Hành Trình Của D

Chương 3: 3: Ngoan Không Khóc




Thẩm Thất giơ ngọn đuốc lên từ từ tiến về phía trước.

Không biết cô đi được bao xa, cũng không biết đi được bao lâu.

Đi mệt rồi thì ngồi xuống nghỉ ngơi, nghỉ xong rồi lại đi tiếp.

Cứ đi rồi nghỉ như thế, Thẩm Thất đã đi hết con đường hành lang dài, rồi vượt qua một cây cầu, lúc quẹo cua, nghe được tiếng người nói ở cách đó không xa.

Thẩm Thất vui mừng khôn siết, vừa định lên tiếng gọi đối phương, nhưng nội dung hội thoại tiếp theo của đối phương đã khiến cho mặt Thẩm Thất biến sắc.

Mẹ đã giúp con dụ Thẩm Thất đến chỗ này rồi, chuyện sau đó, mẹ không quan tâm đâu.” Đây là giọng của Vưu Tâm Nguyệt!

Giọng nói Thôi Nguyệt Lam nối tiếp theo: “Cũng tốt. Cám ơn mẹ đã thương con như vậy! Đợi chúng ta rời khỏi đây, con nhất định sẽ cố gắng thật hiếu thảo với mẹ!”

Vưu Tâm Nguyệt than nhẹ một tiếng, nói: “Hiếu thảo thì thôi đi. Đây là việc cuối cùng mẹ làm cho con, xem như thể hiện hết tình nghĩa giữa mẹ và con rồi đó.”

Thôi Nguyệt Lam chỉ cười nhẹ.

Cô ấy biết quá rõ sự yếu mềm và khuyết điểm của Vưu Tâm Nguyệt.

Lần nào bà ấy cũng nói giúp Thôi Nguyệt Lam lần cuối.

Nhưng chỉ cần Thôi Nguyệt Lam nhõng nhẽo khóc lóc, nịnh Vưu Tâm Nguyệt một chút, thì bà ấy lại ngoan ngoãn đi giúp đỡ cho Thôi Nguyệt Lam đó thôi?

Từ nhỏ đế lớn, Thôi Nguyệt Lam vẫn dùng chiêu này và lần nào cũng thành công.

“Thế, mẹ định sau này tính sao?” Thôi Nguyệt Lam hỏi.

“Đợi rời khỏi chỗ này, biết được Thẩm Thất đã chết ở đây rồi, đoán chắc lão phu nhân nhà họ Hạ sẽ không chịu được sự đả kích này. Đến chừng đó, chẳng phải mẹ sẽ là người làm chủ nhà họ Hạ sao?” Vưu Tâm Nguyệt nói với vẻ đắc ý.

“Mẹ đúng là người anh minh nhất.” Thôi Nguyệt Lam vội vàng nịnh bợ: “Ba thương mẹ như thế, sau này nhà họ Hạ cũng sẽ giao hết cho mẹ thôi!”

“Hưm, còn nhắc nữa! Ngày xưa ba con chưa bao giờ nói nặng lời với mẹ! Nhưng bây giờ con nhìn xem, từ khi Thẩm Thất đó xuất hiện, từng người bọn họ, đều giống như bị ma nữ mê hoặc vậy đó! Bị con Thẩm Thất đó làm mờ mắt rồi! Không giết nó, thì khó mà nhổ được cái gai trong mắt mẹ.” Vưu Tâm Nguyệt trả lời một cách tức giận.

Thẩm Thất đứng bên ngoài nghe lén mà cảm thấy ớn lạnh.

Thì ra lần này đến cung điện ngầm là chủ ý của mẹ.

Và bà ấy dự định giết chết mình ở đây!

Cho dù bà ấy không để tâm đến mình, không lẽ cũng không để tâm đến đứa nhỏ trong bụng mình sao?

Đây dù sao cũng là cháu trai cháu gái của bà ấy mà!

Thì ra, mặc cho mình có cố gắng thế nào, mặc cho mình có làm gì đi chăng nữa.

Đến cuối cùng cũng không vào được thế giới của mẹ!

