Hạnh Phúc Như Mộng

Chương 91: Trận đầu đánh Cát Nhĩ Đan (7)




Sở Minh Phong ngậm chặt đỉnh phấn hồng dựng cao kia, mút ôn nhu, nàng không kìm lòng nổi kêu lên một tiếng “a”, một dòng nước chảy xiết toả ra từ bộ ngực lan dần ra bốn phía, chạy khắp toàn thân, châm thân hình nàng vốn đã mềm mại bốc lên cao… Hắn vuốt ve mông nàng, bàn tay to chậm rãi chuyển tới vườn hoa cấm địa, chỉ xoa nhẹ âu yếm mấy cái đã có mật dịch ấm áp trào ra..

Nàng khó chịu vặn vẹo, hai mắt khép hờ, mê loạn, cả người mềm nhũn không chịu nổi sự trêu chọc của hắn, thật muốn mềm nhũn dưới thân hắn, cùng hắn điên cuồng bay vút lên mây.

“Vũ Nhi, có muốn không?” Tay hắn đặt chạm vào điểm nhạy cảm của nàng day nhẹ.

“Có….” Nàng cảm giác hồn phách nàng đã rời khỏi thể xác, chỉ cảm thấy bản thân trống rỗng, càng ngày càng dựa sát vào thân hình tráng kiện của hắn.

Hắn ôm lấy nàng cùng ngã xuống, nhanh chống đâm vào, tới tận nơi sâu nhất… Nàng bỗng trợn mắt, cảm giác giờ phút này như được lấp đầy thoả mãn, định hôn hắn, lại thấy hắn trước mắt ác độc, khuôn mặt đen sì khiến người ta thấy mà sợ.

Diệp Vũ kinh ngạc nhiền hắn, vì sao hắn có thần sắc kỳ lạ như vậy? Nàng ôm chặt hắn, hỏi ôn nhu, “Bệ hạ, sao vậy?”

Sở Minh Phong vừa tiến ra còn hung ác gấp vạn lần thời điểm trước đây, như muốn làm nát bươm nàng vậy, “Trẫm muốn nàng sống không bằng chết!”

“Vì sao?”

“Bởi vì…”

Nàng ôm lấy vai hắn, hai chân vòng lên người hắn, nhưng vẫn không nghe thấy hắn trả lời, còn chưa được hưởng thụ thời khắc vui sướng tận cùng kia, hắn đột nhiên biến mất, tựa như một cơn gió, biến mất không tung tích.

Nàng ngồi xuống, tìm khắp giường, khắp cả phòng, cũng không tìm thấy hắn… Vì sao lại vậy chứ? Hắn đột nhiên biến mất là trừng phạt mình sao? Nàng cuộn tròn mình lại, khóc rấm rứt…

Diệp Vũ mở bừng mắt ra, thở hồng hộc, hai mắt đẫm lệ, gối mềm ướt đẫm. Vừa rồi triền miên chỉ là một cảnh mộng xuân, mà lại chân thật như vậy, chân thật tới mức nàng còn không biết là thật hay giả nữa.

Vì sao lại mơ giấc mộng xuân ấy? Vì sao lại mơ thấy Sở Minh Phong? Vì sao… Nàng lau nước mắt, nằm nghiêng cuối cùng cũng không ngủ được.

Sở Minh Phong…

Không biết hiện giờ hắn đang làm gì, đang phê duyệt tấu chương, hay đang sủng hạnh mỗi một phi tần?

Trong đầu đều là hắn, tận dưới đáy lòng dần nhớ lại từng cảnh từng cảnh cứ như đang chiếu phim trong rạp vậy, thoáng như mới hôm qua. Nàng lúc thì mỉm cười, lúc thì cau màu, lúc thì thở dài…. cho tới khi rơi vào mộng đẹp.

Ba ngày sau, Diệp Vũ trả lời rõ là nàng vẫn cự tuyệt.

Thác Bạt Hoằng không ép nàng, bảo hôm nay sẽ rời Dương Châu.

“Vũ Nhi, ngươi sẽ nhớ ta chứ?”

“Hy vọng thế”

“Có lẽ đây cũng là lần gặp cuối cùng, ngươi cũng chẳng nói lời nào cho hay cả” Hắn hơi thất vọng, lấy từ trong lòng ra một cây đao bằng sắt.

