Hạnh Phúc Như Mộng

Chương 50: Mới biết mùi vị nỗi buồn (4)




Lúc Lý Linh mang theo Yên Nhiên trở về, Tử Tình và La đại nãi nãi đang ngửa cổ nhìn quanh, La đại nãi nãi cũng tất nhiên biết Lý Linh mang theo Yên Nhiên đi gặp người nào. Hôm nay nhìn biểu hiện của nha đầu này, thật đúng là ngoài dự liệu của các nàng, khó trách Lý Dực coi chặt nha đầu này như vậy, chẳng những Lý Dực, ngay cả Lý Linh và Lý Hãn đều thích.

Đáng tiếc, nhi tử nàng không thể đi tranh giành với Lý Dực, nếu không, đứa nhỏ này lừa vào làm con dâu, thật đúng là không tệ.

Yên Nhiên thấy Tử Tình nhìn quanh, vội chạy đến bên cạnh Tử Tình, hỏi: "Nương, chúng ta có thể trở về nhà chưa?"

La đại nãi nãi nói: "Ở lại ăn bữa cơm rau dưa đi."

Tử Tình nghe xong nói: "Không được, chúng ta cũng nên về nhà, người trong nhà cũng đều chờ đấy."

Tử Tình đối với chuyện hôm nay còn có chút để ý, Chung Doanh này, còn luôn miệng nói hai nhà quan hệ thân thiết, lại không nói tiếng nào đã lừa hai nàng tới, còn nhớ mãi không quên ước định quái quỷ gì đó, khi đó Tử Tình căn bản không có đáp ứng, là chính nàng ta một bên tình nguyện quyết định, sớm biết như thế, Tử Tình căn bản sẽ không mang theo Yên Nhiên đến.

Chung Doanh cũng biết tâm tư của Tử Tình, cho nên mới phải không thông báo một tiếng, nàng cũng là muốn xem thử Yên Nhiên rốt cuộc có những bản lĩnh gì, cho dù Yên Nhiên thua, lấy tu vi của một hài tử bảy tuổi, cũng không có người sẽ đi cười nhạo nàng.

"Ngươi còn khó chịu? Ngươi còn không vừa lòng? Hôm nay ta mới là mất mặt thật, ngươi suy nghĩ một chút, hai nha đầu của La gia ta đều thua ở trong tay nha đầu nhà ngươi, hôm nay danh tiếng của nha đầu nhà ngươi cũng quá đủ rồi, không biết giống người nào, còn nhỏ tuổi mưu ma chước quỷ đã không ít?" La đại nãi nãi oán giận nói.

Tử Tình nghe xong, nói: "Tặng ngươi bốn chữ, tự làm tự chịu, đáng."

Yên Nhiên cười nói: "Nương, sai rồi, năm chữ."

Lúc này, Lý Linh qua đây, Tử Tình không biết nên hành lễ như thế nào, nhìn Lưu thị và Phó thị, Lưu thị cũng chưa từng gặp công chúa, chẳng qua thấy người khác cũng không quỳ xuống, cũng chỉ khuỵu gối hành lễ.

Lý Linh cởi cung thao tua dài kết hình con bướm màu xanh lá mạ trên người mình xuống. Đưa cho Yên Nhiên, nói: "Cho muội muội giữ lại chơi đi."

Yên Nhiên đang học đánh túi lưới, thấy cái của Lý Linh khá mới lạ, mặt mày hớn hở mà nhận lấy, nói: "Đa tạ tỷ tỷ."

Một đám nữ hài tử này, thân phận căn bản đều tôn quý hơn Yên Nhiên, nhưng Lý Linh chỉ duy nhất cởi đồ từ trên người mình xuống tặng cho Yên Nhiên, ý là không cần nói cũng biết.

Cho đến khi lên xe ngựa nhà mình. Lưu thị mới cười nói: "Đến tận bây giờ ta vẫn còn chóng mặt, cháu ngoại gái này khi nào thì vào mắt công chúa rồi, chúng ta cũng coi như có người quen trong cung sao?"

Yên Nhiên nghe xong không có để ý, nàng còn đang nghiên cứu cách làm cung thao này, nghĩ tới muốn làm một cái tặng cho Tử Tình đấy, bởi vì Tử Tình không biết làm những đồ này.

