Hạnh Phúc Ước Hẹn

Quyển 2 - Chương 4: Bởi vì chưa bao giờ quan tâm, cho nên chưa bao giờ hận




Trong lòng Chu Vũ lập tức cảm thấy hồi hộp, xuất thân trong một gia đình quan chức, bản thân cũng là phó cục trưởng cục công thương thành phố Phụng Nguyên anh ta tất nhiên không lạ lẫm gì với cái tên Phương Minh Viễn, hơn nữa mấy ngày nay trong thành phố xảy ra những chuyện đại sự có thể nói là đều liên quan mật thiết đến nhà họ Phương. Nhà họ Phương, có thể nói đây là cái tên được nhắc nhiều nhất trên miệng của những lãnh đạo tỉnh và thành phố.

Mà bình thường Chu Vũ cũng đã trao đổi ý kiến với rất nhiều bạn bè, bọn họ đều cho rằng chuyện nhà họ trở thành một gia tộc lớn trong địa bàn tỉnh Tần Tây đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi, cái thiếu bây giờ chỉ là thời gian mà thôi. Hơn nữa anh ta còn nghe nói đời thứ hai nhà họ Phương đã có hai cặp vợ chồng tiến vào làm việc trong cơ quan chính quyền thành phố, tuy chức vụ không cao nhưng nghe nói lãnh đạo cũng đã cân nhắc trong một thời gian ngắn sẽ thăng chức cho họ. Không có lửa làm sao có khói, những tin đồn trong chính quyền rất có thể sẽ trở thành hiện thực.

Hơn nữa theo Chu Vũ, là thế hệ thứ hai nhà họ Phương trừ phi là một kẻ ngốc thì lãnh đạo cũng sẽ phải suy nghĩ làm sao để vị trí của họ phù hợp với địa vị quan trọng của nhà họ Phương trong nền kinh tế của tỉnh, nếu không sau này nhỡ như nhà họ Phương mở yến tiệc, nếu có người hỏi họ làm gì chẳng nhẽ lại nói họ chỉ là một chân sai vặt trong chính quyền? Như vậy không chỉ làm mất mặt nhà họ Phương mà còn là nhục nhã của cả lãnh đạo chính quyền nữa.

Hơn nữa nghĩ sâu xa, nếu tín nhiệm mấy người này nhà họ Phương có thể sẽ thúc đẩy các cơ quan liên quan phát triển hơn, nếu có thể làm cho nhà họ Phương hơi nghiêng về mình cũng là một kết quả không thể tốt hơn được nữa rồi.

Ít nhất Chu Vũ cũng từng nghĩ rằng nếu có thể đem mấy người này thu nạp xuống dưới trướng của mình vậy thì khi quen biết với nhà họ Phương chắc chắn sẽ làm ít mà hưởng công nhiều, và khi có quan hệ tốt với nhà họ Phương thì đặt quan hệ với các doanh nghiệp tư nhân khác cũng sẽ tiện hơn rất nhiều, trên đời này chỉ có người không biết dùng người chứ tuyệt đối không có người vô dụng. Có điều đó chỉ là anh ta mới nghĩ vậy, anh ta có thể nghĩ được chẳng nhẽ những ông quan lão luyện trên chốn quan trường lại không nghĩ đến điều này? Huống hồ gì anh ta cũng chỉ là cục phó cục công thương cấp khu vực thì có thể cho người ta được cái gì?

Dù vậy, Chu Vũ vẫn nghĩ làm thế nào để kết thân được với nhà họ Phương. Người đời thường nói, thêm một người bạn là thêm một con đường, huống hồ gì lại là một người có năng lực cực kỳ lớn như vậy. Tốt nhất là có thể kết thân được với phương minh viễn, như vậy việc vận chuyển hàng hóa của công ty của mẹ anh ta sẽ chẳng thành vấn đề nữa rồi. Nhưng dù thế nào anh ta cũng không thể ngờ chưa thể kết thành bạn bè thì đã kết oán thù rồi.

-Có phải là có liên quan đến người cảnh sát mấy hôm trước bị xử lý không?

Chu Vũ hơi sững người, anh ta lập tức nghĩ tới chuyện ồn ào mấy hôm trước, hệ thống cảnh sát đã xử lý mấy cảnh sát hình sự, chuyện xưa nay hiếm có. Lúc đó xảy ra chuyện này chính anh ta cũng cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ. Trên chốn quan trường ở Hoa Hạ, nếu có gặp chuyện gì cũng là xử lý nội bộ dùng hết khả năng mà che giấu chứ không công bố ra ngoài để giảm bớt sự ảnh hưởng của xã hội, như vậy các lãnh đạo khi xử lý cũng sẽ nhẹ tay hơn. Trừ phi là tội ác tày trời hoặc là chuyện không thể che dấu được mới công bố với công chúng, hơn nữa khi công bố cũng là che giấu bớt đi làm cho người dân không thể biết được chân tướng sự việc.

