Hành Trình Của D

Chương 42: 42: Cặn Bã Nam Con Đường




“Được rồi, đừng cải nữa, vội đi kia. Chậm trễ là có biến.” Tiểu Xuân nói: “Tớ đã nói với Tiểu Đông rồi, Tiểu Đông sẽ phối hợp với cậu.”

‘Biết rồi.” Tiểu Hạ quay người đi xin nghỉ phép.

Tiểu Hạ bây giờ bắt đầu khởi hành, vội đến tỉnh G, cũng có phần không kịp.

Sùng Minh đã tìm thấy Thẩm Lục.

Muốn nói Sùng Minh làm sao phát hiện Thẩm Lục, điều này không thể không nói, thật sự là trùng hợp.

Mà sự trùng hợp này chính là Thẩm Duệ.

Sùng Minh cũng đang chơi game đời như mộng ảo, sau đó nhất thời hứng thú, liền muốn biết bộ phận kỹ thuật của đời như mộng ảo này có chịu nổi khảo nghiệm, sau đó liền cho hacker của mình xâm nhập vào máy chủ của đời như mộng ảo..

Trùng hợp là hôm đó Thẩm Duệ đang ở công ty, vừa nói chuyện vừa sửa lỗi xuất hiện trong game mấy hôm trước.

Game xuất hiện lỗi, thực sự là chuyện bình thường.

Cho nên, khi Sùng Minh xâm nhập vào, đúng lúc thời cơ game xảy ra lỗi, do đó Thẩm Duệ không hề phát hiện ra là do Sùng Minh gây nên.

Nhưng khi Sùng Minh vô ý mở ra máy tính của Thẩm Duệ, phát hiện ra chuyện rất sốc cho hắn ta!

Thẩm Lục là hacker!

Hơn nữa còn là hacker có cấp bậc cao cấp!

Lúc đó Sùng Minh liền sốc đến đứng thẳng dậy, đầu óc liền nhanh chóng đem cả quá trình hai người biết nhau hồi tưởng một lượt.

Sau đó Sùng Minh bất ngờ phát hiện, người mà hắn ta muốn kiếm, thực ra luôn ở bên cạnh hắn.

Bốn năm rồi!

Cả bốn năm trời!

Người mà hắn ta muốn tìm, chính là Thẩm Lục!

Phát hiện này khiến cho tâm trạng Sùng Minh thực sự phức tạp đến tột cùng!

Khó trách mỗi lần theo dõi, cứ theo mãi theo mãi cuối cùng quay về chỗ của mình.

Thì ra Thẩm Lục cố tình đưa người của mình, dẫn đến trước mặt của mình!

Sùng Minh cảm thấy cả người đều trở nên không tốt!

Nếu như lúc trước, hắn ta nhất định không mắc sai lầm bật thấp như vậy!

Nhưng, từ khi quen biết Thẩm Lục, Sùng Minh hắn ta dường như bị che lấy mắt!

Không như lúc trước sắc bén tinh tường nữa!

Sùng Minh không ngồi yên được nữa.

Cũng không quan tâm bị Hạ Nhật Ninh phát hiện, trực tiếp lấy thân phận giả bay về trong nước.

Tất nhiên, bây giờ Hạ Nhật Ninh cũng không nhớ rõ ân oán với Sùng Minh, cho nên truy sát với Sùng Minh từ sớm đã được hủy bỏ.

Do đó, Tiểu Đông chỉ quan tâmmật thiết hành động của Sùng Minh, chứ không trực tiếp báo cáo với Hạ Nhật Ninh, nhưng lại nói với Tiểu Xuân.

Thẩm Lục đang mở cuộc họp nhân viên, Sùng Minh trực tiếp xông vào công ty, xông vào phòng họp, cứ thế đứng ngây ra trước cửa phòng, nhìn Thẩm Lục, nhưng một chữ cũng không nói ra.

Thẩm Lục nhìn thấy Sùng Minh đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, hơn nữa sắc mặt không tốt lắm, liền biết ngay là hắn ta tìm mình có việc.

