Nếu Thương Lục chỉ là một kẻ điên thì cô ấy có thể nghĩ tới thứ đồ trong này sao? Lại còn có thể không khiến tiểu Vu không một chút nghi ngờ trả về chỗ cũ?

Cận Hàn Thanh càng nghĩ sống lưng càng lạnh buốt, anh ta căng thẳng tìm dữ liệu trong bộ nhớ của chiếc máy quay, muốn nhìn một chút đến cùng là trong này có thứ gì.

Mãi đến khi hình ảnh anh ta ôm một người phụ nữ tiến vào trong phòng, còn có cả tiếng Thương Lục la hét đau xé tâm gan, Cận Hàn Thanh rốt cuộc cảm thấy được sự tuyệt vọng trước nay chưa từng có. Thương Lục nhất định đã nhìn thấy, tuyệt đối là đã nhìn thấy!

Ngón tay của người đàn ông bám chặt mép màn hình, nổi lên từng khớp xương. Nếu là máy quay do công ty anh ta nghiên cứu ra thì Cận Hàn Thanh tự nhiên sẽ có cách để kiểm tra lịch sử xem lại của nó.

Hô hấp của Cận Hàn Thanh càng ngày càng gấp gáp, anh ta vẫn còn ôm hi vọng tất cả những thứ này chỉ là trùng hợp mà thôi. Cận Hàn Thanh mở phần thiết lập, lần lượt làm từng thao tác, nhập số liệu, sau đó lấy ra lịch sử xem lại của chiếc máy quay.

Từng đoạn video ngắn hiện ra trước mắt, Cận Hàn Thanh mở ra mấy đoạn, hầu hết đều là những đoạn anh ta mang những người phụ nữ khác nhau về. Anh ta tiếp tục kiểm tra thời gian xem lại, gần như đã hiểu ra toàn bộ.

Thương Lục đã xem lại những thứ này. Cận Hàn Thanh cẩn thận nhớ lại, không trách đêm đó cô ấy lại hung dữ cắn anh ta một cái như hận không thể cắn đứt một miếng thịt xuống như vậy.

"Cận tiên sinh?" Tiểu Vu dè dặt gọi.

Cận Hàn Thanh còn đang chìm đắm bên trong bi thương và khó có thể tiếp thu, xem ra là Thương Lục đã sớm khôi phục thần trí, mà tất cả mọi người đều đã bị cô ấy lừa.

Nhưng vì sao chứ?

Anh ta vậy mà một chút cũng không nhìn ra, càng không hề có một điểm nghi ngờ. Cô ấy oán hận anh ta như vậy, nhưng vì sao lại không nói ra?

Anh ta có thể giải thích cho Thương Lục, rằng anh ta chưa bao giờ chạm vào những người phụ nữ kia, anh ta chỉ đẩy bọn họ vào trong phòng khách, ngoài ra không hề tiến thêm một bước nào cả.

Nhất định là cô ấy đã hiểu lầm nên mới hận anh ta muốn chết, rõ ràng là cô ấy tự mình trốn đi nên tiểu Vu mới không thể ý thức được. Nhưng cô ấy có thể tự mình bỏ trốn sao?

Cận Hàn Thanh uể oải vung tay ra hiệu cho tiểu Vu đi ra ngoài trước, trong tay vẫn nắm chặt chiếc máy quay phim mini. Bây giờ nghĩ lại, đúng là nét mặt của Thương Lục gần đây so với người bình thường không khác nhau là mấy, chỉ là vì cô ấy thường xuyên nói linh tinh nên Cận Hàn Thanh mới không để trong lòng.

Ngày hôm sau.

Thương gia cũng đã biết được tin, Thương Dư Khánh đích thân đi một chuyến đến tòa nhà Đông, thế nhưng bị chặn lại ngoài cửa.

Cận Hàn Thanh biết Thương Lục không về Thương gia, những lời chất vấn liên tục kia anh ta cũng lười nghe, thời gian đôi co với bọn họ chi bằng tập trung đi tìm người.