Chuôi đao màu vàng, thân đao loé sáng, chém sắt như chém bùn. Nàng nhìn thấy chuôi đao khắc một con đại bàng trông rất sống động, tư thế như đang muốn vọt xuống chộp lấy con mồi.

Thác Bạt Hoằng đặt KIm Đao vào tay nàng, cầm tay nàng, bảo nàng cầm lấy Kim Đao, “Cái chuôi Kim Đao này là thứ quý giá nhất mà ta mang bên người, đã theo ta từ lúc mới lọt lòng. Ngươi cầm Kim Đao, nếu gặp nguy hiểm thì dùng để phòng thân”

“Ta không cần” Nàng ý thức được giọng quá cứng nhắc lại bảo, “Cái chuôi Kim Đao này có ý nghĩa lớn với ngươi, ta không thể nhận”

“Ngươi không theo ta đi nguỵ quốc, từ nay về sau không biết khi nào mới gặp lại, ngươi giữ lấy chuôi đao này, coi như là chúng ta đã quen biết nhau, giữ lấy làm kỷ niệm đi” Hắn càng nắm chặt tay nàng hơn.

Diệp Vũ đành nhận lấy Kim Đao.

Thác Bạt Hoằng ôm lấy vai nàng, “Nếu ngươi thay đổi chủ ý, hoặc là gặp việc gì khó, cứ tới Lạc Dương tìm ta, tới hiệu buôn tơ lụa lớn nhất TRang Cẩm nói lại cho ta, ta sẽ đi tìm ngươi. Nhớ kỹ nhé?”

Nàng nói cho có lệ, “Nhớ rồi”

Chỉ sợ cả đời này sẽ không đi Lạc Dương, có nhớ hay không chẳng là gì hết. Hắn hơi nhếch môi cười gượng ép. Sau đó hắn dùng sức tay ôm chặt nàng vào lòng, ôm thật chặt. Nàng cũng không đẩy ra, coi như cho hắn một cái ôm cáo biệt thôi.

Một lúc sau, Thác Bạt Hoằng buông nàng ra, véo nhẹ má nàng, xoay người đi trước. Đi như bay, áo choàng bay lên cao. Bóng của hắn, cứ dừng mãi trong tầm mắt nàng.

***

Một người vội vã đi tới ngự thư phòng, đi như bay, mặt nào nức. Tống Vân vừa lúc bước ra cửa, thấy Thẩm Chiêu vội vã đi tới, cũng không dừng bước, mắt thấy sẽ đụng phải mình vội vã lùi ra sau cũng không kịp, cứ há hốc mồm tại chỗ. Hai người đụng vào nhau rất mạnh, Thẩm Chiêu bỗng vụt sang bên trái, đụng mạnh vào bả vai của Tống Vân.

Tống Vân không rõ, Thẩm đại nhân luôn thong dong bình tĩnh, chuyện gì đã khiến cho hắn luống cuống như vậy chứ?

Sở Minh Phong đang cầm một phần tấu chương, mặt mày rối rắm, sắc mặt nặng nề. Nghe thấy tiếng Thẩm Chiêu hành lễ, hắn đứng dậy rời ngự án, cầm tấu chương trong tay đưa cho Thẩm chiêu, khoanh tay đứng, trong mắt đầy nét ưu sầu.

Thẩm Chiêu tiếp nhận, vội vã liếc mắt nhìn một cái, “TRi phỉ dương châu Lý đại nhân tấu tới, nghĩ đến là sai người ra roi thúc ngựa trình lên. Thần vừa nghe nói, phủ Dương Châu nóng hoành hành, tình hình dịch bệnh khá nghiêm trọng”

“Lý đại nhân nói, trong thành dương Châu rắn thường tới nhiều, đến nỗi trong thành xuất hiện quá nóng” Sở Minh Phong giọng nặng nề lại nghiêm khắc, “vì sao trong thành lại có nhiều rắn lui tới vậy? Chuyện này có phải rất kỳ lạ không?”