Nhưng lần này thái độ của sở cảnh sát tỉnh và cục cảnh sát Phụng Nguyên lại làm cho người ta phải suy nghĩ, một chuyện như vậy nói lớn thì cũng không phải là lớn thậm chí đối với những người nắm bắt được nhiều tin tức thì chuyện này đã không có gì xa lạ. Thế mà họ lại gióng trống khua chiêng tuyên truyền ầm ĩ như vậy thật sự là rất hiếm có. Lúc đó anh ta nghĩ mấy cảnh sát hình sự này có lẽ là đã đụng đúng vào một nhân vật tầm cỡ nào đó thế nên sở cảnh sát không thể không làm như vậy để tỏ vẻ xin lỗi, thật không ngờ chuyện này lại liên quan đến em trai mình.

-Đúng vậy!

Chu Trụ gật đầu không dám nhìn vào mắt Chu Vũ lí nhí nói. Dù sao cũng là anh em ngần ấy năm tuy giọng điệu của Chu Vũ không có thay đổi gì nhưng y biết người anh trai Chu Vũ này chắc chắn là đã rất tức giận rồi, lần này y thực sự là đã gây cho gia đình một mối họa lớn rồi.

-Em kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe, không được giấu giếm dù chỉ nửa câu, nếu không sau này em có bị đi tù cũng đừng mong mẹ và anh sẽ vào thăm em! Em tự làm tự chịu!

Chu Vũ dí vào mũi Chu Trụ nghiêm khắc nói. Chu Trụ bây giờ không có còn gan mà giấu giếm gì nữa, nói một mạch không dừng. Nếu như anh trai và mẹ y đều buông xuôi thì e là y chỉ có cách ở trong đó mà chờ ngày thi hành án kết thúc mà thôi.

-Anh, em thật sự không ngờ đó chính là Phương Minh Viễn con của nhà họ Phương đại cổ đông của siêu thị Carrefour, không phải nghe nói hắn đang học trên Bắc Kinh sao?

Chu Trụ cảm thấy như mình bị oan ức, lúc đó hắn có nghĩ một lúc lâu nhưng cũng không nghĩ ra thân phận của Phương Minh Viễn. Đây không phải là do y không cẩn thận mà là do kẻ địch quá giảo hoạt.

-Nghe xem, nghe xem. Mày đúng là một thằng khốn kiếp!

Phùng Viễn Trân càng nghe càng cảm thấy tức giận, tên khốn này sao lại không có mắt vậy chứ. Sao nó không nghĩ một chút, dù người ta có đi xe kém một chút nhưng dù sao thì cũng là khách của Nguyên Miểu, mà Nguyên Miểu là người thế nào kia chứ! Là một người có đủ tư cách kết giao với y lại là một người bình thường được sao? Nói châm chọc người ta là đã không nên rồi lại còn chỉ đạo cảnh sát hình sự giữ xe của người ta. Tục ngữ có câu không đánh kẻ lười không đánh kẻ nhác mà chỉ đánh kẻ không có mắt, không đánh y thì đánh ai đây?

Chu Vũ thì lại từ từ bình tĩnh lại, chuyện này của Chu Trụ có thể nói không phải là nhỏ nhưng nói lớn thì cũng không phải, còn phải xem thái độ của nhà họ Phương. Nếu nhà họ Phương cố ý truy cứu, thì Chu Trụ có quá nhiều sơ hở, cứ cho là không vì chuyện này mà khép y vào tội lớn được thì họ cũng sẽ tìm ra những chuyện khác để trị tội y. Hơn nữa rất có thể còn liên lụy đến cả công ty của nhà họ Chu. Đúng như Phùng Viễn Trân lo lắng, tầm ảnh hưởng của nhà họ Phương trong hệ thống nghành đường sắt tuyệt đối không thể xem nhẹ, nếu họ muốn chỉnh nhà họ Chu thì thiếu gì cách và cách đó có khi làm nhà họ Chu không dám nói nửa lời không đúng hơn nữa còn chẳng thể tìm ra được điểm yếu của họ.

Tầm quan trọng của công ty đối với gia tộc họ Chu tất nhiên là một phó cục trưởng cục công thương như Chu Vũ hiểu rõ hơn ai hết. Xã hội bây giờ, giữa người với người hơn nhau ở tiền tài địa vị quyền lực, có quyền chắc chắn sẽ có tiền, nhưng có tiền thì cũng có thể mua được quyền, chỉ có quyền mà không có tiền thì không được, mà chỉ có tiền mà không có quyền thì lại càng nguy hiểm. Nhà họ Phương tất nhiên là cũng ý thức được điều này, chỉ là thế lực nhà họ trên chốn quan trường có yếu nên mới ra sức kết giao với mấy người Dương Quân Nghĩa, nhưng nhà họ Phương còn có Tô Hoán Đông trên Bắc Kinh và nhà họ Quách ở Hong Kong làm ngoại viện, chuyện này thì nhà họ Chu không thể so sánh được.

