Hạnh Phúc Ước Hẹn

Quyển 1 - Chương 38: Trấn Quốc Công gây khó dễ (2)




Phương Minh Viễn rất tán thành điều Giang Hạo vừa nói. Ngành làm phim truyền hình này sau khi thành lập chính quyền thì không nói đến, nhưng từ cải cách về sau, đài truyền hình Hoa Hạ phát các phim truyền hình về thời kháng chiến giải phóng đất nước, có thể nói đúng là phần lớn có tệ nạn như Giang Hạo nói.

Nhân vật chính gần như đều là các cán bộ lớn, ngoại hình cao to, không chỉ có ý thức cao, ý chí lớn, mà còn toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ, là một hình tượng không có khuyết điểm, có thể nói là một con người toàn vẹn.

Nhưng từ khi có chính sách mở cửa cải cách, mọi người càng ngày càng thấy phản cảm với loại hình tượng nhân vật truyền hình này, cho rằng đây là thoát ly thực tế, là một nhân vật hư cấu. Không cần nói gì khác, ngay cả chủ tịch Bành còn đập bàn mắng, cậu có thể nói người ta không phải lão thành cách mạng hay sao?

Ở kiếp trước của Phương Minh Viễn, tệ nạn này vẫn còn đến tận sau năm hai nghìn, đến khi có phim truyền hình ‘Kiếm sáng’ ra đời, mọi chuyện mới bắt đầu thay đổi. Đương nhiên, có lẽ trước đó, cũng có người có ý đồ nhào nặn lên một loại anh hùng khác, nhưng ít nhất là người đó đã không thành công, không giống như nhân vật chính Lý Vân Long trong phim được tán thành và phổ biến đến như vậy.

Lý Vân Long là một người chiến sĩ có ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh, cũng là một tướng lĩnh can đảm. Anh chiến đấu anh dũng, chỉ huy chiến đấu cũng không dựa theo khuôn mẫu, thường sử dụng lối suy nghĩ ngược lại để suy đoán hướng đi của kẻ thù.

Quan trọng hơn là anh ta có tính cách của một người nông dân, là người chưa từng trải qua giáo dục quân sự chính quy, là do tự học văn hóa mà thành người, nên có cách lý giải về chiến tranh của riêng anh ta, đã làm được một số thủ đoạn nhỏ mà mắt thường không thấy rõ được, thậm chí khá xỏ lá, từ đó đã hình thành một kiểu hình tượng anh hùng lớn khiến quần chúng cảm thấy đây mới đúng là một anh hùng chân chính xuất thân từ tầng lớp cỏ dại.

Hay nhất là nó đã thể hiện ‘tinh thần sáng như kiếm’ chính là tinh thần ‘biết rõ sẽ chết, nhưng vẫn tuốt gươm ra khỏi vỏ’, có bản chất khác với các tác phẩm của Thi Chí Huy, có thể nói đây là thời đại hòa bình mà mọi người cùng hướng tới. Phim ‘Kiếm sáng’ đã tạo ra một hình tượng nhân vật sinh động, xuất thân từ tầng lớp thấp, phù hợp với cảm nhận về hình tượng anh hùng của đại chúng, mà không phải mang ý nghĩa ngụy quân tử như trong truyền thống, giống như là ‘anh hùng giả’ vậy.

Sau khi phim ‘Kiếm sáng’ được phát sóng trên đài truyền hình Hoa Hạ thì liền được hoan nghênh nhiệt liệt, cuối cùng đạt được tỷ lệ xem dẫn đầu cả nước trong năm đó, để lại cho Phương Minh Viễn một ấn tượng sâu sắc.

- Nói thừa! Làm sao mà tôi không biết đây không phải là quân nhân chân chính!

Thi Chí Huy tức giận nói

- Nhưng không làm như vậy thì đài truyền hình sẽ không phát sóng, tôi không có cách nào khác!

Ông cụ nhà họ Thi cũng từng là quân nhân, cha y cũng là quân nhân, chẳng qua là sau đó từ bộ đội chuyển sang quân đội đường sắt, rồi sau lại thành cán bộ của Bộ đường sắt, nên y từ bé đến lớn đều nghe quen những chuyện trong quân ngũ thời ấy, làm sao có thể không rõ mấy phim truyền hình này đều là vô nghĩa cả!