Ngày xưa là ghét bỏ, còn bây giờ, là muốn giết chết mình luôn.

Thẩm Thất cảm thấy nản lòng vô cùng.

Cuộc sống của mình, có vẻ khá là thất bại nhỉ?

Rốt cuộc mình đã làm sai cái gì? Mà khiến cho mẹ ghét mình đến nỗi phải giết chết mình chứ?

Thẩm Thất không làm phiền họ, từ từ đi lùi về sau.

Tâm trạng Thẩm Thất rất là rối bời, chỉ cuối đầu đi về phía trước, không quan tâm hướng đi và đường đi, đâm đầu đi vào một quảng trường thật to ngay trước mặt.

Đến khi Thẩm Thất đến nơi, đột nhiên nghe rất nhiều tiếng người nói ở phía trước, ngẩng mặt lên, mới phát hiện, mình đã tìm được các nhóm người đi lạc trước đó.

Thẩm Thất bước đi nhanh hơn, và nghe tiếng của Hạ Nhật Ninh vọng lên ở phía trước: “Tiểu Thất, em đi đâu rồi? Anh đã tìm em từ chỗ em rơi xuống rất lâu, mà vẫn không tìm được em.”

Thẩm Thất nhanh chóng tìm được Hạ Nhật Ninh trong đám đông, ngay lập tức ôm chầm lấy anh ấy, khóc sướt mướt.

Lúc bị mấy con rối bao vây, cô ấy không khóc.

Lúc một mình không ai giúp đỡ, trôi dạt khắp nơi, cô ấy không khóc.

Nhưng ngay lúc này, Thẩm Thất không còn chịu đựng nổi những gì mình đã trải qua.

“Tiểu Thất, đừng khóc, đừng khóc.” Nhìn thấy Thẩm Thất khóc tội nghiệp như thế, Hạ Nhật Ninh liền hoảng sợ.

Thẩm Thất ôm lấy hông của Hạ Nhật Ninh, vừa khóc vừa trách: “Anh đã đi đâu? Em đi tìm anh khắp nơi mà không thấy! Em rất sợ.”

Hạ Nhật Ninh cảm thấy tội lỗi, dùng sức ôm chặt Thẩm Thất, nói: “Xin lỗi, anh đã trễ một bước. Anh muốn nắm lấy em, nhưng không kịp mất rồi. Vị trí anh rơi xuống nằm sát kế bên em, anh phải vượt qua đó mới tìm được em. Nhưng khi anh qua đến bên đó, phát hiện em không còn ở đó nữa.”

Thẩm Thất sụt sịt mũi rồi nói: “Anh rơi từ trên cao xuống, anh có bị thương chỗ nào không?”

“Rất cao? Đâu có! Chỉ có mấy mét thôi!” Hạ Nhật Ninh giải thích thêm: “Khoảng cách ngắn như vậy, làm sao mà bị thương được?”

Hả?

Chỉ sâu vài mét?

Sao có thể được?

Lúc mình rơi xuống, cũng phải mấy mười mấy giây.

Rơi xuống với tốc độ này, và với thời gian đó thì tính ra ít nhất khoảng cách phải tầm trên trăm mét!

Gặp ma rồi!

Hạ Nhật Ninh lúc này mới kịp nhận ra, vội vàng đưa tay lên mặt Thẩm Thất, nhìn lên nhìn xuống nhìn trái nhìn phải, xác định Thẩm Thất không bị thương, mới thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Thất không quan tâm đến sự lo lắng của Hạ Nhật Ninh, cô nhìn mọi người xung quanh, lại ít đi một số người, không nhịn được liền hỏi: “Chỉ còn nhiêu đây người thôi sao?”

Hạ Nhật Ninh gật đầu vẻ nghiêm trọng: “Lần này mọi người đều cùng bị rơi xuống dưới, nhiều người tìm không ra. Còn sống hay đã chết thì cũng rất là khó nói. Nhóm của chúng ta lại bị tổn thất hai người.”

Thẩm Thất yên lặng một hồi, ánh mắt nhìn đi chỗ khác, không nhìn vào Hạ Nhật Ninh, hỏi: “Thế còn ba và mẹ đâu?”