Thẩm Lục liền giải tán cuộc họp, đưa Sùng Minh đến văn phòng của mình hỏi: “Cậu tìm tôi có việc?”

Sùng Minh không trả lời câu hỏi đó, hỏi ngược lại Thẩm Lục: “Cậu là hacker máy tính thiên sứ sáu cánh?”

‘Đúng thế. Sao vậy?” Thẩm Lục không hiểu nhìn hắn ta.

Sùng Minh tiếp tục hỏi: “Thế có phải cậu từng đánh qua cuộc chiến công thủ?”

“Đúng vậy.” Thẩm Thất điềm đạm nhìn hắn ta.”

Ngón tay Sùng Minh đều đang run: “Thế có phải cậu bị rất nhiều người theo dõi, sau đó đem địa chỉ ném qau chỗ tôi?”

Thẩm Lục kinh ngạc nhìn hắn ta: “Đúng thế, đối phương công kích cậu sao?”

Sùng Minh liền cười, dùng sức lau mặt, chậm rãi rút chiếc súng từ lưng ra, bấm nút bảo hiểm, chỉ vào Thẩm Lục.’

Thẩm Lục vẫn rất bình tĩnh nhìn hắn ta.

“Thần phục tôi hoặc là chết.” Sùng Minh nói ra sáu chữ đó.

Thẩm Lục khẽ nhắm lấy mắt, nói: “Cậu nổ súng đi.’

Ngón tay Sùng Minh run dữ dội, đuôi mắt không ngừng nhảy: “Cậu có phải chính là tin tôi không dám giết cậu?”

Thẩm Lục không trả lời.

Sùng Minh đưa súng chỉ vào ngực của Thẩm Lục: “Thẩm Lục, cậu có phải nghĩ rằng chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, tôi sẽ nương tay với cậu sao? Tại sao không chịu thần phục tôi chứ? Làm người của tôi, có gì không tốt?”

“Đây là tác phong của cậu, không phải sao? Lấy không được thì hủy.” Thẩm Lục chậm rãi trả lời nói: “Tôi là loại người gì, thì bốn năm trước cậu đã biết. Tôi nghĩ, tôi không cần thiết nhắc lại!”

“Thẩm Lục, cậu...” ngón tay Sùng Minh run càng dữ dội hơn.

Hắn tay không xuống tay được.

Hắn thật sự không xuống tay được.

Trong đời hắn lần đầu tiên, không xuống tay được.

Hắn không dám, không nỡ.

Trước mắt hắn hiện lên từng chút một giữa hắn và Thẩm Lục, những ngày tháng cứ bị thương, những ngày tháng cứ đắp thuốc lặp đi lặp lại, cách bên nhau vừa ngượng ngùng vừa cao ngạo đó.

Sùng Minh thừa nhận, hắn ta thật sự không quên được những ký ức đó.

Thẩm Lục lúc này cũng phản ứng lại: “Cậu không phải là người phía bên kia của cuộc chiến công thủ năm đó đó chứ?”

Sùng Minh cười khổ một tiếng: “Cậu cũng phản ứng lại rồi sao?’

Sùng Minh thu lại chiếc súng.

Hắn ta thật sự không xuống tay được.

Thẩm Lục cũng một vẻ bất ngờ: “Cậu mãi tìm tôi? Những người theo dõi tôi đó, đều là cậu?”

Sùng Minh im lặng gật đầu.

“Tôi vẫn cứ tìm hành tung của hacker đó, thậm chí cậu ta đang ở đâu, tôi liền tìm đến đó. Nhưng tôi đã tìm cả bốn năm, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ rằng, người đó chính là cậu! Thẩm Lục, nếu như bốn năm trước tôi tìm được cậu, thì cậu hoặc thần phục tôi hoặc là chết.” Sùng Minh liền bơ phờ mà ngồi xuống ghế, thở dài một hơi nói: “Nhưng giờ tôi không ra tay được. Tôi hình như, không làm được.”

