Hạnh Phúc Ước Hẹn

Quyển 1 - Chương 30: Trừng phạt




Có thể nói, kế hoạch của Tôn Chiếu Luân và Phương Minh Viễn tiến hành rất thuận lợi. Bảy điều kiện kia khiến tổ đàm phán mà cầm đầu là Frankie và Thierry rất hao tâm tổn trí. Bọn họ xem ra, nhân viên trong siêu thị Carrefour đều không phù hợp với tiêu chuẩn dùng người của tập đoàn Carrefour, hơn nữa, tiền lương và phúc lợi siêu thị Carrefour đưa ra rõ ràng là khá cao, cho nên nếu thu mua thành công thì sa thải nhân viên là điều phải làm.

Đây cũng là để giải quyết lượng nhân viên quá dư thừa của họ. Cơ cấu nhân viên trong các cửa hàng bán lẻ của tập đoàn Carrefour cũng rất hiếm thấy, phần lớn là sử dụng nhân viên tiếp thị. Nguyên nhân chủ yếu là vì tiền lương của nhân viên tiếp thị được nhà cung cấp hàng hóa trả, không liên quan đến trung tâm thương mại. Nhưng công việc trong trung tâm thương mại họ vẫn phải chăm sóc hàng hóa, hỗ trợ bán hàng, trung tâm thương mại tận dụng được sức lao động của họ, vì vậy có cửa hàng của tập đoàn Carrefour sử dụng đến 50% nhân viên tiếp thị, tiết kiệm chi phí của cửa hàng.

Riêng về điểm này, ngay từ đầu Phương Minh Viễn đã theo chính sách kinh doanh của tập đoàn Wal-Mart, trong cửa hàng cũng có nhân viên tiếp thị nhưng không nhiều như vậy. Hơn nữa, Phương Minh Viễn còn cố ý khống chế số lượng nhân viên tiếp thị, mỗi khu vực sản phẩm, căn cứ vào diện tích mà sắp xếp nhân viên tiếp thị. Vì Phương Minh Viễn nhận thấy, nhiều nhân viên tiếp thị quá, đôi khi cửa hàng sẽ rất ồn ào, khiến các khách hàng vào mua sắm thấy phiền lòng. Nhất là trong kiếp trước, có nhân viên tiếp thị lại mang cả loa nhỏ phát ra rả, quấy nhiễu vô cùng, đi vào siêu thị, nơi nơi đều là giọng của nhân viên tiếp thị cao giọng mời chào, hơn nữa, dòng người dày đặc cũng khiến nhiều người chùn bước.

Tuy siêu thị này chủ yếu phục vụ tầng lớp trung lưu đô thị trở xuống, nhưng ai mà không muốn mua sắm ở nơi tốt hơn? Hơn nữa, nếu siêu thị quá hỗn độn, nhân viên lưu động thường xuyên quá nhiều, nhân viên bên ngoài cũng nhiều cũng sẽ tạo nên nhiều phiền phức không đáng có. Cho nên Phương Minh Viễn từ lúc ban đầu đã quản lý nghiêm khắc nhân viên tiếp thị, lại còn hạn chế số lượng. Ngoài ra còn bắt buộc các nhà cung cấp khi điều nhân viên tiếp thị tới phải tương đối ổn định. Nếu ba ngày đánh cá, hai ngày phơi nắng, liên tiếp thay đổi nhân viên tiếp thị thì sẽ hủy bỏ cơ hội có nhân viên tiếp thị của họ trong siêu thị.

Nếu Frankie không cắt giảm một phần nhân viên thì có phái tới nhiều nhân viên tiếp thị cũng chẳng để làm gì. Mà xây dựng cửa hàng mới, thông qua việc thu mua để bước vào thị trường Hoa Hạ, đối với tập đoàn Carrefour mà nói, không sửa được điều kiện này thì tuyệt đối không có khả năng.

Vì thế, hai bên đàm phán không ngừng tranh luận hết cả một ngày.

Lại vài ngày sau, phóng viên Vu Nhị của Nhật báo Tần Tây lại tung ra một tin, người muốn thu mua siêu thị Carrefour là tập đoàn Carrefour, là công ty bán lẻ lớn nhất châu Âu, trong tin lại có một số tư liệu về tập đoàn Carrefour từ Hong Kong và Nhật Bản. Vì thế mọi người mới biết, hóa ra đây là một công ty rất có bề dày, cũng có danh tiếng tầm cỡ ở một quốc gia châu Âu phát triển. Nhất là tin bọn họ đưa ra tổng tài sản và kim ngạch hàng năm của tập đoàn Carrefour , so với tài sản và kim ngạch hàng năm của công ty mình, khiến họ lại càng thêm khiếp sợ tập đoàn Carrefour, chỉ sợ rằng toàn bộ GDP của Phụng Nguyên trong một năm cũng không bằng nổi.

