Hạnh Phúc Tìm Về

Chương 37: Khó quên




Phạm Trọng Yêm thấy Địch Thanh đi đến trong mắt có phần lo lắng, liếc nhìn Doãn Thù thương lượng:

- Doãn Thù, ta và Địch Thanh có chuyện bàn bạc. Ngươi nghỉ ngơi trước, mấy ngày nữa hãy nói được không?

Doãn Thù nói:

- Không được. Ta vất vả vội tới trong kinh, lại từ kinh thành tới chỗ ngài, thì phải nghe ngài nói một câu.

Địch Thanh cảm thấy hai người này lại có chút mùi gươm tuốt khỏi vỏ, trong lòng kỳ quái đang muốn giảng hòa. Ngoài lều tiếng cảnh báo vang lên, người của thành Đại Thuận đều biết, có địch đột kích.

Doãn Thù sợ run lên, nhất thời quên tranh cãi. Phạm Trọng Yêm nhướn mày nhìn Địch Thanh, hỏi:

- Sao vậy?

Địch Thanh vẫn trấn tĩnh, mỉm cười nói:

- Đơn giản là quân Hạ lại đi vòng vòng, không chừng chuyển hàng tới. Phạm đại nhân, mạt tướng đi xem thử.

Thấy Phạm Trọng Yêm gật đầu, Địch Thanh không chút hoang mang đi ra lều trung quân, biến mất không thấy bóng dáng.

Địch Thanh đã bắt đầu tấn công lần thứ nhất.

Hắn không trốn mà hắn cũng không hề có ý định sẽ chạy trốn, hơn nữa hắn cũng không thể trốn thoát. Địch Thanh đã tính sai một lần rồi nên hắn không muốn mình lại phạm sai lầm lần thứ hai.

Bàn Nhược Vương rất giảo hoạt nên lời của y nói không thể tin tưởng được nhưng có một điểm khẳng định Bàn Nhược Vương nói không sai, làbên ngoài khu vườn bỏ hoang đã bố trí rất nhiều cao thủ. Địch Thanh tuy ngạc nhiên về khả năng huy động của Bàn Nhược Vương nhưng hắn cũng không sợ.

Nếu như liều lĩnh phá vòng vây thì chỉ sợ sẽ lại rơi vào vòng vây, nên Địch Thanh tấn công, nơi đánh chiếm đầu tiên của hắn là Thiên Đô Vương.

Dã Lợi Ngộ Khất tuy mạnh nhưng đã già. Chính trong lúc hành thích ở lầu Thông Hóa, Địch Thanh nhận ra sự yếu đuối bên trong vẻ bề ngoài hung hãn của Dã Lợi Ngộ Khất.

Chuyện này vốn đã không còn cách nào khác.

Người trẻ tuổi sở dĩ gặp phải thất bại là vì chưa biết nỗi đau của thất bại, nhưng tới khi già, vết thương chồng chất, trong kí ức lúc đó chỉ có thể nhớ lại những nỗi đau của sự thất bại chứ không hề có những trải nghiệm về sức mạnh. Dã Lợi Vượng Vinh bị giết vậy mà Dã Lợi Ngộ Khất vẫn bình thản chịu đựng nỗi đau, thậm chí là còn muốn tranh thủ sự thông cảm của Nguyên Hạo. Tại lầu Thông Hóa, trong khi Địch Thanh ra đao thì Dã Lợi Ngộ Khất lại bảo vệ mình trước tiên, điều này có thể nhận thấy Dã Lợi Ngộ Khất không hề có dũng khí muốn liều mạng.

Nhưng Địch Thanh lại có quyết tâm liều mạng.

Hắn nhất định phải liều mạng nếu không thì sẽ phải chết, chết cũng cần liều mạng.

Dã Lợi Ngộ Khất thân là một trong cửu Vương, võ nghệ cao cường nên phản ứng rất nhanh, thấy Địch Thanh rút đao thì đã nóng lòng muốn tỉ thí nhưng khi thấy Địch Thanh ra đao thì nét mặt lại biến đổi ngay lập tức.

Bởi cái y nhìn thấy không phải là đao của Địch Thanh mà là một tia chớp, tia chớp ngang dọc, sau tia chớp đó là một quang cảnh sấm rền làm chói mắt.