Sắc mặt Thẩm Lục thay đổi; “Tôi cũng rất kinh ngạc, người ngang tài ngang sức năm đó, lại là cậu.”

Sùng Minh tự giễu mà cười: “không ngờ Sùng Minh tôi cũng có ngày hôm nay!”

“Nếu vậy cám ơn ơn tình cậu không giết tôi.” Thẩm Lục bình tĩnh nhìn hắn ta.

Bốn năm rồi.

Hai người quen biết nhau cả bốn năm.

Thẩm Lục đi tới đâu, thì hắn ta sẽ theo đến đó.

Khi xưa cứ nghĩ là trùng hợp, nhưng không nghĩ đến thi ra là nguyên do này.

Nếu như không phải công kích máy tính của Thẩm Duệ, Sùng Minh có lẽ phải rất lâu sau mới biết chuện này.

Thế nhưng, không cần biết là giờ hay sau này phát hiện, hình như cũng không gì khác biệt.

Sùng Minh đã không xuống tay được.

Vị vua của đế quốc hắc ám một thời giết người không chớp mắt, cũng thay đổi rồi.

Sùng Minh cứ cảm thấy trên người mình, dần dần có hơi người.

Hạ Nhật Ninh bốn năm trước tính tình thay đổi, từ mặt trời ấm áp trở nên thay đổi thất thường.

Sùng Minh cũng bởi vì tiếp xúc với Thẩm Lục, vốn dĩ là tà ác dần dần trở nên giống người thường.

Sùng Minh không thể không cảm khái một tiếng, anh em nhà họ Thẩm thật sự lợi hại!

Tuy nhiên đem cả hai vị vua của thế giới ánh sáng và thế giới bóng đêm đều xoay vòng vòn.

“Cậu bây giờ không giết tôi, sau này cậu mà hối hận cũng không có cơ hội rồi. Tôi bây giờ không phải đối thủ của cậu, cậu muốn giết thì cứ giết. Nhưng thêm một hời gian, cậu muốn tiếp cận người tôi không phải là chuyện dễ dàng như thế nữa.” Ánh mắt Thẩm Lục nhấp nháy nhìn Sùng Minh: “Cậu thực sự muốn tha cho tôi?”

“Cậu là đang thuyết phục tôi bây giờ giết cậu?” Sùng Minh phát hiện khi hắn ta quyết định tha cho Thẩm Lục, tâm trạng lại trở nên tốt hơn.

Hắn ta đúng là thay đổi rồi.

Không còn là Sùng Minh giết người không chớp mắt thủ đoạn tàn ác khi xưa nữa.

Hắn ta không trở về được nữa.

“Chỉ là nhắc nhở một chút.” Thẩm Lục điềm đạm nhìn Sùng Minh.

“Thế thì không giết nữa.” Sùng Minh cười một cách tà mị: “Cậu đã có công ty game của mình, hơn nữa loại game này càng làm càng lớn, nghe nói còn phát triển tới các lĩnh vực như trò chơi di động, phim ảnh, cosplay nhân vật v.v. cậu bây giờ không làm hacker nữa chứ?”

“Trên lý thuyết là không. Tôi có việc quan trọng hơn cần làm.” Thẩm Lục gật đầu.

“Thế thì đúng rồi. Cậu cũng được xem như thoái ẩn một nửa rồi, chỉ cần không chống đối tôi, thì đủ rồi.” Sùng Minh nói xong câu này, như trút được gánh nặng.

Hắn không ngờ rằng, hắn ta lại có ngày lừa người dối mình như thế.

Rõ biết đây là lừa người dối mình, nhưng lại không cách nào thuyết phục bản thân!

Ai kêu hắn ta thật sự không xuống tay được?

“Làm hacker chỉ là hứng thú.” Thẩm Lục trả lời với một cách nhẹ nhàng ung dung: “Chí hướng của tôi, là trong những ngày tháng còn lại có thể phát triển game trực tuyến. Loại game này, mô phỏng game thủ chơi độ chân thật chỉ đạt mức 30%, hơn nữa còn khá nhiều thiếu sót, còn nhiều chưa tốt lắm. Mong rằng trong thời gian gần nhất, tôi có thể trở thành đỉnh cao của giới game.”