“Bệ hạ việc cấp bách là ngăn chặn dịch nóng ôn dịch lan tràn, nghiên cứu chế tạo phương thuốc để trị bệnh cho dân” Thẩm Chiêu nói nặng nề, “Dân chúng phủ Dương Châu đang ở trong thế nước sôi lửa bỏng, thần nguyện đi trước giúp Lý đại nhân…”

“Ngươi là hữu tướng đương triều, sao đi Dương Châu được chứ?” Sở Minh Phong lập tức cắt ngang hắn, ‘Chẳng may ngươi nhiễm dịch nóng, biết phải làm sao đây/”

“Thần sao có thể dẽ bị nhiễm bệnh vậy được…”

Sở Minh Phong lặng lẽ lườm hắn một cái. Thẩm Chiêu nói, “Ôn dịch hoành hành, người chết càng ngày càng nhiều, dân chúng Dương châu đều chạy ra khỏi Dương Châu, nếu để tình hình bệnh dịch lọt vào trong kinh thành hoặc lan ra các châu phủ khác, vậy thì bệ hạ, ôn dịch là chuyện đáng sợ nhất. Nếu không khống chế được, thì sẽ không thu dọn ngay được, người chết vô số”

Sở Minh phong gật đầu, “Trong triều ai có khả năng đảm nhiệm trọng trách này?”

Thẩm Chiêu định nói tiếp, Tống Vân đã tiến vào, ‘Bệ hạ, Tấn Vương cầu kiến”

Một lát sau, Sở MInh Hiên vào ngự thư phòng, thấy sắc mặt hai người nặng nề, tiện nói luôn, “Có phải Hoàng huynh và Thẩm Chiêu đang trao đổi về dịch nóng ở phủ Dương Châu không ạ?”

Thẩm Chiêu gật đầu. Sở Minh Hiên nhìn như rất quan tâm đến dịch nóng ở phủ Dương Châu, “Hoàng huynh đã có đối sách gì chưa ạ?”

Sở Minh Phong hỏi ngược lại, “Vậy hoàng đệ có thượng sách gì?”

“Dịch nóng hoành hành, không giống là nhỏ, thần đề nguyện đi trước Dương Châu, giám sát quan viên Dương Châu một chuyến, toàn quyền xử lý, giám sát quan viên Dương Châu khống chế tình hình dịch bệnh” Sở Minh Hiên chắp tay nói.

“Hoàng đệ lấy dân làm trọng, trẫm cảm thấy rất vui” Sở Minh Phong nói lãng đãng, “Như vậy, hoàng đệ liền đi thay trẫm một chuyến, toàn quyền xử lý, giám sát quan vieê Dương Châu bằng mọi cách trong thời gian ngắn nhất ngăn chặn toàn bộ dịch bệnh lan tràn”

“Thần đệ lĩnh chỉ” Sở Minh Hiên nói thành khẩn, “Thần đệ xin về phủ thu dọn hành trang, nửa canh giờ sau sẽ đi phủ Dương Châu trước”

Thẩm Chiêu nhìn theo hắn rời đi, trên mặt đầu ưu sầu. Sở Minh Phong đã từng hoài nghi, chuyện Vũ Nhi chạy thoát khỏi thành Kim Lăng có liên quan tới hoàng đệ, cùng nguyện với hoàng đệ sánh đôi bên nhau trọn đời. Nhưng mà lú trước hoàng đệ tự mình xin đi Tây Nam, tuần tra vùng đông Nam. Vũ Nhi rời đi sau nửa tháng thì hắn mới về. Từ đó về sau hắn lại chẳng rời kinh thành tý nào, Sở Minh Phong cũng không còn hoài nghi hắn nữa.

Vũ Nhi, nàng đến tột cùng đang ở đâu? Đã hơn hai tháng rồi, vì sao chẳng có chút tin tức nào cả?

Trải qua một trận đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Diệp Vũ quyết định ở lại Dương Châu, mở một quán nhỏ bán hành, ngày nào cũng buôn bán thuận lợi, không cầu mong giàu có ngất trời. Nhưng mà chuyện lần trước du ngoạn ở Dương Châu lại lần nữa thấy lo.

Hai ngày sau, nàng đang đi dạo trên đường, cảm thấy phố xá ngày hôm nay khác hẳn ngày thường.

Người đi trên đường rất ít, phần lớn các cửa hàng đều đóng cửa, dưới ánh nắng tháng năm chiếu xuống nổi lên từng đợt gió lạnh, khiến cho cả đường đều như bị giăng mây mù, cảnh tượng thật thê lương. Thỉnh thoảng có một người tới, lại kỳ lạ là, cứ đi sát chân tường, như sợ đụng phải nàng bị bệnh vậy.

