Hạnh Phúc Nông Nữ

Chương 55: Chương 55:




- --o0o---

Nhìn thấy Xuân Đức ngây người ra thì Thiên Kiến Huy cùng lão giả hắc bào đều là trong lòng cười lạnh, bọn họ nhìn thấy Xuân Đức tuổi con trẻ, nên đoán hắn cũng chỉ là tay mơ mà thôi, không biết từ đâu chiếm được cơ duyên đạt được con quái vật kia nên mới có thể giống hiện tại.

Lúc đầu bọn họ chỉ là muốn đáp ứng Xuân Đức cho qua chuyện sau đó lại tìm cơ hội ám toán hắn nhưng hai người không ngờ tên này lại ngu ngốc đến vậy, tay không tấc sắt đi tới bên cạnh hai người bọn họ.

Lúc này đây cả hai đồng thời lộ ra nụ cười lạnh lùng, ánh mắt hiện lên vẻ châm chọc không hề che giấu.

Nhưng đúng vào lúc này, vẻ mặt kinh ngạc của Xuân Đức biến mất, thay vào đó là một nụ cười mười phần tà dị. Nhìn thấy Xuân Đức đột nhiên cười lên như vậy thì cả hai người Thiên Kiến Huy cùng hắc bào lão giả đều cảm thấy không ổn.

Nhưng mà bọn họ lúc này đã xuất thủ, có muốn thu tay cũng đã muốn.

“ Phúc….”

“ Răng rắc…”

Thanh đoản đao của hắc bào lão giả không một chút khó khăn liền xuyên qua trước ngực Xuân Đức, đục ra trên thân thể hắn một cái lỗ lớn, máu tươi từ bên trong cái lỗ máu kia tuôn ra như suối, nhìn mà kinh người.

Về phần Thiên Kiến Huy, hắn cũng đơn giản chộp được cổ của Xuân Đức sau đó đơn giản bẻ gãy. Có điều Xuân Đức mặc dù đã gãy cổ nhưng vẫn nhìn hai người lạnh lùng nở nụ cười. Nụ cười của hắn lúc này cực kỳ quái dị.

Nhìn thấy nụ cười quái dị kia thì cả Thiên Kiến Huy cùng lão giả hắc bào đều dự cảm điều chẳng lành sắp đến, đột nhiên hai người cảm thấy hoa mắt.

Tiếp đó cảnh tượng chân thực hiện ra, chỉ thấy Xuân Đức thì vẫn là đang đứng ở bên cạnh bọn họ, tay cũng đang đặt trên trên vai hai người, miệng vẫn treo nụ cười tươi ấm áp như gió Xuân Đức.

Thiên Kiến Huy lúc này cảm thấy trước ngực thấy đau xót thì nhìn xuống, hắn nhìn thấy thanh đoản kiếm của lão giả mặc áo bào đen đang cắm trên ngực hắn, cắm vào giữa trái tim, tiếp đó hắn lại từ từ ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy tay hắn cũng không phải là đang bóp cổ Xuân Đức mà là đang bóp cổ lão giả mặc áo bào đen,cái cổ của hắc bào nhân lúc này đã bị bóp nát, đầu nghẹo qua một bên, hai mắt trợn tròn, lưỡi thè ra ngoài.

Nếu là người bình thường mà bị như vậy thì chết là cái chắc như đây là tu sĩ Thiên Vương Tiên Cảnh, bọn họ có siêu cường sức sống, mặc dù bị như vậy nhưng cũng không có chết mà vẫn giữ một hơi.

Thiên Kiến Huy lúc này có ngu đến thế nào cũng hiểu ra vấn đề, hắn cùng với đồng bạn của hắn vậy mà trong lúc bất tri bất giác lại chúng phải “huyễn thuật” do đối phương tạo ra.

Hắn lúc này từ từ nhìn qua Xuân Đức, trong ánh mắt hiện lên sự không cam lòng. Hắn gian nan nói:

“ Ngươi vậy mà tính kế hai người bọn ta?”

Xuân Đức nghe vậy thì nụ cười trên mặt lập tức biến mất, sắc mặt hắn trầm xuống, ánh mắt hắn lóe lên hàn mang khiếp người.

Tay hóa thành long trảo, vươn ra nắm lấy, ngay lập tức đầu của Thiên Kiến Huy bị hắn nắm trong tay,một tay khác thì hắn chộp lấy bả vai của lão giả mặc hắc bào.

Nhếch mép lộ ra răng nanh, Xuân Đức cười mỉa mai nói:

“ Vẫn rất già mồm đấy, nhưng yên tâm ta có phương pháp để ngươi rất nhanh liền học ngoan.”

Thiên Kiến Huy nghe hắn nói vậy thì trong ánh mắt hiện lên sự oán độc thật sâu, có điều dù hắn oán độc như thế nào cũng là vô dụng, lúc này đây sức lực của hắn mười không còn một thì làm sao có thể là đối thủ của Xuân Đức. Mà cho dù hắn có ở toàn thịnh cũng chắc gì đã tiếp nổi Xuân Đức một kích.

