Hạnh Phúc Nơi Khúc Quanh

Chương 20




'Y Y, anh yêu em!' Đôi môi với những đường nét rõ ràng kia không kìm lòng được thốt ra mấy chữ ...

Thân thể Lâm Y run lên, khoang máy bay trong chớp mắt thật yên tĩnh, bầu không khí như ngưng đọng lại thành một loại cảm xúc không đồng dạng, chỉ có bốn mắt nhìn nhau lắng đọng ... Đây là lần đầu tiên Lãnh Nghị nói ba chữ kia với Lâm Y! Trước đây câu mà hắn luôn nói với cô chỉ là "Anh thích em!" mà thôi.

Thích và yêu cách nhau bao xa??!!

'Anh yêu em!' Lời tỏ tình đầy quyến luyến kia lần nữa bật ra từ miệng người cười, như một tia chớp đánh vào trái tim cô gái, lại như một dòng suối trong lành chảy vào tâm linh khô cạn của cô gái ...

Máy bay đang ở mấy nghìn mét trên không, vững vàng bay tới ...

Lâm Y nhìn gương mặt với ngũ quan tuấn dật kia không chớp mắt, đáy mắt dần trở nên nhu hòa, nơi hốc mũi có chút ê ẩm, chua xót, nước mắt chừng như muốn trào ra, cô hít sâu một hơi, cố đè nén không cho mình rơi lệ, môi mím lại, giọng có chút nghẹn ngào: 'Nhưng mà ... em ... chỉ là một món trong số phần đông những lễ vật của anh ...'

Khóe môi Lãnh Nghị nhẹ câu lên, đáy mắt lóe sáng như sao, mũi hắn cọ nhẹ vào mũi cô, giọng âu yếm: 'Nhưng mà, nhiều lễ vật như vậy, anh chỉ thu nhận một món, là em ...'

Những giọt nước mắt trong suốt rốt cuộc không nhịn được tràn mi ... nỗi đau khổ đè nén bấy lâu trong nội tâm rốt cuộc trong giờ phút này giải tỏa hết. Lâm Y cố nén một tiếng nức nở, cánh tay thon gầy vòng qua cô Lãnh Nghị, đầu áp vào ngực hắn ...

Nếu như vì Lãnh Nghị mà mất đi tấm thân ngọc nữ, thực ra ... cô nguyện ý!

***

Lãnh Nghị nhấc chiếc đầu nhỏ nãy giờ vẫn vùi vào ngực mình ra, mê mẩn nhìn đôi gò má vì thẹn thùng mà nhuốm hồng kia, trên đó còn vương mấy giọt nước mắt long lanh như những hạt trân châu, đáy mắt trong veo như đầm nước, hàng mi dài như cánh bướm, sóng mũi nhỏ xinh, còn có ... đôi môi anh đào đầy quyến rũ ...

'Anh yêu em!' Người đàn ông lần nữa thì thầm, cánh môi theo câu nói dán lên đôi cánh hoa mê người ấy, đôi hàm răng ngọc rất nhanh đã bị tách ra, chiếc lưỡi cường thế truy đuổi, quấn quýt chiếc lưỡi thơm tho kia, tham lam hút lấy mật ngọt ...

Ngón tay thon dài của người đàn ông thuần tục gỡ từng chiếc cúc áo của cô gái, chiếc áo ngực bằng ren màu đen dần lộ ra, ánh lên làn da trắng của cô gái càng khiến nó lóng lánh trong suốt như ngọc, ngón tay kia vòng ra phía sau, gảy nút cài của chiếc áo ngực.

Đôi gò đầy đặn nháy mắt bị giữ lấy bởi đôi bàn tay to, môi cô gái cũng bị sít sao chiếm lấy, không khống chế được bật ra một tiếng rên rỉ mơ hồ, người đàn ông rốt cuộc cũng rời khỏi cánh môi của cô gái nhưng đôi môi kia một đường lướt xuống, đôi môi thay cho bàn tay âu yếm đôi gò no đủ tuyết trắng kia ...

Thân thể cô gái khẽ run lên ...

