Hành Trình Của D

Chương 35: 35: Ta Cho Phép




Cả người Thẩm Thất ngây ra.

“Thực ra em biết rất rõ nền móng của em kém, căn bản không thể đối đầu với tập đoàn tài chính Hạ Thị. Nhưng em lại chọn tập đoàn tài chính Hạ Thị làm đối thủ. Chỉ vì tập đoàn tài chính Hạ Thị đủ thịnh vượng, thực lực đủ lớn mạnh. Cũng giống như một con chuột con khiêu chiến với sư tử đực, cho dù bị thua nhưng nó có thể tự hào nói với người khác nó đã từng khiêu chiến với sư tử đực. Quá trình khiêu chiến này chính là quá trình thể hiện thực lực của em. Còn về kết quả với em không quan trọng như vậy.” Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói.

“Trong quá trình thể hiện này nếu có người nhìn trúng thực lực của em và hợp tác với s.a đồng nghĩa với việc em đã có chỗ đứng vững chắc ở trong nước,tuy không thể sung túc đầy đủ những cũng có thể sống bình yên qua ngày.” Hạ Nhật Ninh nhìn Thẩm Thất nói: “Thế nào, anh đoán đúng chứ?”

Thẩm Thất lắp bắp nhìn Hạ Nhật Ninh trong lòng chấn động cực độ.

Người đàn ông này quá đáng sợ rồi.

Tâm tư này cô che giấu rất sâu rất sâu, chưa từng nói vói bất kỳ ai.

Làm sao hắn lại nhìn ra được?

“Đúng là con chuột nhỏ tham lam.” Hạ Nhật Ninh khẽ cười: “Em phải biết, con sư tử đực này muốn nghiền chết em dễ thế nào không?”

Thẩm Thất bĩu môi nói: “Kiểu gì cũng phải thử chứ?”

“Thử thế nào? Dùng thực lực hay là dùng nhan sắc của em?” Hạ Nhật Ninh khẽ cười, ánh mắt hắn nhìn Thẩm Thất có chút khôi hài.

Mặt Thẩm Thất lại càng đỏ hơn nữa.

“Con gái đáng yêu một chút cũng không có gì.” Hạ Nhật Ninh cầm ly rượu một hơi uống sạch, mắt phượng nhìn chằm chằm vào Thẩm Thất: “Nhưng ngây thơ quá sẽ chết đấy.”

Thẩm Thất không thể không thừa nhận, Hạ Nhật Ninh nói đúng.

Ở trên thương trường bản thân làm gì có đủ tư cách đấu với Hạ Nhật Ninh.

Nói trắng ra chẳng qua là cô đang ảo tưởng thôi.

“Có phải em chắc chắn anh sẽ không ra tay với em không?” Hạ Nhật Ninh cau mày nhìn Thẩm Thất.

Thẩm Thất không nói gì.

Nói ra kể cũng lạ.

Thẩm Thất cũng rất tò mò tại sao lúc đó bản thân cô lại có tự tin cho rằng Hạ Nhật Ninh sẽ không làm gì cô cả.

Không biết lý do, chỉ là cô vô thức cho là như vậy.

Cô luôn cảm thấy Hạ Nhật Ninh sẽ giết cả thiên hạ nhưng lại sẽ nương tay với mình.

Trực giác này bây giờ nhìn lại thật sự rất hoang đường.

Nhưng lúc đó cô thật sự nghĩ như vậy.

Bản thân Thẩm Thất cũng không thể giải thích được việc này.

“Được thôi, em thắng rồi.” Hạ Nhật Ninh thở dài một tiếng: “Anh có rất nhiều cơ hội có thể nghiền chết s.a của em nhưng không biết tại sao vào thời cơ cuối cùng anh vẫn tha cho em.”

“Cảm ơn.” Thẩm Thất không biết phải nói gì chỉ có thể nói lời cảm ơn tẻ nhạt.

