Hạnh Phúc Nơi Khúc Quanh

Chương 10




Thành phố G là một thành phố không lớn lắm nhưng cũng là thắng cảnh du lịch nổi tiếng, lúc này Lâm Y đang mặc một bộ quần áo ở nhà, cuộn mình nơi sofa phòng khách xem tivi nhưng hình nhưng chẳng có đài nào đủ thu hút cô vì vậy Lâm Y phiền táo bất an không ngừng bấm chuyển kênh ...

Buổi tối hôm đó cô đáp tàu hỏa đi suốt đêm về thành phố G. Bởi vì không muốn để cho mẹ nghi ngờ, sau khi đến thành phố G Lâm Y đến một khách sạn thuê một phòng sau đó gọi điện thoại cho Uông Linh nói mình bị bệnh, xin nghỉ mấy ngày ... Sau khi mọi chuyện thu xếp ổn thỏa cả rồi cô mới dám thở phào một hơi, yên tâm mà ngủ, đợi đến buổi chiều khoảng ba, bốn giờ mới trả phòng gọi xe trở về nhà...

Đang nghĩ ngợi mông lung thì thấy cửa nhà bị đẩy ra, mẹ cô Lâm Dung vừa tan tầm trở về, nhìn thấy con gái đang cuộn mình nơi sofa, vẻ mặt rõ ràng là chán nản bất an chỉ đành lắc đầu: 'Lại thế nào nữa? Y Y? Không đi ra ngoài chơi sao?'

'Không muốn đi!' Lâm Y thấp giọng lầu bầu, người vẫn cuộn tròn nơi sofa không nhúc nhịch. Thấy vậy Lâm Dung mặc kệ cô, mang thức ăn vào bếp bắt đầu bận rộn làm bữa tối. Mấy hôm trước con gái bà đột nhiên trở về, nói là nhớ mẹ, muốn về thăm mẹ, bà cũng không để ý ...

Nhưng về sau mới phát hiện, mấy hôm nay con gái không ra khỏi nhà một bước, mỗi ngày khi tan tầm về bà đều nhìn thấy con cuộn mình nơi sofa, không ngừng bấm chuyển kênh, bằng không thì chơi trò chơi trên vi tính; Bà còn phát hiện, điện thoại của con gái không ngừng reo, nếu không phải là trực tiếp ngắt thì nói là đánh nhầm số nên không nhận, thậm chí có lúc còn dứt khoát tắt máy ...

Theo kinh nghiệm của một người từng trải, bà biết con gái nhất định là gặp phiền não về chuyện tình cảm! Nhưng con không chịu nói, bà cũng không muốn ép, dù sao cứ để con suy nghĩ rõ ràng xem mình muốn gì là được!

Chính ngay lúc này, chuông cửa reo lên, đang bận tay trong phòng bếp nghe tiếng động, Lâm Dung nhoài người ra liếc nhìn con gái vẫn đang cuộn mình trong sofa, thay đổi kênh liên tục, gọi với: 'Y Y, đi mở cửa!'

'Dạ!' Lâm Y trả lời rồi vội đứng dậy, chạy về phía cửa ...

Ấn bộ đàm trên tường, Lâm Y vừa chào một tiếng thì im bặt, mắt như đông cứng lại nơi gương mặt tuấn tú bất phàm nhưng khi thế bức người đang hiện ra trên màn hình quan sát.

Tiếng chào của cô đã truyền rất rõ ràng đến tai Lãnh Nghị đang đứng nơi cửa dưới lầu, khóe môi hắn không tự chủ được câu lên một ý cười, giọng nói thật nhu hòa: 'Y Y ...' Nhưng tiếp sau đó chỉ là tiếng "cạch" của bộ đàm bị treo, không còn một tiếng động nào khác!

Lãnh Nghị lại đưa tay ấn chuông nhưng chuông cửa giống như đã bị hư rồi vậy, ấn thế nào cũng không kêu. Khóe môi Lãnh Nghị nụ cười càng sâu hơn, chỉ cần tìm được thì không còn vấn đề gì nữa, cửa có mở hay không chỉ là chuyện sớm muộn ...

Là Lãnh Nghị! Hắn sao lại tìm đến đây?! Lâm Y thật không dễ dàng mới hoàn hồn lại, vội hoảng hốt ngắt bộ đàm đi. Suy nghĩ một hồi, cô lại tắt luôn bộ đàm để Lãnh Nghị ở dưới lầu không ấn được chuông cửa.