Thành Dương Châu nhất định đã có chuyện xảy ra rồi, hay là về khách sạn hỏi thăm chút xem sao. Chưởng quầy nói, chỉ trong một đêm cả thành Dương Châu phồn hoa náo nhiệt đã trở thành một toà quỷ thành, do dịch nóng.

Dịch nóng sao?

Chưởng quầy lại giải thích bảo, gần đây trong thành bỗng có nhiều rắn lui tới, gần như nhà nào cũng đều có, người nào cũng sợ tới mức chẳng dám ngủ. Như thế trong thành có dịch nóng rồi, ở phía đông Nhật Thành còn có hơn tám mươi người chết. Giờ người chết không có ai thân thích, nên chẳng có ai nhặt xác cho, cứ phơi thây đầy đường.

Diệp Vũ càng nghe càng sợ, dịch nóng này hẳn là một loại dịch, dịch bệnh nóng có tính lây rất mạnh, có lẽ hôm nay sẽ có nhiều người chết hơn, chẳng mấy chốc mà cả Dương Châu sẽ biến thành một toà thành chết chóc.

“Quan phủ có để ý tới chuyện này chưa? Thầy thuốc trong thành có thuốc để trị dịch nóng không?”

“Xảy ra chuyện lớn như vậy, quan phủ sao có thể mặc kệ được chứ? Trong thành gần như tất cả các thầy thuốc đều đang nghiên cứu phương thuốc trị dịch nóng” Chưởng quầy kinh sợ nói, “Có không ít người muốn ra khỏi thành để tránh dịch nóng, lão gia nhà ta bảo ta phải ở lại, ta mới ở lại, cô nương vẫn nên nhanh chóng rời khỏi thành đi thôi”

Đúng vậy, không muốn chết thì ra khỏi thành ngay lập tức. Nhưng mà tri phủ Dương Châu biết cách ngăn chặn dịch nóng sao? Biết cách phòng bệnh nhân nhiếm lây cho người khác sao? Hẳn là chưa đâu… Nàng cũng không phải thánh mẫu, để ý tới chuyện sống chết của dân chúng thành Dương Châu làm gì chứ? Hay là đi là thượng sách nhất.

Cuối cùng nàng tóm lại cũng không rời đi mà đi tới phủ nha tri phủ. Tri phủ Dương Châu Lý địa nhân vốn là một vị quan tốt, có lòng quan tâm tới an nguy của dân chúng, đang tuần tra dịch nóng ở Thành đông. Diệp Vũ đi tới Thành đông, chặn lại bên đường, nói mấy câu với ông ta.

Ông cũng không bảo quan sai đuổi nàng đi, không có kiểu cách làm quan mà chỉ nói, ‘Huynh đài không có người thân bị nhiễm dịch nóng chứ?”

“Không, đại nhân, xin dừng bước nói chuyện chút” Nàng nói khách sáo.

“Huynh đài có chuyện gì cứ nói, mọi chuyện đều cứ nói ra đi”

Nàng không cần giấu diếm dịch bệnh nữa, “Trong thành có dịch nóng hoành hành, xin hỏi đại nhân, trước mắt tổng cộng có tất cả bao nhiêu người chết? Đây là tình trạng gì?”

Lý đại nhân nói, “Theo bản quan tính toán, trước mắt có tất cả khoảng hai trăm ba mươi người bị nhiễm bệnh chết, dịch ở Thành đông là nặng nhất, Thành tây là thứ hai, thành nam thì có hơn mười người bị nhiễm dịch nóng, thành bắc chưa phát hiện ra cái gì”

Ông ta nói rất rõ ràng, có thể thấy ông ta nắm rất chắc chuyện dịch nóng hoành hành. Diệp Vũ sốt ruột hỏi, “Vậy đã tìm được nguồn gốc dịch nóng hoành hành chưa ạ? Có cách nào trị liệu không?”

