Hạnh Phúc Ước Hẹn

Quyển 2 - Chương 3: Gặp lại còn bỏ qua




Với kết quả này Dương Quân Nghĩa còn có điều gì không vừa lòng chứ? Có thể vào làm ở một doanh nghiệp liên doanh, tuy công ty cổ phần Sega chỉ chiếm có 10% cổ phần nhưng nó vẫn có tiếng là công ty liên doanh. Ở năm chín mươi những công ty liên doanh là nơi đáng ao ước của bất kỳ một người thanh niên trẻ tuổi nào. Không những lương cao, hơn nữa khi ra ngoài thì cũng tăng thêm được mấy phần tự hào. Con trai ông ta là Dương Côn vốn cũng học nghành này, sau khi vào công ty mặc dù không phải sẽ được làm cán bộ ngay nhưng dựa vào quan hệ của ông ta và Phương Minh Viễn thì chỉ cần nỗ lực làm việc chắc chắn sẽ thăng tiến nhanh hơn người khác.

Mà Phương Minh Viễn cũng thật sự rất chu đáo, không những đồng ý nhận con ông ta vào công ty làm việc mà còn đồng ý nhận thêm người của ông ta. Những vị lãnh đạo trong sở có vị nào mà không có một tập đoàn người nhà, những người có con cháu là thanh niên muốn tìm việc thì còn nhiều hơn nữa, hiện giờ các doanh nghiệp nhà nước thì công việc đình trệ, nếu có thể vào làm ở công ty liên doanh đối với bọn họ mà nói thì là một chuyện không gì có thể tốt hơn được nữa, một khi thông tin ông ta đang nắm trong tay việc chọn người này được truyền ra ngoài thì chắc chắn ông ta sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của những người trong sở. Sự sắp xếp này đối với việc tăng uy tín của ông ta trong sở cảnh sát rõ ràng là vô vùng hiệu quả.

Dương Quân Nghĩa có thể nói là rất cảm kích Phương Minh Viễn. Mấy năm nay thật sự là Phương Minh Viễn giúp ông ta rất nhiều chứ ông ta chẳng giúp được hắn bao nhiêu, hắn từng bước giúp ông ta đứng vững chân ở sở cảnh sát. Bây giờ có thể nói ở trong sở Dương Quân Nghĩa không phải là nhất ngôn cửu đỉnh nhưng so với chỗ dựa của Tôn Nhất Phàm thì hơn xa.

Dương Quân Nghĩa hạ quyết tâm, lần tuyển người này ông ta nhất định phải làm cho tốt, dù không thể đưa đến cho Phương Minh Viễn toàn nhân tài nhưng nhất định sẽ không cho đi những kẻ vô dụng không ra gì để Phương Minh Viễn phải nuôi tốn cơm vô ích.

Tin tức Hồ Xử và vây cánh của y bị tạm giam tại sở và không lâu sau sẽ bị viện kiểm sát nhân dân Phụng Nguyên khởi tố ngày hôm đó đã truyền đi khắp thành phố Phụng Nguyên. Thông tin lan truyền nhanh như vậy tất nhiên Chu Trụ cũng sẽ biết, thông qua quan hệ của y ở sở cảnh sát, Chu Trụ mới hiểu được ngọn nguồn của chuyện này.

Thì ra người xuất hiện ở trước cổng hội quán Trường An đó là con cái nhà họ Phương, nhà có đa số cổ phần của siêu thị Carrefour và người đi theo hắn hôm đó chính là tổng giám đốc siêu thị Carrefour Tôn Chiếu Luân. Mấy người Hồ Xử nhận lệnh của Chu Trụ vì bịa đặt tội danh mà bị sở cảnh sát hạ lệnh tạm giam, tin tức này như là sét đánh giữa trời quang, làm cho Chu Trụ thất kinh.

Y tuy rằng ăn chơi trác táng nhưng cũng không phải một tên ngốc không biết trời cao đất dày là gì. Mấy người Hồ Xử khi bị tạm giam chắc chắn sẽ không giữ bí mật về kẻ đứng sau, điều đó có nghĩa là nhà họ Phương bây giờ đã biết chính y là người đứng sau chuyện này.

Chỉ nghĩ đến chuyện này thôi Chu Trụ đã thấy lạnh người. Siêu thị Carrefour có vị trí như thế nào ở tỉnh Tần Tây này y không thể không biết, họ hoàn toàn có thể ngồi nói chuyện ngang hàng với lãnh đạo ủy ban tỉnh và tỉnh ủy! Nhà họ Chu tuy ở Tần Tây và Phụng Nguyên cũng có chút thế lực nhưng nếu nói là có thể một tay che trời thì còn cách xa vạn dặm. Đừng nói là lãnh đạo tỉnh, dù là giám đốc sở cảnh sát Dương Quân Nghĩa hay cục trưởng cục cảnh sát Phụng Nguyên Tôn Nhất Phàm đều có thể làm nhà y nghiêng ngả.