Chu Vũ lắc đầu kéo suy nghĩ ra khỏi chuyện lạc đề kia, nhà họ Chu không bằng nhà họ Phương chuyện này là hiển nhiên rồi. Chỉ có thằng em ngốc nghếch của anh ta không chịu tìm hiểu thân phận của người ta mới đi chọc giận đối phương như vậy. Nếu nhà họ Phương không truy cứu chuyện này thì cũng coi như là không có chuyện gì.

Nhà họ Phương liệu có bỏ qua chuyện này không? Đây mới là mấu chốt của vấn đề.

Chu Vũ trầm ngâm một lúc lâu vẫn không thể nghĩ ra một cách nào gọi là có sức thuyết phục. Từ những tin tức anh ta được biết thì Phương Minh Viễn là người khá khiêm tốn, không chỉ có hắn mà nói đúng ra là cả nhà họ Phương từ trên xuống dưới đều khá khiêm tốn. Nếu không phải là người quen thân với nhà họ hoặc không phải là những người là chỗ dựa trong chính quyền của nhà họ thì e rằng đến nhà họ Phương có bao nhiêu người đều không thể biết được. Nếu như nói người lộ diện nhiều nhất thì chính là con út Phương Bân, nhưng nghe nói anh ta đang ở Hong Kong, quán ăn Phương Gia hay siêu thị Carrefour đều do là thuê những giám đốc như Tôn Chiếu Luân quản lý.

Nhưng khiêm tốn không có nghĩa là mềm yếu, theo như anh ta được biết về mấy chuyện có liên quan đến nhà họ Phương thì cuối cùng nhà họ Phương đều giành được thắng lợi, hơn nữa đối phương sau này đều không có kết cục tốt đẹp, cha con Lê Cương chính là ví dụ điển hình nhất. Nếu như thật sự nhà họ Phương muốn trả đũa thì chỉ giao Chu Trụ ra liệu có làm họ nguôi giận? Điều này Chu Vũ cũng không chắc.

-Tiểu Vũ, có cách nào không?

Phùng Viễn Trân nhìn Chu Vũ trân trân nhẹ giọng hỏi. Tuy hận không thể đem Chu Trụ ra mà đánh một trận rồi sau đó giam y lại, nhưng dù sao đó cũng là con trai mình, Phùng Viễn Trân không nỡ nhìn thấy y chịu khổ. Nhưng nếu chuyện này không được giải quyết thỏa đáng thì e rằng không chỉ có Chu Trụ mà đến cả cái nhà này cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Bây giờ chồng bà ta còn chưa về, thật sự trông cậy được chỉ có con trai mà thôi.

Chu Vũ khẽ thở dài:

- Mẹ, rất khó. Nhưng không phải là không có hy vọng!

-Vậy con mau nói đi!

Phùng Viễn Trân nắm lấy tay Chu Vũ, liên tục thúc giục nói. Bà ta bây giờ trong đầu đã lo sợ quá mà đâm ra hỗn loạn rồi.

- Chuyện này của Trụ Trụ không nhỏ nhưng cũng không lớn, chỉ có điều phải xem nhà họ Phương có muốn truy cứu hay không. Nếu như họ truy cứu thì nhà chúng ta không thể thoát được, chỉ có thể chờ xem sẽ bị dồn đến mức nào, tốt một chút thì phải giao mầm họa này ra, không đến mức bị xử tử nhưng cũng sẽ bị đi tù khoảng hai năm.

-Bịch!

Mặt Chu Trụ trắng bệch ngồi bịch xuống đất. Ở trong tù như thế nào y chưa từng thử qua nhưng bị tạm giam thì y và mấy người bạn hư hỏng của mình đã được nếm qua, cũng đã được nghe không ít chuyện ở trong đó, từ đó có thể tưởng tượng được ngục tù không phải là nơi người có thể sống được. Y sống đến ngần này tuổi đã từng nghĩ đến chuyện đi Mỹ, đi Nhật, đi châu Âu hoặc chí ít cũng là Hong kong, nhưng dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được có ngày mình sẽ vào tù nghỉ dưỡng vài năm.

-Anh, anh phải cứu em, em không muốn vào tù đâu!

Chu Trụ sợ hãi khóc nức nở.

-Nếu như nhà họ Phương ra tay nặng một chút thì e rằng cả họ nhà mình sẽ bị vạ lây, thậm chí còn có khả năng suy vong không có khả năng vực dậy được.

Chu Vũ nói không to nhưng Phùng Viễn Trân và Chu Trụ nghe như có sét đánh ngang tai, làm bọn họ không thể đứng vững được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.