Lúc Cận Ngụ Đình ra khỏi cửa đặc biệt dặn dò tài xế cẩn thận, ngàn vạn lần không được để có người theo đuôi.

Cố Tân Tân vẫn đến công ty như bình thường, xe vừa lái ra khỏi cổng liền thấy xe của Cận Ngụ Đình dừng lại cách đó một đoạn.

Cô không khỏi nhíu mày, sau đó nói tài xế không cần bận tâm đến anh làm gì. Chiếc xe của đối phương cũng rất nhanh khởi động rồi đi theo xe của cô.

Cố Tân Tân hạ cửa xe xuống, Cận Ngụ Đình quay sang đón lấy ánh mắt của cô.

"Sao anh lại tới nữa? Có phải là anh muốn cho cả thiên hạ biết được Thương Lục đang ở đây không?"

"Tôi chỉ đến hỏi em Thương Lục thế nào rồi thôi?"

Cố Tân Tân bực mình trả lời. "Rất khỏe!"

"Tôi sợ anh ấy sẽ nhanh điều tra ra em thôi, phải nhanh chóng nghĩ cách đưa Thương Lục ra ngoài."

Cố Tân Tân dĩ nhiên biết đây là phiền phức lớn nhất, cũng là chuyện vô cùng cấp bách hiện tại, nhưng một mình cô thì không thể nào làm được gì. Cận Ngụ Đình giơ tay xem đồng hồ, "Vẫn còn sớm, em ăn sáng chưa?"

"Chuyện đó không cần anh quan tâm."

"Phía trước có một nhà hàng, cùng vào ăn đi, có chuyện rồi vừa ăn vừa nói."

Cận Ngụ Đình nói xong thì cho cửa xe đóng lại, chiếc xe nhanh chóng dẫn trước. Cố Tân Tân do dự một chút, cuối cùng vẫn để cho tài xế đuổi theo.

Quanh đây đúng là có rất nhiều nhà hàng ngon, bọn họ cũng là lượt khách hàng đến sớm. Cố Tân Tân xuống xe, nhìn thấy Cận Ngụ Đình đứng ở cửa chờ mình.

Cô cầm túi xách đi đến. "Còn việc gì nữa? Không phải tối qua đã nói rõ lắm rồi sao?"

"Vào trong đi."

Cận Ngụ Đình đặt phòng bao riêng sau đó dẫn theo Cố Tân Tân đi vào trong, cô vừa ngồi xuống Cận Ngụ Đình liền chọn món, rồi chờ cho nhân viên phục vụ đi ra ngoài.

"Tôi thấy tốt nhất là để cho Thương Lục rời khỏi Lục Thành, nhưng chị ấy nhất định không quen với cuộc sống bên ngoài, mà lại chỉ có một mình......"

Cận Ngụ Đình rót cho cô một chén trà. "Cô ấy có dự định gì không?"

"Đối với chị ấy thì chỉ cần thoát khỏi Cận Hàn Thanh là được, còn chuyện đi đâu cũng không quá quan trọng."

"Tôi sẽ sắp xếp đưa cô ấy đi."

Cố Tân Tân nghe vậy, trong lòng khẽ thở ra một hơi, "Vậy thì tốt."

"Nhưng tôi cũng cần có thời gian tìm chỗ, còn phải sắp xếp người. Tôi sẽ làm nhanh nhất có thể, nhưng cũng cần ít nhất là một tuần. Trong một tuần này em nhất định phải giấu cô ấy thật kỹ, tốt nhất là không nên đổi địa điểm, như vậy sẽ không an toàn."

Cố Tân Tân khẽ gật đầu. "Yên tâm, chị ấy chỉ cần không ra khỏi cửa là sẽ không có chuyện gì."