Đao pháp của Địch Thanh rất lợi hại, khí thế lại càng hơn hẳn, sát khí đầy trời. Đao pháp mà hắn sử dụng vốn là đao pháp hoành hành ngạo nghễ giữa nghìn quân bách chiến. Năm ấy cuối thời nhà Đường thập tam thái bảo Lý Tồn Hiếu cũng chính là lấy việc dùng đao pháp này để đứng trên đời, đánh khắp thiên hạ chưa gặp địch thủ. Đao pháp này cố nhiên là rất sắc bén nhưng muốn diễn tả cho ra đao ý, ngược lại cần dựa và sự tàn bạo của mình để tung hoành trong thiên hạ.

Địch Thanh thiếu ngang ngược, nhưng lại có ý bi quan, có tâm huyết.

Khi ở lầu Thông Hóa, Dã Lợi Ngộ Khất thấy Địch Thanh một kích không trúng liền bỏ chạy, chỉ cho rằng bản lĩnh của Địch Thanh chẳng qua cũng chỉ có vậy, nên cho rằng y ít nhất cũng có thể tiếp được mấy chiêu của Địch Thanh.

Nhưng ngay lập tức y phát hiện ra là mình đã sai, mười phần sai. Dưới đao hoành hành, y không thể tiếp được dù chỉ một chiêu. Địch Thanh có thể không cần cái mạng của hắn nhưng y thì có thể sao?

Dã Lợi Ngộ Khất lui lại, đem hết sức lùi lại, trong giây lát đã chạy tới dưới chân tường cao.

Ánh đao đuổi chém như ngọn đuốc soi sáng trong đêm, soi tới cả con đường trước mắt của Dã Lợi Ngộ Khất.

Mặt Dã Lợi Ngộ Khất trắng bạch, lui cũng không lui được, chỉ đành gào thét giương đao ra sức chém, nhưng khí thế của y lúc này đã giảm, ánh đao dưới ánh trăng như lửa bó đuốc sao mà nhợt nhạt, thiếu sức sống.

Trong ánh lửa lại xuất hiện thêm một ánh hồng chói mắt.

Máu tươi phun ra.

Một cánh tay của Dã Lợi Ngộ Khất bay lên, trơ trọi giữa không trung.

Rơi vào tình thế không lối thoát, Địch Thanh phản công, chỉ một đao chặt đứt cánh tay của Dã Lợi Ngộ Khất.

Ánh đao cuối cùng cũng dịu xuống, đao dài khát máu, chỉ có máu mới có thể áp chế nó được, giống như bảo kiếm khó thành, cuối cùng phải lấy máu người để luyện. Nhưng đúng lúc người và kiếm hợp nhất, thì bảo kiếm cũng là lúc suy yếu nhất.

“Vèo” một tiếng, có một vật đâm thẳng vào sau lưng Địch Thanh. Trước khi vật này đâm vào lưng Địch Thanh, lại nghe thấy tiếng gào chát chúa đủ thấy người này ra chiêu rất mạnh.

Hơn nữa, ra chiêu cũng rất đúng lúc, gặp đúng thời điểm Địch Thanh đang rơi vào thế yếu nhất. Người ra tay chính là Bàn Nhược Vương.

Bàn Nhược Vương bố trí đâu đấy nhưng vẫn không quên Địch Thanh có dũng khí. Y nghĩ Địch Thanh sẽ chạy trốn nên khi ở ngoài khu vườn hoang y đã bố trí sẵn sát thủ xung quanh, một khi Địch Thanh chạy thì sẽ rơi ngay vào bẫy mà y đã bày ra. Xong xuôi y đợi cho tới khi Địch Thanh khí lực suy kiệt mới ra tay.

Nhưng Bàn Nhược Vương không thể ngờ rằng, Địch Thanh giành được thế tiến công, hơn nữa còn một đao chặt đứt cánh tay của Dã Lợi Ngộ Khất.

Bàn Nhược Vương vẫn luôn truy đuổi, thân thủ của y tuy nhanh nhẹn nhưngvẫn không thể bì kịp tốc độ chạy trốn của Dã Lợi Ngộ Khất. Một người đang chạy trốn chẳng phải có thể phát huy hết thể lực của mình sao?

Chỉ là trong lúc mà Dã Lợi Ngộ Khất bị chặt đứt cánh tay thì Bàn Nhược Vương mới rút ngắn được khoảng cách với Địch Thanh, lúc ấy y quyết định ra tay. Vũ khí mà y sử dụng là phi chùy, sau chùy có xích, một khi cánh tay rung lên thì xích chùy sẽ bay thẳng tới giữa lưng của Địch Thanh.