Sùng Minh cười: “Cậu sẽ đạt được ước nguyện.”

Tiểu Hạ vừa đến tỉnh G, thì liền theo lệnh của Tiểu Xuân mai phục bên người Thẩm Lục.

Nhưng cậu ta mai phục mấy ngày, Thẩm Lục đều bình an cả, không chút nguy hiểm gì.

Tiểu Hạ cảm thấy kỳ lạ, vừa tính đi nghe ngóng tình hình, Tiểu Đông liền gửi một tin nhắn, nói với cậu ấy, Sùng Minh đã tìm qua Thẩm Lục.

Nhưng hai người có vẻ rất bình tĩnh, không xảy ra chuyện gì cả.

Đối với điểm này, Tiểu Đông cũng không hiểu cho lắm.

Nhưng, chỉ cần Thẩm Lục không vấn đề gì là tốt.

Tiểu Hạ vừa mới tính rút, sau đó cứ trùng hợp như thế, để Tiểu Hạ phát hiện ra một chuyện đáng gồm.

Tiểu Hạ vốn tính sau khi hoàn thành việc theo dõi hôm nay, thì sẽ rút về.

Nhưng chính là ngày cuối cùng này, Sùng Minh lại lần nữa hẹn Thẩm Lục.

Khi Thẩm Lục với vẻ hào nhoáng xuất hiện trước mặt Sùng Minh, cái tên âm hiểm cực độ này, ánh mắt liền phát sáng ngay lập tức.

Tiểu Hạ lấy tay lau mắt.

Mình có phải bị hoa mắt rồi không?

Sùng Minh tuy nhiên đối với Thẩm Lục.

Trời à, sắp chết rồi!

Quan hệ này loạn đến cực điểm!

Chủ tịch nhà mình với tên Sùng Minh này là đối thủ của nhau!

Tên Sùng Minh này chính là thèm muốn nhan sắc của chủ tịch nhà mình bao nhiêu năm nay!

Nếu như không phải không dám xuống tay, có lẽ đã đưa móng vuốt đến từ lâu rồi?

Bốn năm trước trên tiệc mừng thọ của lão phu nhân, không nhịn được trêu ghẹo vài câu, khiến bản thân bị truy sát rất lâu.

Chủ tịch là ai chứ?

Cả thế giới ai dám thèm khát nhan sắc cậu ta? Ưm, ngoại trừ thiếu phu nhân.

Nhưng bây giờ Sùng Minh hình như đem mục tiêu chuyển sang trên người Thẩm Lục.

Giờ phải làm sao đây?

Anh ấy là anh trai của thiếu phu nhân!

Với tính cách bảo vệ người nhà thế kia của thiếu phu nhân, nếu như thiếu phu nhân phản đối họ bên nhau, với tính cách tà ác của Sùng Minh, sẽ không sương stay với thiếu phu nhân chứ?”

Nếu như Sùng Minh dám ra tay với thiếu phu nhân, chủ tịch mà hồi phục trí nhớ, tuyệt đối sẽ nổi giận, không chết không thôi!

Nhưng nếu giết Sùng Minh, không phải sẽ đắt tội Thẩm Lục sao?

Nhìn mức độ quen thân của họ, hình như là quen biết nhau lâu rồi.

Lỡ như hai người yêu nhau thì sao.

Tiểu Hạ cảm thấy mình suy diễn một chuyện quá lớn rồi!

Không được, chuyện này cần về bàn với Tiểu Xuân gấp!

Đây là xảy ra chuyện lớn rồi!

Thế là, Tiểu Hạ không ngừng nghỉ chạy về, vừa về tới liền kiếm Tiểu Xuân cầu cứu: “Lần này làm sao đây! Oan gia, đều vào chung một nhà rồi! Sau này làm sao mà sống đây! Tớ chính là mấy lần truy sát Sùng Minh đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.