Hô hấp của người đàn ông cũng dần trở nên dồn dập, nút của chiếc quần Jeans trên người cô gái dưới ngón tay của người đàn ông cũng nhanh chóng mở ra, an phận nằm trên sàn, thân thể hoàn mỹ bóng loáng trong suốt như ngọc của cô gái rất nhanh đã hoàn toàn bại lộ dưới bàn tay của người đàn ông ...

Thân thể rắn chắc của người đàn ông nhẹ nhàng áp xuống, cô gái dưới thân đỏ ửng đôi gò má, đôi mắt đen trong suốt giờ mê ly như bị phủ bởi một tầng sương mù, đôi cánh môi vốn đã hồng nhuận tươi mát dưới nụ hôn cường thế của hắn càng thêm kiều diễm ướt át ...

'Y Y ...' Hắn thì thào tên cô, nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân thon dài, thân thể cũng theo đó trầm xuống ... cảm giác kia quen thuộc đến chừng nào!

'Ô ... nhẹ chút ... Nghị ...' Cô gái hổn hển gọi.

'Ừ...' Người đàn ông cũng không kìm được một tiếng rên khẽ, 'Thả lỏng, Y Y ...'

Máy bay tựa hồ nhẹ nhàng lắc lư, ngón tay cô gái gần như khảm vào cơ bắp nơi hông của người đàn ông, cô thở hổn hển: 'Nghị ... nhẹ chút ... máy bay đang lắc lư ...'

'Yên tâm ...' Đáy mắt người đàn ông tràn đầy nhu hòa, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt cô gái, chiếc mũi, đôi môi, giọng nói trầm thấp giờ đã trở nên khàn khàn thật mê người, 'Máy bay không rơi được đâu ... ngoan, chuyên tâm một chút!' Dứt lời, đôi môi đã ngăn lại những lời chưa nói của cô gái ...

Chừng như nước thủy triều ồ ạt tuôn ra, lần đầu tiên cô gái run rẩy khép hàng mi dài ...

Máy bay đang độ cao mấy ngàn mét trên không trung, yên ổn lướt gió ...

Khi hết thảy kết thúc, người đàn ông vẫn áp trên thân cô gái, thân thể chặt chẽ kết hợp với nhau, đôi mắt đen lóe sáng nhìn cô gái, âu yếm giúp cô lau đi những giọt mồ hôi trên trán, khóe môi câu lên một nụ cười: 'Thoải mái không?'

'Không!' Mặt cô gái vừa đỏ vừa nóng, cô né tránh ánh mắt đầy ý cười của người đàn ông, ngoảnh đầu sang hướng khác, giọng khẳng định.

'Ừm, chuyện này có gì mà ngượng ngùng không dám nhận?' Người đàn ông không cho là đúng phản bác.

'Không là không!' Cô gái liên thanh nói, trong sự dồn dập mang theo nỗi thẹn thùng.

'Thật sự không có?' Mắt người đàn ông sáng quắc, trong nụ cười mang theo chút giảo hoạt: 'Vậy anh phải làm đến khi em thấy thoải mái mới thôi!'

'Không cần đâu ...' Cô gái la hoảng, 'Máy bay thật sự sẽ rơi đấy!'

'Vậy hai chúng ta cùng nhau rơi ...' Giọng người đàn ông trầm xuống.

'Ô ...' Tiếng ngâm nga của cô gái bị nuốt mất trong nụ hôn nóng rực của người đàn ông ...

...

'Không được ...' Cô gái chịu đựng trọng lượng đang áp trên người, giọng nài nỉ nói với người đàn ông không biết mệt kia, 'Em ... lát nữa không đi nổi ...'

'Không đi nổi, anh cõng em!' Giọng người đàn ông như mật, ái muội khôn cùng, 'Y Y, em cắn anh thật chặt ...'

Phi cơ đang lắc lư, chừng như tất cả đồ vật trong khoang đều đang lắc lư, thân thể Lâm Y cũng chừng như đang tan ra, mềm như một đống gò, không động đậy nổi ...

Quả nhiên là Lãnh Nghị cõng Lâm Y xuống máy bay! Lúc đó trời đã tối mịt ...