Năm đó, những sĩ quan chỉ huy xuất thân chân chính từ viện quân sự đã trải qua bao nhiêu tháng năm mưa gió có thể kiên trì đến được các tỉnh tây bắc cũng không nhiều lắm, chỉ là một bộ phận nhỏ. Đại đa số đều là trải qua thử thách và khảo nghiệm thực tế trên chiến trường, tự học mới thành. Hơn nữa trong đó chiếm đại đa số là xuất thân từ nông dân, thổ phỉ cũng không ít, làm gì có cái gì gọi là văn hóa. Nhưng Bộ văn hóa và Đài truyền hình không muốn diễn đạt một cách chính xác, muốn biến đổi ý tượng của đạo diễn. Thi Chí Huy cũng không phải lãnh đạo Bộ văn hóa, nào có bản lĩnh thay đổi gì.

- Hơn nữa, hiện tại có ai có thể viết ra kịch bản như vậy đây?

Thi Chí Huy oán hận nói:

- Không có kịch bản thì bảo tôi lấy gì ra để làm phim đây?

Giang Hạo thuận tay rút bao thuốc từ trong túi, đưa cho Thi Chí Huy một điếu, chính mình cũng lấy một điếu, lúc này mới nói:

- Chuyện này sao lại hỏi tôi, tôi chỉ là một quân nhân, cậu mới là ông chủ công ty điện ảnh truyền hình…

- Như thế này là tốt rồi, so với việc khi khách hàng tỏ vẻ bất mãn với mùi vị của thức ăn, đầu bếp liền nhảy ra la mắng kêu nhân vật quan trọng làm ra món ăn đúng khẩu vị thì cũng giống nhau thôi. Chỉ cần tôi muốn là được, còn cần anh làm gì?

Phương Minh Viễn buồn cười mà tiếp lời nói, thuận tay từ chối điếu thuốc Giang Hạo đưa cho.

- Nói rất đúng, nói rất đúng, chính là đạo lý này. Tôi muốn là được, còn cần cậu làm cái gì?

Giang Hạo cất tiếng cười to.

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện phiếm, có hai chiếc xe cảnh sát đã đi tới giao lộ, từ trong xe có mấy người nhảy xuống. Phương Minh Viễn không rõ lắm về các cấp bậc trong ngành cảnh sát giao thông, nhưng cũng nhìn ra được là người đến là cán bộ trong hệ thống, hai gã cảnh sát giao thông nhìn thấy bọn họ vội vàng chạy tới cúi chào.

Dẫn đầu là một người vóc dáng nhỏ bé, từ tướng mạo mặt mũi thì Phương Minh Viễn thấy chắc ông ta là người phía nam. Còn người bước sau ông ta một bước là một người đàn ông phương bắc cao to.

Họ nói với nhau mấy câu, theo hướng tay chỉ của hai gã cảnh sát giao thông, ánh mắt của hai người nhìn vào mấy người Phương Minh Viễn.

Người trung niên vóc dáng nhỏ bé tên là Tông Trình, là đội trưởng đội cảnh sát giao thông khu Chiêu Dương, hơn mười phút trước, ông ta nhận được điện thoại của Phó cục trưởng La của Cục cảnh sát thành phố, bảo ông ta đến đây xử lý một sự cố giao thông.

Vốn dĩ ông ta còn cảm thấy chuyện này đúng là chuyện bé xé ra to, nhưng trong điện thoại Phó cục trưởng La có lờ mờ nhắc tới là bị người ta nhờ vả, vì phải giải thích với lãnh đạo nên ông ta cũng chỉ còn cách chạy ra đây một chuyến. Sau khi ra khỏi cửa mới phát hiện Chính ủy của đại đội Mông Chí Trung cũng lái xe đi ra, không ngờ là hai người lại cùng đi một hướng.

Sau khi phát hiện ra chuyện này, hai người liền đi chung một chiếc xe, nói chuyện vài câu mới phát hiện ra, không ngờ hai người cùng đến một nơi, vì cùng một sự cố. Nhưng người hai người phải giúp đỡ lại không cùng một phía.

Hai người không khỏi có chút sầu não. Bọn họ đã hợp tác nhiều năm, bình thường quan hệ cũng không tồi, không giống như ở trên cục, quan hệ giữa đồng nghiệp với nhau không được đồng tâm hợp lực, có đôi khi còn chọc phá lẫn nhau. Hai người thương lượng một chút rồi cũng chỉ còn cách tới nơi xem tình hình rồi tính cách.

Hai người cũng là người già đời sành sỏi, chỉ nghe hai cảnh sát giao thông nói vài câu là hiểu ngay chân tướng sự việc. Trách nhiệm rất rõ ràng, xe trước gặp đèn đỏ nên mới dừng xe, xe sau bởi vì lái xe trong khi đang say rượu nên phản ứng không được nhanh nhẹn, kết quả là tông vào đuôi xe người ta. Hai bên cũng không có bất đồng ý kiến gì về vấn đề trách nhiệm của sự cố, nhưng chủ xe trước không hài lòng với thái độ không chịu nhận lỗi và không bị phạt của chủ xe sau, kết quả là xảy ra giằng co tại đây.