Yên Nhiên mới vừa vào cửa nhà, Thư Ngạn bọn họ đã được nghỉ từ thư viện trở về rồi, Yên Nhiên đành phải đi theo bọn họ lại cùng về Khang Viên nghỉ hè, còn may, người lần này đi tương đối nhiều. Trừ Tăng Thụy Tường và Thầm thị, còn có Tử Lộc và Trần thị, Tử Thọ và Dương thị. Đám trẻ con Tăng gia cơ bản đều đi, ngay cả Tử Vũ cũng mang theo ba đứa nhỏ cùng nha hoàn vào Khang Viên, nàng cũng muốn tách khỏi gia bà, sống mấy ngày thoải mái. Cho nên, chừng mười chiếc xe ngựa Tăng gia, Lâm gia này vừa vào Khang Viên, Khang Viên lập tức huyên náo hẳn lên.

Lúc này quả đào trong Khang viên chín cả rồi, còn có dưa hấu. Đất đai trải qua trồng dưa và cải tạo giống ba năm, cuối cùng cũng trồng ra được dưa hấu vừa ngọt vừa bột. Trừ mỗi ngày đưa vào trong cung, còn thừa lại cũng không cần bán ra bên ngoài. Giữ lại cho cả đại gia đình mình hưởng dụng.

Tử Phúc và Tử Hỉ vào lúc mộc hưu cũng chạy tới, vừa vào cửa viên, gió nhẹ từ từ thổi qua, lập tức cảm thấy mát mẻ mấy phần, phóng tầm mắt nhìn lại, dưa hấu, ngô, lạc, khoai tây, khoai lang các loại, cái gì cần có đều có, mảng lớn mảng lớn, vừa nhìn là biết mùa màng được mùa.

Tử Phúc thấy Tử Tình liền cười nói: "Vẫn là chỗ này của ngươi tốt, vừa có ăn lại có chơi, còn có thể nghỉ hè, khó trách ngươi không chịu rời khỏi."

"Ta cũng thích cái vườn này, ở trong thành đã lâu, tới nơi này thay đổi địa phương, thật đúng là không tệ." Thầm thị cười nói. Bản chất nông dân, nhìn thấy ruộng đất, nhìn thấy được mùa, liền cảm thấy tâm tình vô cùng tốt, một năm này, cũng có hi vọng hướng tới.

Một mùa hè này Yên Nhiên cũng không tồi, tuy rằng Thư Ngạn và Vĩnh Bách sang năm phải thi Hương, một mùa hè này, đều ôn bài, không có thời gian nào chơi cùng Yên Nhiên. Yên Nhiên liền ngày ngày đi theo sau Thư Ngọc Thư Vĩ chơi, còn có Vĩnh Huyên bọn họ, thông thường cũng đều mang theo Hạ Văn Xương, Hạ Văn Lâm, chẳng qua, Yên Nhiên đối với Hạ Văn Xương, thủy chung không thân cận giống như Vĩnh Chương, lại càng không nói so sánh với Lý Dực.

Nói đến Lý Dực, năm nay Lý Dực cũng không có thời gian ở lâu ở Khang Viên, cũng là qua mười ngày nửa tháng là sẽ đi thăm Yên Nhiên và Tử Tình một chút, thấy Hạ Văn Xương ở Khang Viên, Lý Dực quả thực không thích. Cũng may hắn đã cẩn thận quan sát, Yên Nhiên cũng không thích chơi với hắn ta bao nhiêu, Hạ Văn Xương cũng không nhìn ra tâm tư gì, lúc này mới yên tâm.

Thời gian vui vẻ khoái hoạt bao giờ cũng chợt lóe mà qua, đang lúc Yên Nhiên quen loại cuộc sống sáng sớm mỗi ngày tỉnh lại liền ầm ầm ĩ ĩ, mỗi ngày chơi đùa không biết trời trăng gì nữa, đột nhiên mọi người nói muốn trở về thành, lại đến ngày Thư Ngạn bọn họ vào thư viện rồi.

Yên Nhiên cũng đi theo trở về thành, bởi vì Tử Tình muốn chuẩn bị đồ cho bọn nhỏ vào thư viện, cứ như vậy, cũng là thành toàn Lý Dực, buổi trưa mỗi ngày vội vội vàng vàng tới đây một chuyến, cũng không kịp nói được mấy câu, không tới nửa canh giờ đã phải đi rồi.