Mặc kệ của Thiên Kiến Huy oán độc cùng không cam lòng, hắn lúc này liền cưỡng ép thu hai người vào bên trong không gian vong linh giao cho lão Hắc xử lý, tên kia chỉ cần trồng vào bên trong đầu mấy tên này vài thứ lung tung liền có thể khống chế được toàn bộ thôi.

Sau khi giải quyết xong hai cái xương cứng thì Xuân Đức nhìn xuống những người phía bên dưới, thấy đám người kia cũng đang sợ hãi thì cười nói:

“ Mọi người không cần sợ, mọi người chỉ cần nghe lời thì mọi việc đều sẽ tốt đẹp, bây giờ mọi người nhanh vận chuyển tất cả tài nguyên bên trong ra bên ngoài này. Về phần của mọi người thì cứ giữ lại mà dùng.”

Đám người phía bên dưới nghe vậy thì hai mặt nhìn nhau, tiếp không ai bảo ai liền chủ động mang nhưng tài nguyên bên trong Diệt Ma Tông tích lũy đi ra bên ngoài.

Nhìn thấy vậy thì Xuân Đức một lần nữa nở nụ cười, có điều nụ cười của hắn rất nhanh liền biến mất mà thay vào đó là vẻ âm trầm đáng sợ, hai mắt hắn híp lại, trong đôi con ngươi lộ ra những tia sáng nguy hiểm.

Hắn ngoắc ngoắc Bóng Ảnh. Bóng Ảnh thấy vậy thì đi tới bên cạnh hắn, nghi hoặc hỏi:

“ Đại ca làm sao, có việc gì à?”

Gật gật đầu, Xuân Đức nói:

“ Trong đám người này có rất nhiều tên không thành thật à, vậy mà lại dám cất giấu đi một phần tài nguyên của Diệt Ma Tông, đệ có kiến nghị nên làm sao xử lý bọn hắn.”

Bóng Ảnh nghe vậy thì cười nói:

“ Cũng không cần làm gì, vốn lúc đầu đại ca muốn để cho đám người này xuống tầng một chơi với đám ma đầu nơi đó 7 ngày, giờ nếu tên nào không thành thật cho bọn chúng ở dưới kia nửa tháng đi, nửa tháng sau mà còn sống thì lại tính tiếp.”

Nhếch môi khẽ cười, Xuân Đức gật đầu nói:

“ Cách này cũng không tệ… Úc… Lại có người muốn chạy, suy nghĩ cũng thật ngây thơ à.”

Xuân Đức đang nói chuyện cùng với Bóng Ảnh thì đột nhiên nhìn thấy vô số đạo độn quang từ bên trong bảo khố của Diệt Ma Tông bay ra ngoài, sau đó hướng về vô số phương hướng mà bỏ chạy.

Bóng Ảnh nhìn thấy vậy thì trong mắt lóe lên tia sáng tím tà ác:

“ Để đệ đi giải quyết đám không nghe lời kia.”

Nói xong hắn liền định bay đi nhưng lại bị Xuân Đức giữ lại. Lắc đầu Xuân Đức nói:

“ Tiểu Y ở đây, đám kia chạy sao nổi, đợi chút liền xong việc.”

Xuân Đức vừa dứt lời thì chỉ thấy đám người đang bỏ chạy kia đột nhiên hóa thành vô số khối thịt bay tán loạn bên trên không trung.

Cũng không có bất kỳ tiếng hét thảm nào, đến lúc chết bọn họ cũng không hiểu vì sao lại chết. Trước lúc chết trên mặt tất cả những người kia đều là một mảnh mê man.

Thoáng cái bầu trời bên trên Diệt Ma Tông hình thành một màn mưa thịt những miếng thịt được cắt đều rơi xuống phía bên dưới mặt đất hình thành một lớp thịt dày.

Đám người đang có ý định ôm tài vật sau đó bỏ chạy nhìn thấy một màn như vậy thì lập tức cả người lạnh run, có người còn sợ hãi tới mức ngồi bệt trên mặt đất, mặc kệ cho cơn mưa thịt cùng máu tươi phía bên trên bầu trời gột rửa thân thể.

Sói Mập lúc này đi tới bên cạnh Xuân Đức, nhìn tình cảnh nơi xa thì nói:

“ Đám ngươi này suy nghĩ cũng thật đơn giản, cứ nghĩ nhiều người cùng một lúc chạy trốn thì sẽ thoát sao. Suy nghĩ cũng quá ngây thơ đi chứ.”

Gật gật đầu, Xuân Đức cười nói:

“ Nếu bọn họ thông minh thì đã không chết rồi nhưng mà sau lần này hẳn không còn ai dám chạy nữa đâu.”

Nói xong thì hắn lại bình thản đứng nơi đó quan sát mọi việc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.