Hạnh Phúc Tìm Về

Chương 48: Thừa nhận




Triệu Minh không truy hỏi, tiếp tục nói:

- Rất nhiều người vốn không muốn rời khỏi gia tộc, nhưng người họ Lịch kia mỗi ngày trả hai lượng bạc, không hề nuốt lời. Vì số bạc đó, bọn ta đều phải cố gắng, Sa Châu vốn thuộc sở hữu của Quy Nghĩa quân, sau đó bị Tào thị chiếm cứ.

Địch Thanh có nghe Chủng Thế Hành nhắc tới Quy Nghĩa quân, nghe Triệu Minh đặc biệt nhắc tới Tào thị, lại nhớ tới bản đồ Hương Ba Lạp có liên quan tới của Tào thị thì cảm giác như mọi việc đang được xâu chuỗi với nhau.

Sa Châu hoang vu, chuyện cũ kia cũng như cát bụi, không biết che dấu bao nhiêu những nỗi đau xót trong lòng.

Địch Thanh biết, Sa Châu bị người Hán và người Thổ Phiền tranh giành, sau đó mới bị Nguyên Hạo chiếm lĩnh. Có thể nói vùng đất này đã bị quét sạch.

Điều Địch Thanh nghi ngờ chính là , nếu Hương Ba Lạp đúng là ở Sa Châu, trong khi Dã Lợi Vượng Vinh cũng vì nó mà chết, thì tại sao Nguyên Hạo lại phái Dã Lợi Ngộ Khất đi trấn thủ Sa Châu? Bao nhiêu những bí ẩn giằng co không rõ. Triệu Minh tiếp tục nói:

- Bọn ta đến Sa Châu, liền đi về phía núi Tam Nguy. Không lâu sau, chúng ta tới được Đôn Hoàng!

Địch Thanh hơi run, lẩm bẩm nói:

- Đôn Hoàng? Hương Ba Lạp chẳng lẽ lại ở Đôn Hoàng?

Đôn----lớn; Hoàng---Vượng

Đôn Hoàng huy hoàng thịnh vượng có lịch sử lâu đời. Bao nhiêu đời ở Trung Nguyên đã để lại nơi đây những dấu ấn huy hoàng cùng với huyết lệ và truyền thuyết.

- Hương Ba Lạp ở Đôn Hoàng ư? Cũng có thể? - Triệu Minh lẩm bẩm nói.

Địch Thanh cảm thấy thắc mắc, không hiểu Triệu Minh rút cuộc định nói gì

- Sau khi đến Đôn Hoàng, tiến vào trong loạn sơn, nơi đó dường như gần với núi Tam Nguy.

-

Thần sắc Triệu Minh có chút hoảng hốt.

- Tên thương nhân họ Lịch đó cực kì thông thuộc đối với khu rừng núi đó. Gã đưa bọn ta đi xuyên núi vượt rừng, chẳng mấy chốc đã tới vách Tuyệt Bích,ta vẫn còn nhớ đi qua đông Tuyệt Bích, đúng là một sa mạc toàn màu xám. Đỉnh Tuyệt Bích đó, có một thác nước chảy xuống thật sự là bao la hùng vĩ. Bọn ta tới trước một cái bụi cỏ, thương nhân họ Lịch gạt cái bụi có đó ra để lộ một cái hang động ở đó.

Trống ngực Địch Thanh đập thình thịch, vốn định hỏi Triệu Minh nếu tới đó có tìm lại được địa điểm kia không . Nhưng nhìn sắc mặt của Triệu Minh như đang hoảng hốt, hắn đành nén ý nghĩ đó lại.

- Bọn ta thấy một hang động tối tăm, tất cả đều sợ. Không ngờ…tên thương nhân họ Lịch đi vào trước, còn dặn dò bọn ta đi theo sau. Bọn ta thấy gã to gan như thế, nên mới nghĩ động huyệt đó chắc cũng không có gì nguy hiểm, đểu đi vào. Cùng lúc đó bọn ta cũng cân nhắc xem tên thương nhân họ Lịch đưa bọn ta tới đây, rút cuộc có mục đích gì?

Địch Thanh cảm thấy khó iểu nói:

- Lúc đó các ngươi có biết…là sẽ đi đâu không?

Triệu Minh lắc lắc đầu

- Lúc đó không biết, mãi sau đó mới biết. Nhưng dẫu có biết, cũng không thực sự tỏ tường.

Thần sắc Triệu Minh hoảng hốt, câu trước không ăn nhập gì với câu sau, khiến Địch Thanh chỉ biết cười gượng. Nhưng hắn sợ Triệu Minh không nói, nên không dám hỏi.