“Hoặc là do Tiểu Xuân cứ không ngừng nhắc đến s.a làm anh động lòng thương hại chăng? Chẳng mấy khi Tiểu Xuân lại thích một công ty nhỏ, sao anh có thể khiến cậu ấy thất vọng?” Hạ Nhật Ninh khẽ cười: “Nghe anh nói như vậy có phải em có hơi thất vọng không?”

“Hả? Làm gì có!” Thẩm Thất ngỡ ngàng lắc đầu: “Có thể có được một vị trí dưới tay của Hạ tổng, có được cơ hội duy trì sự sống em đã vô cùng cảm kích rồi làm gì dám thất vọng chứ?”

“Thật biết nói chuyện.” Hạ Nhật Ninh khẽ cười: “Cô gái ngây thơ cũng đáng yêu lắm.”

Trên mặt Thẩm Thất toàn nét ngại ngùng, cô nói thành thật: “Em vẫn nên cảm ơn anh thật tốt, cảm ơn anh đã cho em cơ hội này.”

“Ừ giết hết đối thủ vậy thì nhạt nhẽo biết bao?” Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh khép hờ: “Phải luôn để lại cho bản thân một chút thú vị. Giữ lại s.a của em anh cũng có thể xem không có sự áp bức của anh em có thể đi được bao xa?”

Thẩm Thất chắp tay nói: “Em nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ! Em nhất định sẽ cố gắng đến cùng! Chỉ cần Hạ tổng bằng lòng tha cho em, em nhất định sẽ không khiến anh thất vọng.”

Hạ Nhật Ninh khẽ cười: “Được, vậy anh sẽ đợi xem sao,”

Thẩm Thất uống xong sake ở trước mặt, cô nói: “Cảm ơn lời mời của Hạ tổng, thời gian không sớm nữa, anh nghỉ ngơi sớm đi.”

Hạ Nhật Ninh lại gọi cô lại trong chốc lát: “Khoan đã.”

Thẩm Thất nghi hoặc nhìn Hạ Nhật Ninh, cô chờ đợi hắn nói tiếp.

Hạ Nhật Ninh lấy ra một cái hộp từ gầm bàn đưa cho Thẩm Thất.

“Đây là cái gì?” Thẩm Thất nghi hoặc nhìn Hạ Nhật Ninh và cái hộp để trên bàn.

“Mở ra xem đi.” Hạ Nhật Ninh cười nhìn Thẩm Thất.

Thâm Thất nửa tin nửa ngờ mở cái hộp ra.

Vào khoảnh khắc mở cái hộp ra mắt của Thẩm Thất đã mở to trong chốc lát!

Đây chẳng phải cực phẩm trang sức cô làm rơi khi đánh phó bản lần hai sao?

Sao Hạ Nhật Ninh lại có?

Trời ơi!

Trong game nick Thà Phụ Thiên Hạ Không Phụ Nàng còn tặng cô món trang sức này.

Ở trong hiện thực, không ngờ Hạ Nhật Ninh cũng tặng cô trang sức y như vậy!

Đây có phải là trùng hợp quá không?

“Vài hôm trước khi chơi game này anh bất ngờ phát hiện ra món trang sức này, không thể không nói, người thiết kế ra món trang sức này thật sự rất có tài năng. Anh rất thích thiết kế này nhưng đáng tiếc vẫn chưa liên lạc được với nhà thiết kế. Nếu không, anh còn muốn có quyền thiết kế của món trang sức này rồi. Anh tìm người đặt làm một cái. Không thể công khai bán ra thị trường thì tặng cho người cũng thích game này như anh làm kỉ niệm.” Hạ Nhật Ninh cười nhìn Thẩm Thất nói: “Anh luôn cảm thấy nghề nghiệp và hình tượng của em rất hợp với món trang sức này. Vậy nên lúc buổi trưa anh liền bảo người mang đến đây. Ngày mai em mặc đồng phục trường sau đó đeo thêm trang sức này lại càng giống hơn.”