Thấy thật lâu ngoài cửa cũng không có âm thanh gì, Lâm Dung trong phòng bếp không nhịn được lại nhoài đầu ra: 'Y Y, là ai vậy?'

'Ờ ... mẹ, ấn nhầm chuông cửa thôi ... không có việc gì ...' Lâm Y cố làm ra vẻ trấn tĩnh, vừa trả lời vừa bước đến sofa ngồi xuống nhưng tâm thần bắt đầu thắc thỏm không yên, mắt không tự chủ được thỉnh thoảng lại liếc về phía bộ đàm...

Qua một lúc sau ngoài cửa chợt truyền đến một tràng tiếng bước chân, tim Lâm Y bắt đầu đập thình thịch, cô bất an nhìn về phía cửa. Quả nhiên tiếng đập cửa vang lên ngay sau đó, Lâm Y như đứng đống lửa như ngồi đống than, chỉ làm như không nghe thấy.

Nhưng Lâm Dung đang ở trong bếp nghe rất rõ ràng, bà chạy vội ra, giọng quở trách: 'Y Y, có người gõ cửa, con không thể đi mở cửa sao?'

'Mẹ, tìm nhầm nhà thôi ...' Lâm Y bất đắc dĩ cãi chày cãi cối, nhìn thấy Lâm Dung bước ra mở cửa, theo phản xạ có điều kiện cô cũng đứng dậy chạy theo bà, muốn ngăn lại tình cảnh mà cô không hề muốn xảy ra.

Nhưng Lâm Y không ngăn kịp, Lâm Dung đã mở cửa ra, bà vừa liếc nhìn đã thấy một người đàn ông đứng ngoài cửa, cao lớn đĩnh đạc, anh tuấn phi phàm mang theo một loại khí thế bức người, chỉ là trong đáy mắt thoáng hiện tơ máu, rõ ràng là giấc ngủ không đủ ...

'Cậu tìm ai?' Lâm Dung mỉm cười nhìn Lãnh Nghị đang đứng ngoài cửa, hỏi một cách lịch sự.

Mắt Lãnh Nghị nhìn thoáng qua Lâm Y đang đứng phía sau Lâm Dung, thấy cô mặc một bộ quần áo ở nhà in các họa tiết hoạt hình đáng yêu cực kỳ, khóe môi hắn không tự chủ được lại câu lên, nụ cười làm bừng sáng cả gương mặt vốn có vẻ lạnh lùng của hắn ...

Sau đó ánh mắt hắn rơi vào người phụ nữ trung niên đứng trước mặt, năm tháng dường như vẫn chưa làm phai mờ nét đẹp mà bà từng có, bà không ăn mặc sang trọng nhưng từ bản thân toát ra một loại khí chất ưu nhã, cao quý như quý tộc, những đường nét trên gương mặt bà có chút tương đồng với Lâm Y. Không cần nói cũng biết, người này nhất định là mẹ của Lâm Y. Lãnh Nghị lễ phép cười với Lâm Dung rồi tự giới thiệu: 'Chào dì, cháu là Lãnh Nghị, là bạn trai của Y Y ...'

'Anh ...' Lâm Y kinh ngạc trừng mắt nhìn Lãnh Nghị sau đó rầu rĩ nói, 'Anh không phải! Tôi không quen anh!'

Lãnh Nghị không để ý đến cô, chỉ cười nhìn Lâm Dung nói tiếp: 'Mấy hôm trước bởi vì một chuyện nhỏ mà Y Y nổi nóng với cháu rồi một mình chạy về đây ... Lần này cháu đến đây là đặc biệt đến tìm cô ấy!'

'Chuyện nhỏ? Anh còn dám nói là chuyện nhỏ?' Nơi đáy mắt Lâm Y sự kinh ngạc và tức giận có thể thấy rất rõ ràng.

'Y Y, đừng như thế!', Lâm Dung quay lại nhìn cô gái đang phùng mang trợn má sau lưng rồi quay lại cười ôn hòa vởi, 'Vào nhà hẵng nói!'. Giờ bà đã hiểu rõ, nguyên nhân lần này con gái trở về đây rõ ràng có liên quan đến người đàn ông khí chất bất phàm đang đứng ngoài cửa kia!

'Mẹ, đừng để anh ta vào!' Lâm Y không ngừng phản đối nhưng Lâm Dung chỉ cười cười, sủng nịch đẩy con gái vào nhà.

'Cám ơn dì!' Lãnh Nghị không chút khách sáo bước vào.

Lâm Dung bước đến kệ giày lấy ra một đôi dép lê đưa cho Lãnh Nghị, 'Nào, thay giày đi!'