Ngày hôm đó, mắt thấy đến Trung thu rồi, Lý Dực qua đây, bảo là muốn đón Yên Nhiên vào cung ở vài ngày, lý do là Lý Linh sắp xuất giá rồi, muốn đón Yên Nhiên đi sống cùng nàng mấy ngày.

Tử Tình vừa nghe Lý Linh phải gả xa tận Triều Tiên, trong bụng kinh hãi, Triều Tiên này, vẫn luôn nước phụ thuộc của Đại Phong, làm sao còn cần gả xa tận Triều Tiên?

Lý Dực nói là gả cho Hoàng đế Triều Tiên, Hoàng đế Triều Tiên tự mình đến đây cầu hôn, thành ý mười phần, Lý Hãn cũng không cách nào cự tuyệt, chung quy cũng phải trấn an những nước phụ thuộc này.

Yên Nhiên còn không biết Triều Tiên là khái niệm gì, chẳng qua nghe Lý Linh tỷ tỷ sau này sợ rằng cũng không gặp được nữa rồi, trong bụng quýnh lên, vậy mà lại muốn khóc, lôi kéo tay Tử Tình, năn nỉ Tử Tình để cho nàng đi thăm Lý Linh tỷ tỷ một chút.

Tử Tình tất nhiên không tiện từ chối, thu gom mấy bộ quần áo tắm rửa cho Yên Nhiên, rồi để cho Lý Dực mang nàng đi.

Yên Nhiên vào ở trong cung của Lý Linh, ngay cả Lý Dực cũng vào ở, hai tỷ đệ cũng biết thời gian còn lại cho bọn họ gặp nhau không nhiều lắm, sau này gặp lại, còn không biết là năm nào?

Lý Hãn cũng thường tới đây cùng Lý Linh, trong bụng cũng có mấy phần không nỡ, nữ nhi này luôn biết điều hiểu đại thể, hiểu đại cục, nàng gả qua chính là Hoàng hậu, Hoàng đế Triều Tiên này cũng mới hai mươi bốn tuổi, mới vừa lên nắm quyền không lâu, quốc cương không yên, lại có nước Oa ở một bên nhìn chằm chằm như hổ đói, liền muốn tìm kiếm trợ giúp của Đại Phong, vì vậy, Lý Linh đi qua muốn lung lạc trái tim của trượng phu, vẫn tương đối dễ dàng hơn một chút.

Những lời này, Lý Hãn không có cách nào nói tỉ mỉ với Lý Linh, nhưng Hoàng hậu cũng không phải là mẹ đẻ của Lý Linh, cũng là tình cảm mặt ngoài, đâu có mấy phần tình cảm mẹ con thực sự? Vốn là, Hoàng hậu còn nghĩ tới để cho nữ nhi mình gả xa tới Triều Tiên đấy? Dù sao đi qua chính là Hoàng hậu, đối với nhi tử nàng tương lai cũng là có trợ giúp, bất đắc dĩ nữ nhi của nàng lớn nhất mới mười ba tuổi, thật sự không thích hợp.

Ngày hôm đó, thấy Yên Nhiên nói cho Lý Linh tính nhẩm số học như thế nào, Lý Hãn vừa động tâm tư, Tử Tình này không phải là tiên sinh tốt có sẵn sao? Nghe nói Lâm Khang Bình ra ngoài mấy năm, việc làm ăn trong nhà đều là Tử Tình xử lý, để cho Lý Linh đi theo nàng học mấy ngày, đương gia chủ mẫu và quản lý hậu cung là một công việc, chẳng qua gia nghiệp hậu cung lớn hơn một chút mà thôi.

Nhìn Yên Nhiên cơ trí trước mắt, Lý Hãn nghĩ tới sự thông minh của Tử Tình, có lẽ, Lý Linh sẽ còn có thu hoạch khác cũng không biết chừng. Nghĩ tới điều này, Lý Hãn ngồi không yên rồi, nói với Lý Linh: "Phụ hoàng vẫn muốn tìm người dạy dỗ ngươi thật tốt một phen, đáng tiếc mẫu hậu ngươi đi sớm, hôm nay bản thân ta là nghĩ đến một người, ngươi đi nhà nàng an tĩnh ở mấy ngày, học hỏi kinh nghiệm, ta tin tưởng, ngươi sẽ có thu hoạch."