“Dịch nóng hoành hành, hẳn là có liên quan tới chuyện mấy ngày gần đây rắn lui tới. Thầy thuốc trong thành đã suốt đêm nghiên cứu chế tạo phương thuốc, tin rằng sẽ nhanh có phương thuốc trị dịch nóng, xin huynh đài đừng lo lắng”

“Đại nhân, thảo dân bất tài, xin có mấy đề nghị nhỏ có thể có hiệu quả ngăn chặn tình hình dịch bệnh tràn”

“Hả? Nói mau đi”

Diệp Vũ nói, ‘Thứ nhất thi thể nhiễm bệnh cần phải mau chóng xử lý, tốt nhất là mang ra ngoài thành hoả táng, để tránh lây bệnh sang người khác. Thứ hai tập trung tất cả bệnh nhân bị bệnh lại một chỗ, ngăn cách với người ngoài, phòng ngừa họ lây nhiễm cho người khác; đại nhân nên phân thầy thuốc biết y chăm sóc bệnh cho người bị bệnh, không để họ tự sinh tự diệt. Thứ ba, đại nhân nên mời mấy vị thầy thuốc sắp xếp tra dân chúng xem có bị nhiễm bệnh không, nếu có hiềm nghi, thì đưa tới một chỗ khác, cách ly bên ngoài, chú ý bệnh tình biến hoá của họ liên tục, lấy thuốc trị liệu ngăn chặn. Thứ tư, đóng cửa thành lại, cấm những bệnh nhân bị nhiễm bệnh hoặc nghi nhiễm bệnh ra khỏi thành, cũng cấm những người bên ngoài vào thành, để tránh dịch nóng lây lan sang các châu phủ khác, đề phòng dịch nóng khuếch tán. Thứ năm, đại nhân nên phái người trong thành tới khắp nơi để dạy dân biết cách phòng bệnh, còn sắc thuốc bốc thuốc, phái nha phủ đi phân phát, hô hào dân chúng tới uống thuốc phòng dịch bệnh”

Nghe xong, Lý đại nhân trầm tư một lúc mới nói, ‘Năm điều huynh đài đề nghị, đúng là cao kiến, bản quan sẽ sai đi làm ngay. Đa tạ huynh đài đưa ra đề nghị quý giá như thế”

Nàng nói thản nhiên, “Đại nhân lấy dân làm trọng, là một vị quan tốt”

Cuối cùng thì yên tâm rồi, khó mà được một tri phủ đại nhân đứng ở ven đường nghe đề nghị của mình, thậm chí còn chọn dùng đề nghị đó, không biết là vậy, thật sự là vị quan tốt.

Diệp Vũ cáo từ với ông ta, chạy ra khỏi cửa thành trước khi cửa thành đóng cửa. Nhưng mà lúc nàng xoay người đi, cách trước đó không xa có sáu người đang bước nhanh tới, đi giữa đúng là Tấn Vương. Hắn sao lại tới đây nhỉ?

Nàng ngây người ra chút, chạy nhanh nghiêng người, không để hắn thấy minhg. Lại bỗng nghĩ với bộ dáng này, hắn sao có thể nhận ra mình chứ?

Sở Minh Hiên vẫn mặc bộ quần áo trắng, tinh khiết như mây trắng dưới thành Dương Châu bị ôn dịch tàn sát bừa bãi vẫn hết sức phiêu dật. Dưới ánh nắng ảm đạm, soi lên gương mặt như ngọc của hắn, phảng phất như dát một lớp vàng mỏng.

Hắn đi lướt sát qua bên nàng, ánh mắt trái phải quét ngang thấy một nam tử cổ quái. Nam tử đó mặc quần áo vải tho, ngực rộng thẳng, cổ rụt, đầu cúi xuống, còn khẽ liếc trộm hắn một cái.

Sở Minh hiên cảm thấy kỳ lạ, vì sao nam tử kia lại nhìn lén mình vậy” Vì sao lại sợ mình nhìn thấy hắn chứ?

Diệp Vũ hít sâu một hơi, cuối cùng hắn cũng không nhận ra. Nàng quay đầu, thấy hắn là Lý đại nhân nói chuyện, thì bước nhanh lên trước, quyết định ra khỏi thành phía nam.

Nghe Lý đại nhân bẩm tấu lại, Sở Minh Hiên hỏi, “Lý đại nhân nghĩ tới việc cấp bách nên làm là sao chưa”

Lý đại nhân mới nói ra năm điều mà Diệp Vũ vừa đề nghị, Sở Minh Hiên thấy kỳ lạ, thiêu thi thể, cách ly bệnh, sắp xếp phân loại bệnh nhân, đóng cửa thành và sắc thuốc cho dân chúng uống, có thể nói là diệu chiêu để khống chế tình hình dịch bệnh.