Các vệ sĩ đứng gần đó không dám thở mạnh, bọn họ chưa từng nghĩ Lãnh tổng ngày thường lạnh lùng đến cực điểm lại chịu cõng một cô gái! Ai nấy mắt đều trợn to kinh ngạc đi theo bên cạnh hắn, dọc theo cầu thang xuống máy bay, rốt cuộc có một người vệ sĩ rất không thức thời bước đến: 'Thiếu gia, tôi giúp ngài cõng!'

Lãnh Nghị và Lâm Y cùng đồng thời trừng hắn, dọa hắn sợ tới mức lùi nhanh về phía sau ...

Chuyện này cũng cần hắn giúp sao? Thật là ...

Màn đêm đã bao trùm khắp sân bay nhưng cảm giác kích thích khi ở nơi xa lạ vẫn ập đến, Lâm Y nằm ghé trên lưng Lãnh Nghị, hơi thở ấm áp của cô phất qua cổ hắn, giọng nói mang theo tò mò lẫn ngạc nhiên: 'Nghị, đây là đâu?'

'Đảo Saipan!' Lãnh Nghị mỉm cười.

'Saipan?' Lâm Y vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ kêu lên, hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương này cô đã muốn đến từ lâu!

'Ừ, thích không?' Khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu.

Khi Lãnh Nghị cõng cô xuống đến đất, lập tức có hai cảnh sát người nước ngoài đi về phía hai người sau đó Lâm Y nhìn thấy hai cảnh sát nhiệt tình bắt tay Lãnh Nghị, kinh ngạc khi nhìn thấy hắn cõng Lâm Y rồi cười một cách thân thiện ...

Lâm Y sửng sốt, vội chủ động trượt xuống khỏi lưng Lãnh Nghị, hắn cười cười vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô ...

Lãnh Nghị và hai người nước ngoài dùng tiếng Anh nói chuyện với nhau một lát sau người nước ngoài dẫn đoàn người đi về phía chiếc xe cảnh sát đang đậu ở đó, không trải qua kiểm soát an ninh mà trực tiếp theo thông đạo riêng ra khỏi sân bay.

Ngoài sân bay sớm đã có hai chiếc xe sang trọng đợi sẵn, trực tiếp đưa đoàn người đến một khách sạn sang trọng sát bờ biển ăn cơm tối rồi lại đưa đoàn người đến một căn biệt thự gần bờ biển ...

Bước xuống xe, Lâm Y nhịn không được kề tai Lãnh Nghị: 'Sao lại có cảnh sát đến đón anh?'

Lãnh Nghị liếc Lâm Y, khóe môi câu lên một nụ cười: 'Người của xã hội đen bọn anh có người nằm vùng trong nội bộ cảnh sát!'

'Thật sao?' Mắt Lâm Y trừng to như không thể tin được.

'Đương nhiên!' Lãnh Nghị ngừng bước chân, hơi cúi đầu kề sát bên tai Lâm Y, cười một cách ái muội, thấp giọng nói: 'Em không phải nói mình đi không nổi sao? Sao lại có thể đi lâu như vậy?'

Mặt Lâm Y nóng rực, mắng một câu "Đáng ghét!" rồi rũ tay Lãnh Nghị ra, đi thẳng về phía trước. Lãnh Nghị cười cười đuổi theo cô rồi trong tiếng thét chói tai của Lâm Y, bế bổng cô lên đi vào biệt thự.

Chỉnh trang lại một chút rồi Lâm Y nóng ruột chạy ra ban công nhìn phong cảnh bên ngoài, trong màn đêm biển rộng một màu đen kịt, bờ cát là màu trắng, nép bên bờ cát là những lùm cây nhiệt đới rậm rạp, dưới bầu trời đêm thoang thoảng mùi hương hoa sứ ...

Lãnh Nghị cũng theo chân cô ra ban công, từ phía sau ôm lấy thân thể yêu kiều của cô gái: 'Chúng ta ra ngoài dạo?'

'Ừm!' Lâm Y xoay người đôi tay vòng qua cô Lãnh Nghị, đáy mắt tràn đầy hưng phấn, 'Có thể không dẫn vệ sĩ theo không?'

'Đương nhiên có thể!' Khóe môi Lãnh Nghị câu lên, cúi đầu nhẹ hôn lên trán cô gái, 'Chỉ hai chúng ta thôi!'

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.