Vì quá khiếp sợ, mọi người lại không khỏi nghĩ đến, sao một công ty to đến thế lại co trọng siêu thị Carrefour, hơn nữa còn muốn thu mua nó? Điều này không còn nghi ngờ gì nữa chứng minh siêu thị Carrefour kinh doanh vô cùng xuất sắc, khẳng định là có điểm nào đó khiến cho công ty lớn như vậy vừa lòng mới muốn thu mua. Nếu không đáng giá gì, ai lại quan tâm?

Tin tức này nhanh chóng được phát trên Đài Truyền hình tỉnh Tần Tây và đài Truyền hình Phụng Nguyên, và lan truyền khắp Tần Tây, thậm chí còn kinh động đến đài Trung ương thường trú tại tỉnh Tần Tây.

Hai ngày tiếp theo, ngay cả đài Truyền hình Hoa Hạ và đài Truyền hình Bắc Kinh cũng nhắc tới sự kiện này. Danh tiếng của siêu thị Carrefour nhân dịp này truyền khắp đại giang nam bắc Hoa Hạ, khiến cả tỷ quốc dân tán thưởng không ngừng.

- Ông Tô, dạ… cháu biết, cháu biết.

Phương Minh Viễn cầm điện thoại liên tục gật đầu nói.

- Dạ không, không, không, không phải vấn đề quay vòng vốn, cũng không phải cháu muốn bán siêu thị Carrefour, chuyện này chỉ là đùa với người Pháp một chút thôi ạ. Chắc ông cũng đã nghe nói, tập đoàn Carrefour và tập đoàn Wal-Mart đếu có ý tiến vào thị trường Hoa Hạ, số lẻ kinh doanh của họ một năm cũng bằng mấy lần kim ngạch một năm của siêu thị Carrefour, thậm chí là hơn mười lần. Cháu buôn bán nhỏ dù sao cũng phải đề phòng chứ, nếu không, đối mặt với con quái vật này, cháu chỉ là con kiến nhỏ, e là không có cả sức phản kháng. Họ đã muốn mua công ty của cháu, đương nhiên cháu phải tận dụng cơ hội kéo dài thời gian một chút.

Đây là cú điện thoại thứ sáu mà hắn phải trả lời. Trước Tô Hoán Đông đã có Asohon Kagetsu, Miyamoto, Vu Thu Hạ, Cổ Vũ Thành, Mã Vĩnh Phúc, Dương Quân Nghĩa đều gọi tới hỏi thăm tin tức.

Cổ Vũ Thành còn đưa ra ý kiến cho siêu thị Carrefour vay thêm, xem ra anh ta sợ việc quay vòng của mình không hiệu nghiệm, cho bọn Frankie có cơ hội làm chủ siêu thị Carrefour.

Mã Vĩnh Phúc và Dương Quân Nghĩa cũng đại diện cho Ủy ban nhân dân tỉnh Tần Tây, khéo léo hỏi Phương Minh Viễn có phải bán siêu thị Carrefour cho người ngoại quốc không, ám chỉ nếu Phương Minh Viễn có việc gì khó xử, Ủy ban nhân dân tỉnh có thể giúp hắn giải quyết. Nếu không phải trong hệ thống kinh doanh của tỉnh Tần Tây chưa có công ty nào có đủ tài chính và năng lực thâu tóm siêu thị Carrefour, họ cũng đã đề xuất, ưu tiên cho thương nhân trong nước thu mua. Siêu thị Carrefour giờ đã là công ty do tư nhân tỉnh Tần Tây và nhà đầu tư Hong Kong góp vốn, nếu rơi vào tay người ngoại quốc chẳng phải là mất hết mặt mũi sao. Hơi nữa, khi ấy tất nhiên không như hiện giờ, nghĩ đến chỗ khó xử của chính phủ.

Thật ra Vu Thu Hạ, Asohon Kagetsu và Miyamoto tin tưởng hắn mười phần, chỉ hỏi hắn có kế hoạch gì cần họ phối hợp không.

- Như vậy à.

Dường như Tô Hoán Đông thở phào nhẹ nhõm trong điện thoại, cười mắng:

- Thằng nhóc này, chuyện lớn như vậy cũng không cho ông biết một tiếng, ông còn tưởng cháu ngại mở miệng nhờ vả ông, thật sự là khiến ông nội như ta cảm thấy thất vọng. Ông nói cho cháu biết, việc này thậm chí đã kinh động đến lãnh đạo quốc gia. Họ nói nếu việc quay đồng vốn của cháu có vấn đề, nhà nước có thể cho cháu mượn tiền lãi thấp, thậm chí là không có lãi, xem như là phần thưởng cháu hiến cái mỏ vàng kia cho nhà nước…

- Đừng , đừng mà ông. Ông ngàn vạn lần cũng đừng làm thế với cháu. Tuy cũ thể cháu còn chưa nghĩ ra được, nhưng những điều hứa kia ngày sau cháu sẽ dùng tới, hiện tại mà dùng chẳng phải giết gà dùng dao mổ trâu sao?

Phương Minh Viễn kêu lên liên hồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.