Hắn đã từng thấy trong sách ghi lại ôn dịch, cũng chưa thấy có diệu chiêu nào ngăn chặn được tình hình bệnh dịch cả, phần lớn chết trăm ngàn, xác chết không ai thu dọn. Năm chiêu này là do Lý đại nhân nghĩ ra sao?

“Lý đại nhân tài cán trác tuyệt quá, bổn vương sau khi về kinh sẽ bẩm báo chi tiết với hoàng huynh”

“Vương gia, năm chiêu này đều không phải do hạ quan nghĩ ra, là vừa rồi có vị huynh đài đề nghị hạ quan vậy. Hạ quan cảm thấy rất dễ hiểu, đang định sai cấp dưới làm như vậy đấy ạ” Lý đại nhân nói.

“Là kẻ nào?” Sở Minh Hiên càng cảm thấy kỳ dị hơn.

Lý đại nhân nhìn trước sau, “Ồ, vừa rồi hắn mới ở chỗ này mà”

Sở Minh hiên chỉ về một chỗ phía trước, “Có phải là đứng ở đó, nam tử vóc dáng nhỏ gầy không?”

Lý đại nhân gật đầu, mày Sở Minh Hiên căng thẳng, mắt chợt loé lên, “Bổn vương sẽ chóng trở về thôi”

Lời còn chưa dứt, hắn đã nhanh chóng chạy như điên. Diệp Vũ bước đi rất nhanh, người lên trời cầu nguyện, lần này nhất định phải thuận lợi ra khỏi thành, đừng để Tấn vương nhận ra.

Đi tới một con phố, bỗng có người đột ngột xuất hiện, túm lấy nàng kéo tới một ngõ nhỏ. Nàng gỡ tay ra, thấy khuôn mặt kia, kinh ngạc nói, “Không phải là ngươi đi rồi đó sao?”

Thác Bạt Hoằng hơi sốt ruột, giải thích, ‘Hai ngày trước ta đã đi phía Bắc rồi, trên đường đi nghe nói thành Dương Châu có ôn dịch hoành hành, thì lộn trở lại ngay. Vũ Nhi, tình hình dịch bệnh ở đây rất nghiêm trọng, ngươi không thể ở lại chỗ này được, theo ta đi”

“Ta đương nhiên sẽ không ở lại chỗ này chờ chết, nhưng mà ta cũng sẽ không theo ngươi đi” Nàng nói kiên quyết.

“Vậy ngươi định đi đâu?”

“Ta đi đâu, chẳng liên quan gì đến ngươi”

Hắn nắm chặt tay nàng, “Ngươi cứ vậy mà chán ghét ta sao?”

Diệp Vũ nói đơn giản, ‘Đúng! là ta chán ghét ngươi! Ta sẽ không đi Nguỵ quốc, ngươi sớm hết hy vọng đi!”

Thác Bạt Hoằng lớn tiếng chất vấn, “Ngươi không quên được hắn, có đúng không/”

Nàng cũng rống lên, “TA nói lại lần nữa, chẳng liên quan gì đến ngươi!”

Hắn túm chặt lấy hai tay nàng, cứ vậy mà nhấc nàng lên, cơn tức trong mắt dâng lên ngùn ngụt thành ngọn lửa giận, “Ngươi không thể ở lại Sở Quốc!”

“Buông ra!” Nàng giãy dụa, TA có chết cũng không đi theo ngươi tới Nguỵ quốc, buông ra…”

“Ta đây sẽ ép ngươi phải đi!” Trong mắt hắn loé lên ác độc. Nói xong, Thác Bạt Hoằng đã ép nàng lên vai, bước nhanh như bay.

Nàng vừa giãy dụa vàư đánh hắn, tiếng kêu sắc nhọn lan truyền đi, Bỗng hắn dừng chân, nàng ngẩng đầu lên, thấy một người mặc quần áo trắng trong mắt ngập tràn khí lạnh.

Tấn vương.

Nàng thầm nghĩ không ổn, giãy dụa định xuống, Thác Bạt Hoằng lỏng tay, thả nàng xuống bên cạnh.

“Thả nàng ấy ra!” mắt Sở Minh Hiên sầm lại.

“Dựa vào cái gì chứ?” Thác Bạt Hoằng cười tủm tỉm.

“Chỉ bằng thanh kiếm này trong tay ta!” Sở Minh Hiên rút soạt thanh nhuyễn kiếm bên hông ra, thân kiếm mềm mà cứng cáp, mềm như rồng lượn, loé sáng.