Vừa nghĩ đến những lời nói của Vưu Tâm Nguyệt và Thôi Nguyệt Lam, Thẩm Thất lại cảm thấy rất thiệt thòi.

Nhưng ở nơi này, không thích hợp nói những chuyện đó.

Cho dù nói rồi, thì chắc gì Hạ Nhật Ninh sẽ tin chứ?

Liệu anh có tin mẹ ruột của anh muốn giết chết mình không?

Xem ra, sau khi rời khỏi cung điện ngầm này, mình phải rời khỏi Hạ Nhật Ninh ngay.

Nếu không thì, đứa con trong bụng mình, không biết có được bình an ra đời không.

“Bọn họ đi tìm người, để tập hợp lại nhóm.” Hạ Nhật Ninh trả lời: “Tiểu Thất, sao sắc mặt của em khó coi vậy? Lúc nãy có gặp phải nguy hiểm gì không?”

Thẩm Thất lắc đầu.

Mấy chuyện này, không cần phải nói đâu.

Nghe Thầm Thất nói không gặp được nguy hiểm, Hạ Nhật Ninh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ một lát sau, mọi người đã tập hợp lại.

Những chỗ tìm được cũng đã tìm hết rồi.

Không tìm được, thì chắc đã nộp mạng tại đây rồi.

Thẩm Thất cứ cảm thấy cái bẫy dưới mặt đất ấy có vẻ như cố tình được đặt ở đó vậy.

Không biết sao cô ấy lại có cảm giác đó.

Đợi khi mọi người tập hợp lại, điểm danh một lần nữa.

Lần này càng chết, chỉ còn lại khoảng hai trăm mấy người.

Tổn thất của Charley là nặng nề nhất.

Tuy nhiên, vẻ mặt của Charley vẫn rất bình tĩnh.

Thái độ hoàn toàn như không thẻm quan tâm.

Vưu Tâm Nguyệt và Thôi Nguyệt Lam cũng đã về đến.

Thẩm Thất nhìn họ và bọn họ cũng nhìn Thẩm Thất vẻ lạnh lùng.

Thẩm Thất thở dài trong lòng.

Cô ấy thật sự không biết phải làm gì nữa.

“Được rồi, cuối cùng chúng ta cũng đi tới đây rồi.” Charley lên tiếng nói: “Hạ tổng, hạ nhị thiếu phu nhân, vất vả rồi.”

Thẩm Thất vẻ mặt hoang mang: “Ơ? Gì vậy?”

Hạ Nhật Ninh nhận lấy cái hộp từ tay một người khác, cẩn thận mở nó ra, nói với Thẩm Thất: “đi thôi, chúng ta đi mở cánh cửa của cung điện ngầm.”

Thẩm Thất chốc lát mở to hai mắt: “Đây mới chính là cửa chính à?”

Trời ơi, những gì trải qua ở phía trước, đều là gì vậy!

Hạ Nhật Ninh gật đầu, lấy chìa khóa từ trong chiếc hộp ra, đưa Thẩm Thất tiến về trước.

Thẩm Thất ngẩng đầu, mới phát hiện ở tận cùng quảng trường này, có một cổng thảnh cao chót vót.

Thẩm Thất mới đầu không để ý cổng thành này, là vì bị đám đông che đi tầm mắt.

Cô ấy thì thấp bé, chỉ được 165cm, bị một đám đàn ông bao vây, đương nhiên không thấy được tình hình bên ngoài rồi.

Giờ thì đi theo Hạ Nhật Ninh bước từng bước một qua cánh cửa to đó.

Trong lòng Thẩm Thất lại nổi dậy một cảm giác kỳ lạ.

Thẩm Thất nói với Hạ Nhật Ninh: “Nhật Ninh, anh có cảm thấy có gì đó kỳ lạ không?”

Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Anh cũng có cảm giác như vậy. Cứ cảm thấy không phải mình đang đi khai quật mộ người khác, mà giống như đang quay về nhà minh.”

Thẩm Thật cười lên vẻ kỳ quặc.