Địch Thanh nghiêng mình tránh, một đường máu bay ra, dây xích chùy bay thẳng đính trên tường cao.

Bàn Nhược Vương rùng mình, không ngờ Địch Thanh lại có phản ứng nhanh như vậy.

Phi chùy bay đến từ phía sau nhưng gió táp sớm đã tới. Cảm giác của Địch Thanh rất nhạy bén đạt đến cảnh giới cao nhất nên hắn dựa vào cảm giác của mình nghe thấy tiếng gió thổi nên đã nghiêng mình tránh được.

Việc hắn tránh lại gây hại nên vẫn bị thương dưới xương sườn.

Địch Thanh bị thương nên nụ cười trên khóe miệng Bàn Nhược Vương bây giờ đã biến thành nụ cười khẩy dữ tợn. Bóng trên tường lắc lư, cho thấy đám người phục kích bên ngoài không thể đợi được nữa nên cũng chuẩn bị tiến công vào bên trong.

Nếu như Địch Thanh không trốn thì việc rất đơn giản chỉ cần diệt hắn ngay tại đây. Cánh tay Bàn Nhược Vương rung lên, “xuy” một tiếng, sợi xích chùy từ trên tường cao bay trở lại với tốc độ như gió. Nụ cười trên khuôn mặt y chưa kịp tắt thì đã ngưng lại mặt y nghiêm lại.

Có một thứ còn nhanh hơn gió là ánh đao, đao một khi sáng lên thì như ánh lửa bốc cháy, sáng cả một vùng trời.

Bóng đêm lặng lẽ, tiếng đao lại cộng thêm tiếng hát khẳng khái của Yến Triệu vang lên, hoành hành hát vang!

Trường đao đã nhuốm máu lại càng đẹp càng sắc, sắc bén một cách rõ ràng.

Bàn Nhược Vương nhanh chóng lui ra, không dám ngăn cản.

Vừa rồi Bàn Nhược Vương còn đang trách Dã Lợi Ngộ Khất nhu nhược, y cho rằng chỉ cần Dã Lợi Ngộ Khất chống cự lại một chút là có thể áp chế được Địch Thanh, sau đó hai người liên thủ thì Dã Lợi Ngộ Khất sẽ không bị thương, nói không chừng còn có thể giết được Địch Thanh.

Nhưng khi y đặt mình trong cuộc thì y mới hiểu, có thể là Dã Lợi Ngộ Khất nhu nhược nhưng y thật sự không thể đỡ nổi một đao sắc bén như thế này, ánh đao như ma, đao lia ngang dọc, Bàn Nhược Vương cũng không dám tiến lên trước.

Từ khu vườn hoang tràn vào không biết bao nhiêu tên quỷ dạ xoa nhưng cũng không thể theo kịp ánh đao như chớp ấy.

Trong nháy mắt, Bàn Nhược Vương đã tránh tới dưới chân một bức tường cao khác, bên kia cuối cùng cũng có vài tên dạ xoa đến, muốn ngắm bắn Địch Thanh nhưng ánh đao lại sáng lên, mọi người ai nấy đều tránh.

Bàn Nhược Vương cuối cùng cũng có được một cơ hội nghỉ lấy hơi, trong tiếng quát tháo chói tai, “vù” một tiếng, xích chùy lại phát ra.

Bất kể là làm như thế nào y cũng không thể khiến cho giảm sát khí trong con người Địch Thanh lúc này. Hơn nữa còn khiến cho mình bị thương nên y cũng rất muốn có thể xoay chuyển tình thế suy tàn này.

Bàn Nhược Vương xuất chiêu, Địch Thanh thu đao, thoắt một cái xoay người, đã lên trên đầu tường. Chiêu này của y có sự biến đổi liên tục, chuyển từ thế tấn công mạnh mẽ sang lui giữ một cách nhẹ nhàng linh động, thành thạo.

Bàn Nhược Vương bất ngờ tỉnh ngộ, Địch Thanh lấy công để thủ, lấy tiến để lui, đã huy động được tất cả những sát thủ bên ngoài khu vườn. Lúc này Địch Thanh đã rõ thực hư nên đương nhiên là đang muốn chạy trốn.

Hiện nay không còn ai có thể ngăn cản Địch Thanh trốn thoát nữa.

Ngoại trừ một mũi tên- mũi tên bằng đồng vàng bay ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.