“Vậy còn xem bản lãnh các hạ đã!” Thác Bạt Hoằng cũng rút bảo đao bên hông ra. Diệp Vũ buồn rầu mãi, xong rồi, Sở Minh Hiên nhận ra mình, có phải nên thừa dịp họ đánh nhau thì nên tranh thủ trốn đi không đây?

Bảo đao và nhuyễn kiếm loé sáng giao nhau, tạo ra hàn khí và sát khí kinh người. Trong mắt họ chỉ có nhau, mặt cứng ngắc, mắt lạnh băng như lửa, coi như có thể giết chết đối phương ngay vậy. Nàng cảm giác được sát khí giữa hai người, không rét mà run. Làm sao đây?

Sở Minh Hiên đánh đầu tiên, Thác Bạt Hoằng tiếp nhận, đao kiếm giao nhau một khắc kia, loé sáng khắp nơi, cùng ánh nắng tôn nhau lên, ánh sáng càng sáng thêm. Sau đó là trận đánh nhau kich liệt.

Hai người đều là cao thủ, cao thủ so chiêu, tất chỉ có một đường sống chết, nguy hiểm vô cùng.

Một kẻ tàn nhẫn âm độc, một kẻ mạnh như vũ bão, chiêu ra chiêu nhận, đánh tới mạng ngươi ta sống chết, đâm vào mạch chủ của ngươi, ngươi lại đâm vào ngực ta, đánh đi đánh lại, càng đánh càng kịch liệt, tiếng chan chát vang lên chói tai.

Diệp Vũ đứng một bên xem cuộc chiến, tim nóng ruột khẩn trương toát mồ hôi, Trận đấu như vậy, tất có tổn thương,

Lòng nàng như nhảy vọt lên, vừa lên chút, một trái một phải, cứ thay đổi theo chiêu thức biến hoá mà bất ổn, làm sao đây? Không thể để cho họ tiếp tục đánh tiếp nữa.

Tốc độ họ ra chiêu càng nhanh, chiêu thức càng ngày càng ác độc, nàng nhìn không rõ lắm, không biết thế nào. Cánh tay Thác Bạt Hoằng đã bị chém một vết thương, không rõ ra sao, cánh tay trái Sở Minh Hiên cũng bị một vết thương chảy máu… Cứ thế này tiếp tục vậy còn rất nhiều nữa sao?

Nàng lên tiếng ngăn cản, bảo họ đừng đánh nữa, nhưng người đang đánh nhau kịch liệt sao mà nghe lời nàng dừng đánh chứ?

Bất đắc dĩ Diệp Vũ rống lên với họ, “CÁc ngươi thích đánh nhau thì cứ đánh cho thoải mái đi! Đánh cho tới trời đất mù mịt đi!”

Sau đó nàng xoay người bỏ chạy. Còn hai kẻ đang đánh nhau thấy nàng chạy, cũng chậm rãi thu chiêu, cùng đuổi theo.

Thật Ra Diệp Vũ cũng không chạy xa, chỉ trốn ở trong một phòng gần đó. Thấy họ từ trước chạy tới, nàng vỗ vỗ ngực, đợi một lát nữa thì thò đầu ra nhìn bốn phía.

CẦu trời phù hộ, trăm ngàn lần đừng để họ thấy… Cầu trời phù hộ…. Cả con phố đi chưa hết, chẳng may có một người đứng đằng trước,, khoanh tay mà đứng, nhìn rất nhàn nhã, như đang đợi nàng vậy. Nàng thở dài, sao thế nào mà lại xui xẻo vậy chứ.

Sở Minh Hiên đi tới, cứ yên lặng nhìn nàng chăm chú. Nàng cũng nhìn hắn, nghĩ xem hắn làm cách nào mà lại nhìn ra mình trong thuật dịch dung chứ, tiếp đó nên ứng phó với hắn thế nào.

Đã mấy tháng không gặp, hắn vẫn tuấn nhã mê người như thế, giữa cảnh ôn dịch hoành hành ở đây, cảnh tượng Dương Châu thê lương, lai có vẻ phiêu dật xuất trần như hạc giữa bầy gà vậy.

Hắn đưa tay ra, chậm rãi ôm nàng vào lòng, ôm chặt hai tay, ôm chặt lấy nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.