Lâm Dung dẫn Lãnh Nghị đi đến sofa nơi phòng khách ngồi xuống, Lâm Y thì mặt ủ mày chau chu môi trừng hắn. Lâm Dung mỉm cười nhìn Lãnh Nghị nói: 'Y Y từ nhỏ tính khí đã quật cường, cháu đừng so đo với nó!'

'Dạ, cháu sẽ không!' Lãnh Nghị miệng thì đáp lời Lâm Dung nhưng mắt thì vẫn nhìn chằm chằm cô gái đang mắt to mắt nhỏ trừng hắn, khóe môi ý cười càng sâu, cô gái này đôi khi quật cường ngoài sức tưởng tượng của hắn ...

'Dì đi nấu cơm, ừm ... Y Y, con ngồi đây tiếp Lãnh Nghị một lát!' Lâm Dung dặn dò con gái còn mình thì đi vào trong bếp, lưu lại không gian riêng cho hai đứa trẻ thôi, có lẽ lát nữa sẽ không sao ...

'Y Y, bộ quần áo ở nhà này của em thật đáng yêu!' Khóe môi Lãnh Nghị tươi cười, mắt nhìn cô gái nãy giờ vẫn không thèm để ý đến mình, cất lời khen.

Hả?! Lâm Y mím chặt môi, không thèm để ý đến nụ cười mê người của Lãnh Nghị, xoay người đi vào bếp. Cô chẳng thà vào bếp cùng mẹ làm cơm còn hơn ngồi cạnh người đàn ông đáng ghét kia!

Nhìn theo bóng lưng giận dỗi của Lâm Y, Lãnh Nghị mím môi cười thầm, tâm tình hậm hực mấy ngày qua lúc này coi như đã tiêu biến quá nửa, hắn thoải mái tựa người vào sofa, bắt đầu quan sát căn nhà. Đây là một gian nhà ba phòng ở, trong nhà tuy không bố trí xa hoa nhưng rất sạch sẽ, ấm áp, thoạt nhìn đã biết chủ nhân căn nhà là người tao nhã, có khí chất, có mắt thẩm mỹ.

Trên tường treo một bức ảnh phóng lớn một cô gái đang múa, người trong ảnh xinh đẹp động lòng người, tư thế uyển chuyển xinh đẹp, đây là bức ảnh chụp mẹ của Lâm Y, Lâm Dung lúc còn trẻ; bên cạnh bức ảnh lớn của Lâm Dung còn một bức ảnh khác chụp một cô bé, cô bé trong ảnh gương mặt tươi mát thanh thuần thật đáng yêu, nụ cười rạng rỡ, rõ ràng là Lâm Y lúc nhỏ ...

Nhìn thấy bức ảnh chụp cô gái nhỏ kia, Lãnh Nghị thoáng nhướng mắt, trong đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc không dễ phát hiện, hắn không kìm lòng được đứng dậy, đi đến trước tấm ảnh xem thật cẩn thận ...

Trong bếp, Lâm Dung nhìn Lâm Y đang giúp mình rửa rau, mỉm cười: 'Y Y, nếu như con còn thích người ta, vậy thì rộng lượng một chút ... có giận dỗi thì cũng nên có chừng mực thôi ...'

'Con ... con không có cách nào rộng lượng với anh ta!' Lâm Y rầu rĩ lầu bầu, mắt bắt đầu phiếm hồng.

Lâm Dung nhìn vành mắt hồng hồng của con gái, sóng mắt thoáng xao động, bà hỏi dò: 'Có chuyện gì mà con không thể rộng lượng với nó?' Thấy Lâm Y im lặng không nói, mắt Lâm Dung trong chớp mắt lóe lên, 'Là vì có người phụ nữ khác sao?'

Lâm Y ngẩn người, hàng mi dài khẽ chớp, nhìn mẹ: 'Không phải đâu mẹ, không có người khác ...'

Dường như Lâm Dung thở phào một hơi thật dài, bà nói nhỏ nhẹ: 'Nếu vậy giữa hai người còn có chuyện gì lớn lao nữa đâu?'

Không có chuyện gì lớn lao sao? Lâm Y không có cách nào giải thích rõ với mẹ, cô chỉ đành mím môi: 'Dù sao thì con cũng không thích anh ta nữa ...'

Lâm Dung nhìn con gái, bình thản nói: 'Nếu như con không còn thích nó nữa, vậy sao còn khóc chứ? Nước mắt của con đã cho thấy trong lòng con vốn không bỏ được nó!'

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.