Đặc biệt là mấy ngày hôm nay tin tức về chuyện siêu thị Carrefour đã ký hợp đồng hợp tác với tập đoàn Wal-Mart và nhà họ Phương ký hợp đồng mở nhà máy với công ty cổ phần Sega của Nhật Bản đều làm Chu Trụ chấn động đến tận tim gan. Tục ngữ có câu “nhất tây nhì quan”, ở Hoa Hạ bây giờ cái gì có liên quan đến người nước ngoài thì chính phủ càng phải nghĩ ngợi nhiều, huống gì bây giờ nhà họ Phương lại vừa ôm chân người Mỹ lại ôm cả chân người Nhật, thế thì ảnh hưởng đối với tỉnh càng đáng sợ. Nếu chẳng may nhà họ Phương thông qua người Mỹ và người Nhật Bản tạo áp lực với tỉnh đòi trị tội y thì y phải làm sao đây?

Một kẻ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử như y tất nhiên không cho rằng Phương Minh Viễn có một chỗ dựa tốt như vậy mà lại không dùng. Hơn nữa y cũng hiểu mình không thể nào so sánh được với anh trai là Chu Vũ người đã được gia tộc chọn là trọng điểm giáo dục để kế thừa đời sau, bây giờ hy vọng duy nhất của y là tình anh em với anh trai Chu Vũ và sự che chở của mẹ y để nhỡ khi nhà họ Phương có truy cứu thì người trong gia tộc sẽ vì y mà giúp y xoa dịu bớt cơn giận của họ.

Chu Trụ càng nghĩ càng sợ, lúc này trên ti vi đột nhiên vang lên tiếng còi xe của cảnh sát làm y sợ tới mức toàn thân toát mồ hồi lạnh run lẩy bẩy. Y vội vàng tắt ti vi, không dám ở lại trên lầu ba thêm nữa bước thấp bước cao đi xuống lầu dưới.

Chu Vũ năm nay mới hai bảy tuổi mà đã trở thành phó cục trưởng cục công thương của thành phố Phụng Nguyên. Trong chốn quan trường ở Phụng Nguyên cũng coi như là một ngôi sao sáng trong thế hệ trẻ.

Tuy rằng những thứ này đều là do có thế lực của nhà họ Chu đứng đằng sau anh ta dọn sạch chướng ngại vật nhưng trong đó cũng có nguyên nhân vì sự ưu tú của bản thân anh ta. Tốt nghiệp thạc sĩ ngành quản lý kinh tế của đại học Thanh Hoa ở Bắc Kinh nhưng không ở lại thủ đô mà quay về Phụng Nguyên. Một người có tố chất như anh ta, tất nhiên sẽ nhận được sự chú ý của lãnh đạo, không bao lâu đã được đề bạt lên chức phó cục trưởng. Hơn nữa có rất nhiều người đều tin vào tương lai của anh ta, họ cho rằng chỉ trên dưới ba mươi tuổi anh ta hoàn toàn có thể trở thành cục trưởng. Có thể nói so với Chu Trụ thì không chỉ hơn một hai lần, chỉ có điều đến bây giờ đã hai bảy mà anh ta vẫn chưa kết hôn vì vậy vẫn ở cùng với cha mẹ.

-Cạch!

Chu Vũ tiện tay đóng cửa lại, người giúp việc vội vàng đưa cho anh ta một đôi dép lê, Chu Vũ nhận lấy nhẹ nhàng nói:

- Cảm ơn.

Vú Chu mỉm cười nói:

-Cậu cả, cậu đi cả một đoạn đường nhất định là rất khát rồi có cần uống gì không?

Vú Chu tất nhiên cũng mang họ Chu, thực ra bà ta có họ hàng xa với nhà họ Chu. Nhà họ Chu cũng vì muốn tìm một người có thể tin tưởng được nên mới lặn lội về quê tìm bà ta lên làm giúp việc, bà ta cũng đã ở đây được gần mười năm rồi. Như thế cũng coi như là nhìn thấy được hai đứa con nhà họ Chu lớn lên, nhưng hai đứa con này nhà họ Chu lớn lên thì tính cách khác nhau một trời một vực. Chu Vũ có thể nói là rất tao nhã, với một người giúp việc như bà ta lúc nào cũng không ngớt lời cảm ơn, nhưng còn Chu Trụ thì lại hoàn toàn khác, suốt ngày sai tới sai lui làm bà ta chóng cả mặt, đối đãi với người khác cũng chẳng ra gì, vì vậy vú Chu tất nhiên là thích Chu Vũ hơn.

Bà ta ngó nghiêng một lúc mới nói với Chu Vũ:

- Cậu cả, bà hình như đang nổi giận với cậu hai ở trong phòng vì chuyện gì đó.

-Hử?