Cả người Thẩm Thất ngây ra.

Hoàn toàn không biết nói gì mới tốt!

Món trang sức này là kiệt tác của Tiểu Hòa mà!

Con bé chuyên thiết kế hình tượng nhân vật đấy!

Làm sao đây? Con gái được người khác khen, bản thân cũng thấy hứng phấn theo, phải làm sao đây?

Tiểu Hòa giỏi quá, còn giỏi hơn mẹ nữa!

Thẩm Thất trấn tĩnh lại nói: “Cái này quá xa xỉ rồi, em không thể nhận được.”

“Em nên biết, đối với những người như anh, thứ chỉ cần dùng tiền là có thể mua được đều không gọi là xa xỉ, thứ xa xỉ thật sự là lòng người.” Hạ Nhật Ninh cười nói: “Lòng người đáng quý nhưng cũng là thứ không thể đoán được nhất.”

Thẩm Thất còn đang do dự.

Nhưng cô cũng rất thích món trang sức này.

Nhưng đây là thiết kế của Tiểu Hòa!

Cô chỉ gặp cái này trong game, trong hiện thực vẫn là lần đầu tiên cái đầu tiên!

Thật muốn mang về cất đi.

Nhưng đây là hàng thật giá thật, không phải hàng trên mạng.

Bộ trang sức như vậy giá trị chắc chắn không thấp.

Hay là cô đưa tiền cho hắn?

Không đợi Thẩm Thất mở lời Hạ Nhật Ninh hình như đã đoán được tâm sự của cô, anh nói: “Được rồi, đừng nghĩ cho anh tiền mua món trang sức này nữa. Giá anh đưa ra em không trả nổi đâu. Cầm lấy đi, cái này vốn dĩ là quà cho em.”

Hạ Nhật Ninh buột miệng nói ra lời ở bên trên.

Hắn nói xong mới định thần lại.

Lúc đó khi làm món trang sức này hắn thật sự chưa nghĩ đến sẽ đặc biệt tặng ai.

Nhưng sau khi nhìn thấy Thẩm Thất hắn bất giác cảm thấy món trang sức này hợp với cô.

Thẩm Thất nghĩ ngợi rồi quyết định mặt dày nhận lấy.

Không còn cách nào khác, ai bảo bản thân không có chí khí chứ?

“Vậy cảm ơn anh nhé Hạ tổng.” Thẩm Thất cẩn thận nhận lấy món trang sức rồi đứng dậy đi về phía cổng: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Hạ Nhật Ninh cười gật đầu.

Thẩm Thất ôm món trang sức trở về trong phòng, cô mở ra lần nữa, cẩn thận mặc đồng phục trường lên, whoa, thật sự giống hệt so so với trong trò chơi.

Quả thật là đẹp đến mức khiến con tim đập rộn ràng.

Thẩm Thất không nhịn được phải chụp lại mấy bức làm kỷ niệm.

Khi Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất nâng ly uống rượu, Văn Nhất Phi cũng đến gõ cửa phòng Lưu Nghĩa.

Tuy nhiên, so với món trang sức của Hạ Nhật Ninh thì quà Văn Nhất Phi tặng thiết thực hơn nhiều.

Hắn trực tiếp mang đến một bát canh gừng.

“Ban ngày cô xuống nước mót cá cũng không kịp thời xua cái lạnh đi, tôi bảo người khác nấu ít canh gừng để cô ra mồ hôi.” Văn Nhất Phi nói với Lưu Nghĩa: “Tuy sức khỏe của cô tốt nhưng dù sao bây giờ cũng là giữa thu rồi, nước lạnh, để đề phòng bất trắc cô vẫn nên uống một chút đi.”

Ánh mắt Lưu Nghĩa có chút ấm áp: “Cảm ơn anh.”