- Kia là Trưởng phòng Na Ngôn ở Cục giao thông thành phố hả?

Tông Trình và Mông Chí Trung ngơ ngác nhìn nhau, kia chẳng phải cháu trai của Phó trưởng ban ở Bộ giao thông sao, cũng là nhân vật đỉnh đỉnh đại danh ở Cục giao thông thành phố, khó trách tại sao hai cảnh sát giao thông này lại không xử phạt gã, đây cũng là cử chỉ thường tình thôi.

- Chủ xe trước là ai?

Mông Chí Trung gấp giọng hỏi, chỉ cần nhìn biển số xe Ủy ban nhân dân thành phố, là cũng biết Na Ngôn là trưởng phòng, không ngờ còn có người không chịu bỏ qua, còn mời cả Tông Trình đến xử lý, hiển nhiên cũng không phải người bình thường.

- Không biết, chỉ biết là chủ xe kia còn rất trẻ tuổi, là một thiếu niên mà đã có điện thoại di động…

Nhìn thấy vẻ mặt cảm giác lẫn lộn của Tông Trình và Mông Chí Trung, gã cảnh sát lớn tuổi vội vàng giải thích:

- Chính là loại điện thoại cầm tay như viên gạch mà trong phim điện ảnh Hồng Kông hay gọi là điện thoại di động. Trên xe hắn còn có giấy thông hành của Bộ đường sắt.

Tuy trên mặt Tông Trình và Mông Chí Trung không lộ ra biểu hiện gì nhưng trong lòng cũng hơi chút lộp cộp. Có thể có điện thoại di động, còn có giấy thông hành của Bộ đường sắt, người này không phải người bình thường rồi.

Tuy nhiên nghe tiếp báo cáo lại khiến hai người há hốc mồm, Na Ngôn rượu vào nói lỡ lời, bị hai thanh niên đi ngang qua nghe được đánh cho một thụi vào bụng, ói ra một đống ô uế, hơn nữa hai thanh niên kia còn quen biết Na Ngôn! Trong lòng Tông Trình và Mông Chí Trung liền nhảy giật. Có quen biết với Na Ngôn mà còn dám đánh gã, hai vị này cũng không phải người bình thường đâu!

Thủ đô thật thâm sâu, bất kỳ người nào trên đường cũng có thể có quan hệ với lãnh đạo thành phố hoặc bộ, đúng là ngọa hổ tang long. Hai người bọn họ chỉ là đội trưởng đội cảnh sát giao thông và chính ủy ở đội cảnh sát giao thông, gặp quan lớn đánh nhau, thành ra tiểu nhân bị nạn.

Nhưng hai người đã đi tới nơi này, cũng phải kiên quyết làm tới, bằng không cũng không có cách nào giải thích với người ta. Hai người nhìn nhau một cách ăn ý, Mông Chí Trung đi đến phia Na Ngôn, Tông Trình thì đi đến phía mấy người Phương Minh Viễn.

- Hóa ra là ông ta! Nhưng mà đúng là địa phận này thuộc quyền quản lý của ông ta.

Thi Chí Huy nói có chút ngạc nhiên.

- Đây là đội trưởng đội cảnh sát giao thông khu Chiêu Dương, tên Tông Trình.

- Chào các cậu, xin hỏi ai là Phương Minh Viễn?

Mặt Tông Trình tươi cười nói:

- Tôi là người phụ trách đội cảnh sát giao thông khu Chiêu Dương, được người ta nhờ vả đến đây giúp cậu xử lý sự cố giao thông này.

- Đội trưởng Tông, xin chào, tôi chính là Phương Minh Viễn.

Phương Minh Viễn tiến lên một bước nói:

- Chắc là chân tướng sự việc ông đã được nghe từ thuộc hạ của ông rồi, tôi chỉ muốn hỏi một chút, có phải mỗi khi có sự cố giao thông xảy ra, quý đội cảnh sát giao thông sẽ chia người ta ra làm năm bảy loại để xử lý hay không?

Người lái xe khi đang say rượu, khiến chúng tôi gặp tai bay vạ gió, cảnh sát giao thông thứ nhất không xử phạt gã, thứ hai không phê bình giáo dục, mà chỉ đơn giản là sẽ chịu trách nhiệm cho sự cố, việc khác thì không xử lý sao? Kết quả xử lý như vậy làm tôi rất bất mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.