Thức ăn rất nhanh được mang lên, Cố Tân Tân cầm đũa bắt đầu ăn, Cận Ngụ Đình ngồi bên cạnh đăm chiêu. Cố Tân Tân vừa hành động liền mang người đi, ném lại cho anh một mớ rắc rối không nhỏ. Dám ngay dưới mí mắt của Cận Hàn Thanh mang người đi, hiện tại bộ dạng của Cận Hàn Thanh lại điên rồ như hận không thể gặp người liền cắn. Cố Tân Tân cho là chuyện gì anh cũng có thể xử lý ổn thỏa, cũng không biết vì chuyện đó của cô mà hai ngày nay anh bận đến sứt đầu mẻ trán.

Cố Tân Tân quan sát sắc mặt của anh, "Cận Ngụ Đình, tôi có một chuyện muốn hỏi anh."

"Chuyện gì?"

"Lúc anh biết Thương Lục đã tỉnh lại có cảm giác gì?"

Cận Ngụ Đình gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, chậm rãi nói, "Đương nhiên là vui mừng, rốt cuộc thì cô ấy cũng đã thoát khỏi bóng tối của chính mình rồi."

"Còn gì nữa không?"

Cận Ngụ Đình đón lấy ánh mắt của Cố Tân Tân, "Ngoại trừ vui mừng...... chắc là còn có nhẹ nhõm đi."

"Anh đúng là không có tương lai gì cả. Thương Lục đã biết những chuyện lúc trước Cận Hàn Thanh từng làm với cô ấy nên chắc chắn sẽ không quay lại với anh ta, anh không thấy cơ hội của mình đã đến rồi à?"

Động tác cầm đũa của Cận Ngụ Đình hơi khựng lại, Cố Tân Tân vỗ vỗ bả vai anh. "Bây giờ anh cứu Thương Lục ra chính là chiêu anh hùng cứu mỹ nhân hoàn hảo nhất."

"Đến lúc này rồi mà em còn có tâm tư làm mối cho tôi và Thương Lục?"

Cố Tân Tân cầm cốc sữa bò bên cạnh uống một ngụm, lại cầm đũa gắp một khối bánh dày đường đỏ đặt vào trong bát. "Lúc trước tôi đã nói với anh sẽ nghĩ cách cho anh và Thương Lục về với nhau rồi còn gì, nhưng tôi thừa nhận là lúc đó chỉ muốn chọc tức anh, vì khi đó chuyện đó là không thể nào. Nhưng bây giờ thì khác, tôi cũng là nói thật. Nếu cơ hội đã tới thì anh phải nắm cho thật chắc, để đoạn tình cảm mấy năm qua của anh không trở thành vô nghĩa."

Cận Ngụ Đình đặt đũa về, "Em còn chưa nhìn ra được tôi hết lần này đến lần khác tới tìm em là vì cái gì sao?"

Cố Tân Tân rũ mi mắt, "Đương nhiên là vì có việc nên mới tìm."

"Em hà tất phải giả ngu không biết, trong lòng em nhất định là đã rõ ràng."

"Anh nói sao thì là vậy đi." Cố Tân Tân đặt bàn tay lên chiếc cốc thủy tinh, cổ tay lập tức bị Cận Ngụ Đình bắt lấy, "Em nói theo lời tôi nói, vậy tôi nhắc lại cho em biết, tôi đã nói em đừng có tiếp tục lôi Thương Lục vào giữa chúng ta. Tôi không chỉ là thích em, điểm này nhất định em đã rõ ràng, tôi chính là nghĩ tôi còn yêu em, hiện tại cũng đã hiểu......"

"Cận Ngụ Đình, dừng dừng." Cố Tân Tân muốn rút tay về, "Anh muốn dọa chết tôi đấy à?"

"Lá gan em nhỏ như vậy sao? Chỉ nghe vậy mà có thể bị dọa chết?"

Xác thực là trái tim của Cố Tân Tân đang đập nhanh hơn, đến gò má cũng không kiểm soát được hơi phiếm hồng, "Đúng vậy, nên anh đừng nói nữa."

"Vì sao lại sợ phải nghe những lời đó?" Cận Ngụ Đình chăm chú quan sát nét mặt của cô.

"Cận Ngụ Đình, lời phát ra từ miệng anh, một chữ tôi cũng không tin."

Đặc biệt là những chữ kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.