- Bọn ta cứ theo hang động đó đi, chưa được bao lâu, phía trước bỗng nhiên sáng tỏ, hóa ra là một hang đá rất lớn. Đối diện hang đá, là một huyệt động. Cái hang đá đó chắc hẳn là tự nhiên tạo ra, trên đỉnh lại có một khe nên ánh mặt trời có thể xuyên qua vì vậy mà trong hang đá cũng không tối lắm. Chúng ta mới bước chân vào trong hang đá thì chợt nghe có tiếng người nói:

“Ngươi tới muộn rồi.”

Giọng nói của Triệu Minh thay đổi, khiến cho Địch Thanh giật mình, thầm tưởng tượng ra tình cảnh lúc ấy, đột nhiên có người nói, đúng là khiến người ta kinh sợ.

- Thương nhân họ Lịch không hề thấy sợ hãi, chỉ nói “ đến muộn còn hơn không đến”. Tới lúc này ta mới nhìn thấy bên hang đối diện có một người mặc đồ đen, che mặt cũng bằng khăn đen, chỉ lộ ra hai con mắt sáng quắc đang đứng. Người đó nói’ không ngờ ngươi còn đem theo đám người này.’ Thương nhận họ Lịch nói’ bọn họ không phải là trợ thủ của ta, ta thì cần gì trợ thủ? “ Người kia nhìn bọn ta một lượt với ánh mắt như rắn độc, một lúc sau mới nói ‘ việc ta cần làm, đã làm xong. Việc ngươi phải làm, đã làm tốt chưa?”

Địch Thanh nghe đến đây, trong lòng đã khái quát được tình hình. Thương nhân họ Lịch nhất định phải liên thủ với người trong hang đó để hành động, mới hẹn gặp nhau ở đó, nếu chiếc hang đó có mối liên hệ tới Hương Ba Lạp, việc của hai người này cần phải làm, đương nhiên có liên quan tới Hương Ba Lạp? nhưng thương nhân họ Lịch đưa theo đám người Triệu Minh tới đó để làm gì chứ?

Triệu Minh nhớ lại, cứ như là nói mộng vậy. Giọng nói của y hết sức nhỏ:

- Thương nhận họ Lịch nói’ ta đã kiểm tra kĩ rồi, nhưng không tìm thấy tung tích của Ngũ Long.”

Địch Thanh thất thanh nói

- Ngũ Long?

Triệu Minh hơi kinh sợ, định thần lại, thấy sắc mặt Địch Thanh có vẻ kì lạ, hỏi:

- Địch đại nhân, ngươi sao thế?

Địch Thanh lắc lắc đầu nói:

- Không có gì, ngươi…cứ tiếp tục nói đi.

Trong lòng hắn thầm nghĩ:”Vì sao Địch thương nhân lại đi tìm Ngũ Long? Xem ra Ngũ Long chắc hẳn phải có mối liên hệ gì đó với Hương Ba Lạp”

Triệu Minh nhìn Địch Thanh một lúc lâu sau, lại hỏi:

- Người che mặt lạnh lùng nói ‘ không có Ngũ Long, ngươi tới làm gì? Không có Ngũ Long, vào được Hương Ba Lạp cũng không giải quyết được vấn đề gì

Bây giờ Địch Thanh nghe từng câu nói của Triệu Minh mà như sấm rền cuồn, giọng khàn hỏi:

- Tại sao?

Triệu Minh lắc đầu,

- Ta vốn không biết bọn họ nói cái gì, nhưng cuối cùng rồi cũng hiểu, hóa ra nơi đó là Hương Ba Lạp…

Khóe miệng gã lộ rõ ý giễu cợt

- Mọi người đếu nói Hương Ba Lạp đẹp hoàn mĩ, là chốn tiên cảnh trên trần gian, từ trước tới nay ta chưa từng tới nơi nào như thế. Vốn tưởng người che mặt đó nói trêu đùa, nhưng nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của người đó, cảm giác như không phải họ đang đóng kịch. Thương nhân họ Lịch nói: “Nhưng các ngươi cũng phải thử đã chứ.”Gã đi tới nói thì thầm bên tai người che mặt mấy câu, người che mặt nhìn bọn ta một lúc lâu rồi nói ‘ cho dù thế nào, ta cũng đợi lâu lắm rồi, thể nào cũng phải thử”, gã quát vào mặt bọn ta như vậy.

- Đây là lối vào của Hương Ba Lạp, các ngươi đều đã nghe tới tên này rồi đúng không, chỉ cần vào được nơi này, nguyện vọng của các ngươi sẽ thành sự thật

Gã từ trong người rút ra một túi tiền, vung tay lên, bên trong rơi ra mười viên bảo thạch, nói “ đây chính là đồ lấy từ Hương Ba Lạp, các ngươi mỗi người một viên. Một khi đã vào được Hương Ba Lạp, còn có nhiều bảo thạch cho các ngươi lấy, bảo thạch đó đều là trứng của thiên nga, lúc đó mắt ta đều hoa hết cả lên, từ trước tới nay chưa từng thấy cảnh tượng đó bao giờ.