Không ngờ cô ấy cũng có cảm giác này.

Nhưng mà, chuyện này thiệt lạ lùng, phải không?

Đến trước cổng, Thẩm Thất ngước đầu lên nhìn nó, không nhịn được, hít một hơi thật mạnh.

Thật là hoành tráng!

Cổng thành này cao tầm mấy chục mét.

Chính giữa cồng thành có hình dáng một con thần thú.

Trong miệng thần thú có ngậm một vật hình trụ.

Xem ra, chìa khóa này phải được đặt vào hình trụ đó.

Thẩm Thất cùng Hạ Nhật Ninh nhìn nhau, âm thầm giơ lên cái bình vuông bằng đồng trên tay mình.

Lý do hai người phải cùng giơ cái bình vuông đó lên là vì lỗ khóa đó thật sự quá tinh vi.

Cần phải có một người khiêng, một người khác phải điều chỉnh và nhắm đúng hướng để đẩy vào.

Chỉ sơ suất một chút cũng không thể đẩy khít vào trong.

Hai người hợp tác rất ăn ý, nhanh chóng đã bít được cái lỗ khóa đó.

Hai người cùng lùi một bước.

Sau khi con thần thú đó nuốt bình vuông, cổng thành ngay lập tức két két két két vang lên.

Xem ra sau hàng ngàn năm, nó vẫn còn xài tốt không bị hư tổn.

Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh không nhịn được thở một hơi mừng rỡ.

Tay nghề chắc là phải tốt lắm, mới có thể trải qua hàng ngàn năm mà vẫn không bị mốc.

Cổng thành từ từ mở ra.

Một tia sáng chiếu ra từ bên trong, chiếu thẳng vào người của bọn họ, tia sáng đó bắt đầu tỏa ra hơi ấm.

Những người khác nhìn thấy cổng thành mở ra, cũng từ từ đi qua đó.

Khi mọi người nhìn thấy rõ ràng những gì trước mặt, tất cả đểu kinh ngạc thốt lên: “Trời ơi! Đây là một điều kỳ diệu! Một thành phố trên không!”

Thẩm Thất nhìn những gì trước mắt, trong lòng thầm nghĩ: “Thì ra, đây chính là cung điện ngầm thật sự. Cũng chính là nơi đại đế và thiếu nữ được chôn cất.

Charley đẩy xe lăn qua đến nơi, nhìn thấy mọi thứ trước mắt, hào hứng đến nỗi quên mất, đứng bật dậy: “Đúng rồi, đúng rồi! Đây chính là cung điện ngầm! Đây chính là bí mật của sự bất tử! Ha ha ha ha, cuối cùng tôi cũng thành công rồi! Cuối cùng tôi cũng mở được cổng thành! Ha ha ha ha!”

Thẩm Thất nhìn Charley dẫn theo người của anh ta, xông thẳng vào bên trong.

Charley của lúc này, đã không còn để ý đến Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh nữa.

Không còn gì có thể thu hút anh ta hơn sự bất tử nữa rồi.

Trước mặt là một thành phố lớn cực kỳ.

Cả thành phố đều nằm gọn trên một tảng đá to.

Và cả tảng đá này đang trôi lơ lửng trên không trung.

Là một thành phố hẳn hoi đang bay lơ lửng.

Thẩm Thất bất thình lình nhớ ra một chuyện: “Phải rồi, Cái quan tài màu bạc mà lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy, tại sao lại không ở đây?”

Hạ Nhật Ninh nhìn chằm chằm vào Thẩm Thất, trả lời: “Phải đó, tại sao lại không ở đây?”

Người của Charley, xông thẳng đến dưới chân thành phố trên không, phát hiện có rất nhiều đồ cổ bằng đồng.

Chỉ cần tùy ý lấy mấy món đồ cổ bằng đồng này ra ngoài, cũng đủ cho họ ăn cả đời.

Những tên cướp do Charley thuê đến, đang điên cuồng nhét chiến lợi phẩm vào túi của mình.

Thẩm Thất nhìn vào mấy người đó, và ngửi được một mùi và múi đó gọi là mùi khủng hoảng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.