Chu Vũ trong lòng hơi cảm thấy ngạc nhiên. Tuy rằng hiện giờ anh ta là một người con cả rất xuất sắc, nhưng đối với mẹ thì Chu Trụ lại được cưng chiều hơn, mẹ anh đối với Chu Trụ có thể nói là nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, đến một người anh như anh ta cũng đôi lúc thấy không vừa mắt. Bây giờ đã hai mấy tuổi đầu rồi mà suốt ngày ở công ty của mẹ lấy một chức danh ảo làm xằng làm bậy không được việc gì ra hồn lại còn tốn một khoản tiền khổng lồ nộp vào hội quán Trường An đến đó chơi bời. Nhưng dù là như thế nhưng vì có mẹ che chở nên anh ta và cha cũng chẳng có cách nào. Cho nên khi nghe nói mẹ nổi giận với Chu Trụ thì thật sự là có chút mới mẻ.

-Vú Chu, cảm ơn vú, con sẽ sang bên đó xem xem thế nào.

Chu Vũ mỉm cười gật đầu, anh ta đưa cặp công văn cho vú Chu và trực tiếp đi sang xem thế nào.

Vừa bước vào phòng, anh ta chỉ thấy mẹ ngồi trên ghế sô pha lấy tay đỡ trán, sắc mặt có vẻ không tốt lắm, còn em trai Chu Trụ thì sợ hãi rụt rè ngồi một bên. Nhìn thấy anh ta đi vào mắt Chu Trụ lập tức đỏ lên:

-Anh!

-Tiểu Vũ, con về rồi!

Phùng Viễn Trân nghe thấy bước chân quay đầu lại uể oải nói.

-Mẹ, mọi người có chuyện gì vậy? Trụ Trụ lại gây ra chuyện gì rồi sao?

Chu Vũ ngồi xuống bên kia, nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của Phùng Viễn Trân nhẹ nhàng hỏi. Xem ra là chuyện rất nghiêm trọng nếu không mẹ anh ta đã không có bộ dạng như vậy.

-Ôi, đừng nhắc đến nữa, cái thằng ngỗ ngược này, lần này xem như gây ra đại họa rồi!

Phùng Viễn Trân căm hận nói:

- Con hỏi nó xem nó đã làm những gì! Đây chẳng phải là nó định đưa công ty xuống vờ vực thẳm sao? Phương Minh Viễn là loại người nào? Đó là người mà bộ trưởng Tô Hoán Đông coi trọng, mày không có việc gì ăn no rửng mỡ đi chọc vào hắn, có phải là mày muốn phá tan tành cái công ty này thì mày mới vui lòng không hả? Tiểu Vũ con nói xem bây giờ phải làm sao đây?

Phùng Viễn Trân dù có nuông chiều con trai hơn nữa cũng hiểu được tầm quan trọng của công ty đối với nhà họ Chu, không có công ty thì thu nhập của gia tộc họ Chu sẽ bị giảm đi hơn một nửa! Thế mà Chu Trụ lại đi chọc giận Phương Minh Viễn, đi sai người khác làm khó hắn để bây giờ mọi chuyện bị bại lộ. Chỉ cần Phương Minh Viễn không làm gì mà chỉ làm khó họ ở khâu vận chuyển bằng đường sắt làm cho họ không thể kịp thời giao hàng thì chỉ mình tiền bồi thường thôi cũng đủ làm cho người trên kẻ dưới trong công ty chết dở rồi. Như thế liệu những người trong gia tộc có cổ phần trong công ty có dễ dàng bỏ qua cho Chu Trụ không?

Nếu như đổi lại là người khác thì Phùng Viễn Trân còn nghĩ cách xem làm thế nào để nói với lãnh đạo cục đường sắt Phụng Nguyên để xem có thể liên hệ với lãnh đạo trên bộ hay không hoặc có thể gặp lãnh đạo tỉnh Tần Tây để nói tình nói lý. Nhưng lại đụng đúng vào Phương Minh Viễn thì những người trong bộ hoàn toàn chẳng trông đợi được gì nữa rồi, dựa vào tiếng nói của Tô Hoán Đông ở bộ đường sắt, chuyện này là con trai bà ta sai hoàn toàn, muốn nhờ người khác ra mặt rất khó! Ai lại ngốc nghếch mà đi vứt bỏ tiền đồ của mình vì chút lợi ích này chứ!

Mà với vị trí của Tô Hoán Đông ở bộ đường sắt thì hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của lãnh đạo địa phương. Huống hồ gì dù nhà họ Chu có tài giỏi hơn nữa thì cũng không thể thuyết phục bí thư tỉnh ủy hay chủ tịch ủy ban ra mặt nói giúp mình vài câu tốt đẹp được! Nếu như thật sự có bản lĩnh đó thì nhà họ Chu bây giờ đã không như thế này rồi! Lúc này vừa đau lòng vì đứa con vừa lo lắng cho công ty, Phùng Viễn Trân quở trách Chu Trụ một phen nhưng vẫn không thể tìm ra được một biện pháp gì để giải quyết chuyện này.

Càng nghĩ bà ta càng cảm thấy hoảng loạn, bây giờ nhìn thấy đứa con cả bà ta như là chết đuối vớ được cọc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.