Địch Thanh cau mày nói:

- Người này tự dưng lấy số tiền lớn dụ dỗ các ngươi, không cần phải hỏi, bên trong nhất định có nguyên do.

Triệu Minh cười gượng, thở dài nói:

- Địch tướng quân, ngươi nói đúng, nhưng lúc đó ta nhìn thấy châu báu sao có thể nghĩ được nhiều đến thế? Nghe nói trong hang động có nhiều châu báu, rất nhiều người mắt cứ sáng lên, không đợi dặn dò, đã lần lượt vào trong hang. Thương nhân họ Lịch sớm đã chuẩn bị đuốc, đưa cho bọn ta mỗi người một cây, nói ‘ ai tìm được lối vào Hương Ba Lạp trước, có thể nhận được nửa số tài sản.

Địch Thanh khó hiểu nói:

- Huyệt động kia vẫn chưa phải là lối vào của Hương Ba Lạp sao? Lẽ nào nói….bên trong còn có động khác?

Triệu Minh gật đầu nói:

- Không sai, cái động đó đúng là thông bốn phương tám hướng, hình như đâm xuyên toàn bộ ngọn núi. Nếu bỗng dưng tiến vào, chỉ e bị lạc đường. Chỉ có điều bên trong lại có công nhân đánh dấu vết, bên tường đá có khắc mũi tên, chỉ phương hướng. đám người bọn ta, cứ theo hướng mũi tên mà vào, đi được vài dặm lộ trình liền.

Địch Thanh ngạc nhiên

- Công trình khai thác núi lớn như thế, lại gần Sa Châu, chỉ có Tào gia của Quy nghĩa quân mới làm được việc này.

Triệu Minh nói tiếp:

- Đi xa như thế, trong lòng bọn ta cũng có chút sợ hãi, muốn trở về, không ngờ đằng trước có một người gọi “ bảo thạch, trên vách đá có bảo thạch này. Bọn ta ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy những tảng đá trên đỉnh đầu. tuy chỉ là mấy viên nhưng dưới ánh sáng, cũng rực rỡ lóa cả mắt. đoàn người ồ lên, cứ như bị điên hết cả lên.

Địch Thanh vẫn nghĩ cùng một vấn đề đó, thương nhân họ Lịch đem theo mười người Tạng tới, rút cuộc ẩn chứa dã tâm gì?

- Thương nhân họ Lịch luôn ở phía sau bọn ta, thấy thế nói’ hiếm thấy vô cùng, phía trước chắc chắn còn nhiều bảo thạch nữa’ riêng điều này không cần gã thúc giục, đám người kia không khác gì ong vỡ tổ đuổi theo. Ta mới lấy vợ, nên cũng có phần tham lam, hơi chút do dự, thầm nghĩ nếu lấy được viên đã bảo thạch, đủ tiêu cả một đời. cũng chính vì đang nghĩ thế, nên ta đi chậm hơn họ vài bước chân…

Trên mặt Triệu Minh tự nhiên biểu hiện thê thảm, gã vốn là người xấu xí, đã thế lại càng xấu hơn, Địch Thanh thấy vậy, trong lòng run mình, biết được có chuyện khủng khiếp đã xảy ra.

- Lúc đó sự điên loạn trong hàng lang khó mà diễn tả thành lời được, đột nhiên chân ta mềm nhũn ra, ngã xuống một khe đá bên hành lang. ánh lửa phía trước bỗng nhiên chuyển biến, đột nhiên tắt phụt, chỉ còn lại bóng tối trong hành lang đó.

Hai má Triệu Minh giật giật, thở dốc nói:

- Ngay sau đó, trong hành lang vang lên tiếng rít chói tai, sau đó ta nghe được mấy huynh đệ trong tộc thét lên sợ hãi rằng ‘ đừng bắt ta, đừng bắt ta.’

Đừng bắt ta!

Triệu Minh gần như dùng toàn bộ sức lực của mình để thốt lên mấy câu đó, âm thanh đó nghe thật thảm thiết, như âm hồn vừa khóc vừa kể lể, tràn đầy sự tuyệt vọng.

Mặc dù là ban ngày, gió xuân ấm áp, Địch Thanh nhìn thấy gương mặt vẹo vọ của Triệu Minh, toàn thân không khỏi lạnh thấu xương.

Đừng bắt ta? Là ý gì đây?

Đầu phía hành lang, đúng là có gì đó cổ quái, lẽ nào ở đó có hồng hoang quái thú, bát trảo bạch tuộc, chỉ trong khoảnh khắc đám người này đều bị bắt? vẫn trong hành lang đó, cũng có những con quỷ chết oan, tới bắt những người sống chuyển thế đầu thai?

Trời đất ảm đạm, khắp nơi là không khí đau thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.