Hành Tinh Đảo Ngược

Chương 1: Thích cái gì nhất?




Vóc dáng nhỏ nhắn của Thanh Ti, lại thêm thanh âm giòn giã nói những lời không hợp tuổi thế này, thật khiến người ta căng thẳng, Yến Như Kha không hiểu, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cô bé.

“Tao, tao...”

Nhiếp Thu Sính kinh ngạc nhìn con gái mình, cô nhận ra bản thân mình từ trước đến giờ vẫn quá coi thường con bé, hôm nay Thanh Ti thật ra đã nói rất nhiều lời – so với cô còn lợi hại hơn nhiều.

Thanh Ti lại nói: “Thầy giáo con có dạy, làm người phải có lương tâm, nhưng con không biết lương tâm rốt cuộc là cái gì, cô nhỏ có thể dạy con không?”

Mặt Yến Như Kha đỏ lên, không biết nên nói gì nữa, nó nói bậy về Nhiếp Thu Sính trái lương tâm, đổi trắng thay đen, thêm nữa tuổi cũng còn nhỏ nên vẫn biết chột dạ, hiện giờ càng không dám ngẩng đầu. Nó không dám nhìn hai mẹ con Nhiếp Thu Sính, trực tiếp nói với Yến Tùng Nam: “Anh, dù sao em cũng thấy là hoàn toàn không cần để ý đến hai mẹ con bọn họ, bọn họ muốn chịu khổ thì cứ để bọn họ chịu đi.”

Yến Như Kha cũng không muốn về sau gặp lại hai mẹ con Nhiếp Thu Sính và Thanh Ti, lòng nó cực kì bài xích bọn họ - thật ra là bởi vì nó chột dạ, không dám đối mặt với hai người.

Yến Tùng Nam oán hận, nó nghĩ là hắn không muốn giống nó sao? Nhưng mà Diệp gia không đồng ý. Hắn đối với Diệp gia có oán mà không thể nói, chỉ có thể chịu đựng.

Nhiếp Thu Sính nhìn chằm chằm Yến Tùng Nam, nói: “Yến Tùng Nam, tôi không biết trước đây anh đối với mẹ con chúng tôi có ý tứ thế nào, nhưng dù sao đối với anh, hai mẹ con tôi cũng không bằng cây cỏ ven đường.”

Ánh mắt cô so với trước kia ngời sáng hơn hẳn, khi cô nhìn thẳng một người, ánh mắt của cô vô cùng sạch sẽ, khiến đối phương cảm thấy chính bản thân họ không hề sạch sẽ chút nào. Yến Tùng Nam chính là như thế, lần đầu tiên hắn phát hiện ra, mình căn bản không dám đối mặt với Nhiếp Thu Sính.

Hắn chỉ có thể gầm lên một tiếng: “Nhiếp Thu Sính, tôi cho cô một buổi tối để thu thập hành lý, trong nhà này tôi mới là người đứng đầu, lời của tôi, cô nhất định phải nghe. Sáng mai, cô phải đi, không đi cũng phải đi!”

Nói xong, hắn phủi mông bỏ đi. Yến Như Kha tự nhiên sẽ không ở lại, hướng về phía Nhiếp Thu Sính hừ một tiếng, nhanh chân chạy theo Yến Tùng Nam rời đi.

Sau khi bọn họ rời đi, Nhiếp Thu Sính chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa khuỵu xuống, Thanh Ti nắm chặt tay cô, hỏi: “Mẹ, chúng ta có đi theo ông ta vào thành không ạ?”

Nhiếp Thu Sính cúi đầu, chậm rãi ngồi xuống, ôm lấy con gái: “Sẽ không, lần này, chúng ta sẽ không bao giờ... theo hắn ta vào thành nữa.”

Kiếp trước, khi Yến Tùng Nam trở về chỉ nói muốn dẫn mẹ con họ theo, còn điều gì khác cũng không nói, lúc ấy lòng cô tràn đầy niềm vui, không có nửa điểm hoài nghi, chỉ đơn giản thu thập chút đồ liền theo hắn vào thành.

Kiếp này, mặc dù không có quá nhiều điểm giống nhau, sự tình vẫn chưa đi theo quỹ đạo của kiếp trước. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Ti nhăn lại, cô bé nói: “Nhưng mà nếu ngày mai ông ta cố tình mang mẹ con mình đi thì phải làm sao ạ?"

Nhiếp Thu Sính cắn răng: “Mặc kệ thế nào đi chăng nữa, mẹ sẽ không để ông ta đưa chúng ta đi, thật sự không thể...”

Trước tiên, đêm nay, cô sẽ dẫn Thanh Ti bỏ trốn. Có ý tưởng rồi, Nhiếp Thu Sính bắt đầu lên kế hoạch. Đầu tiên cô nghĩ chờ khi trời tối đen sẽ dẫn Thanh Ti rời đi, lên trấn trên hoặc vào rừng tìm một chỗ để trốn. Chỉ là không ngờ, vừa ăn cơm chiều xong, Yến Như Kha kia đã quay lại, không nói một tiếng nào, chỉ giương mắt nhìn bọn họ - nói cách khác, chính là chạy về giám thị. Chuyện này làm kế hoạch ban đầu đã chuẩn bị tốt của Nhiếp Thu Sính bị ngâm nước nóng. Cô vô cùng sốt ruột, xem ra... Yến Tùng Nam quyết tâm nhất định phải mang bọn họ đi... Chuyện này, nên làm sao bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.