Lý Linh thấy Lý Hãn dán mắt vào Yên Nhiên, bèn nói: "Nữ nhi biết rồi."

Trời sắp tối, Lý Linh mang theo Yên Nhiên lặng lẽ xuất cung, lặng lẽ đi tới Lâm gia, Tử Tình bị dọa giật mình, nghe Lý Linh nói rõ nguyên do, cũng chỉ đành giữ người lại.

Vì tránh tai mắt của người khác, sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Khang Bình và Tử Tình mang theo Yên Nhiên và Lý Linh vào Khang Viên.

Bởi vì thời gian tương đối ngắn, Tử Tình cũng là thương đứa nhỏ này lấy chồng ở xa, liền dốc túi giảng dạy kinh nghiệm mình quản gia quản lý tài sản hàng ngày, những thứ này, Lý Linh cũng có người dạy, chẳng qua, Tử Tình dạy nàng là lập một bộ sổ sách đơn giản như thế nào, có thể vừa xem là hiểu ngay.

Nữ nhân ở trong thâm cung, cũng là cần xử lý tiền bạc, tiêu xài của hậu cung cũng không nhỏ, nếu như Lý Linh không xử lý rõ những thứ này, rất dễ dàng bị người làm khó hoặc chướng mắt. Còn có, Tử Tình dạy Lý Linh hết sức có thể mà xử lý tốt đồ cưới của mình, bởi vì lấy chồng ở xa, không thể có đất đai cửa hàng các loại.., đơn giản là vàng bạc, đồ sứ, ngọc khí các loại..., cho nên, Lý Linh đến nước Triều Tiên, vẫn là phải mang mấy quản gia khôn khéo, giúp nàng ra mặt xử lý tiền tài, tốt nhất là thiết lập một phần tài sản của mình, dù sao, Hoàng đế không thể nào chỉ có một nữ nhân là nàng, nữ nhân già sắc tàn, hoặc là nuôi dạy con cái, những thứ tiêu xài này, nếu như đều dựa vào Hoàng đế, dựa vào chút phân lệ quá ít của hậu cung ít, chỉ sợ, cuộc sống sẽ rất khó khăn.

Những lời này, Lý Linh có chút hiểu, hậu cung mỗi người mỗi ngày mặc dù đều có phân lệ, nhưng là, bạc ít đến thương cảm, một năm nàng cũng chỉ mới một ngàn hai trăm lượng bạc, có khi ra ngoài làm việc chẳng hạn, toàn bộ dựa vào đất đai cửa hàng mẫu thân để lại, tiền thu hàng năm cũng không ít.

Tử Tình nghe xong kinh ngạc, hỏi: "Phân lệ một năm của ngươi chỉ mới một ngàn hai trăm lượng bạc?"

"Nếu không cô cô cho là sẽ có bao nhiêu? Mẫu hậu cũng chỉ mới hai ngàn bốn trăm lượng, Thái hậu và mẫu hậu cùng cấp bậc, cũng mới hai ngàn bốn trăm lượng, chẳng qua là phân lệ món ăn mỗi ngày thêm mấy thứ."

Yên Nhiên ở một bên nghe được nói: "Thúc thúc nói hắn là người nghèo, bảo ta đòi bạc La thúc thúc."

Sau khi Tử Tình hiểu thúc thúc trong miệng Yên Nhiên là Lý Hãn, liền nghĩ đến tình hình hôm đó ba người Lý Hãn và Văn Tam hùa nhau bắt nạt La Trì, thì ra, Hoàng đế còn không phải là người giàu có nhất thiên hạ? Không quá có khả năng đi? Đây chênh lệch quá lớn với Tử Tình tưởng tượng.

Lý Linh thấy Tử Tình kinh ngạc, dứt khoát giải thích thêm mấy câu, nói: "Chi tiêu trong cung hàng năm là định lệ, hàng năm Hộ bộ căn cứ vào dự toán cấp bạc tới đây, chỉ phụ trách bạc phân lệ của chúng ta và chi tiêu của đám cung nữ thái giám, cái khác hết thảy không quản. Ngoài ra, trong cung còn có mấy Hoàng trang, là chịu trách nhiệm phân lệ thức ăn hàng ngày cho thành viên Hoàng thất, cái này, là định lệ trong tay tổ tiên. Dĩ nhiên, ma chay cưới gả là Hộ bộ tính toán riêng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.