Không ngờ hắn vẫn còn nhớ chuyện này.

Xem ra hắn cũng không tồi tệ như trong truyền thuyết.

Không đúng, đây là kĩ thuật tán gái cao cấp thì phải?

Có lẽ đám hotgirl trên mạng đó bị hắn tán đổ như vậy?

Văn Nhất Phi nhìn thấy Lưu Nghĩa ban đầu rất cảm động nhưng tiếp theo mặt cô lại hơi biến sắc hắn liền biết ngay đây là chuyện xấu.

Chắc chắn là cô ấy nghĩ nhiều rồi!

Lương tâm trời đất ơi!

Lần này hắn không dùng chiêu tán gái trước đây mà?

Trước đây hắn còn phải tán gái sao?

Hắn chỉ cần đứng ở đó sẽ có vô số cô gái bay đến tán tỉnh hắn được không?

Nhưng lời nói kiểu này giải thích làm sao?

Văn Nhất Phi chỉ có thể nói: “Vậy cô nghỉ ngơi sớm đi, tôi không làm phiền cô nữa, ngày mai còn có trò vui hơn nữa cơ.”

Văn Nghĩa lặng lẽ nhận lấy canh gừng gật đầu nói:”Được.”

Văn Nhất Phi không dám nhiều lời nữa chỉ có thể quay người rời đi.

Lưu Nghĩa quay về trong phòng mở hộp bảo ôn, canh gừng bên trong vừa hay có thể uống.

Lưu Nghĩa một hơi uống hết, trong chốc lát toàn thân trở nên ấm áp, cực kì dễ chịu.

Miền Nam ẩm nhiều, trong không khí bao giờ cũng có hơi nước.

Uống bát canh gừng to này vào quả thực đã dễ chịu không ít.

Lưu Nghĩa thở dài, đuổi hết mớ hỗn độn trong đầu đi, nếu không tối nay sợ là sẽ không ngủ được mất.

Một đêm cứ thế trôi qua như vậy.

Buổi sáng ngày hôm sau thức dậy, Thẩm Thất quả nhiên đã đeo món trang sức đó rồi.

Cô vừa ra tất cả mọi người đều ngạc nhiên: “Whoa cái này đẹp quá đi! Tiểu Thất, món trang sức này ở đâu vậy! Rất hợp với quần áo của cô!”

Thẩm Thất có chút ngại ngùng trả lời: “Đây là bộ trang sức cực phẩm rơi ở trong phó bản.”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Hạ Nhật Ninh.

Hạ Nhật Ninh lớn giọng thừa nhận: “Vâng, là tôi đặt làm để tặng cô ấy.”

Mọi người đều hét lên một tiếng.

Đây mới là tán gái!

Đã nhìn thấy chưa?

Tuy Thẩm Thất vẫn thấy rất ngại nhưng cô thật sự rất vui.

Tuy chơi game cũng có thể đeo các loại trang sức nhưng trong hiện thực có thể đeo trang sức giống trong game cô vẫn thấy rất vui.

Phạm Thành Phạm Ly cố ý ho một tiếng, nói: “Đeo trang sức quý giá như vậy nhiệm vụ hôm nay cũng ngại nhận rồi nhỉ?”

Lưu Nghĩa tò mò: “Đúng vậy, nhiệm vụ hôm nay là gì? Chẳng lẽ là vẫn để chúng tôi đi hái quả?”

Lúc này NPC là chủ khách trạm đi đến cười híp mặt nói với mọi người: “Nhiệm vụ của hôm nay là đi hết dãy núi tìm 5 cái rương giấu ở trong núi. Ai hoàn thành nhiệm vụ trước sẽ có phần thưởng đặc biệt.”

Mọi người hứng thú muốn đi làm ngay.

Nhưng một giây sau mọi người đã định thần lại: “Không lẽ là đi bộ? Phải đi bộ hết ngọn núi này? Đừng đùa nữa được không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.