Hạnh Phúc Như Mộng

Chương 22: Săn bắn (6)




Tây Thụy Tư ngẩng đầu nhìn sắc trời, bọn họ sẽ trở về trước trời tối. Trong chớp mắt một cự thú uy phong lẫm lẫm xuất hiện trước mặt Khải Ân và cục cưng.

“A —— a ——”

Bé con kêu to, hưng phấn kéo bộ lông Tây Thụy Tư, trong cổ họng phát ra tiếng kêu càu nhàu. Khải Ân cứu bộ lông của ba ba đáng thương khỏi tay bé con, sau đó đem tiểu hầu tử nhét vào lòng cục cưng, cho bé làm đồ chơi tạm thời, sau đó ôm bé con sải bước lên lưng Tây Thụy Tư.

Cự thú phát ra tiếng gào cao vút, vận động bốn chân, giống như một mũi tên bắn về phía trước. Cục cưng học theo bộ dạng ba ba ‘ô ô’ kêu lên làm Khải Ân cười ha ha.

Xuyên qua rừng rậm, phóng qua dòng suối, một lá chắn xanh rì khổng lồ tiến nhập vào tầm mắt. Bé con ghé vào lòng ngực Khải Ân, đôi mắt mở thật to nhìn bộ lạc xuất hiện trong tầm mắt ngày càng gần.

Trong nháy mắt bước vào bộ lạc, Khải Ân hít một hơi thật sâu——đã trở lại!

Tộc nhân trong bộ lạc nhận được tin tức đã tập trung ở thôn khẩu, nhìn thấy Khải Ân bình thường vô sự, Mặc Lợi Nhi là người đầu tiên nhào tới.

“Oa——Khải Ân, hoàn hảo ngươi không có việc gì, mấy ngày nay ta lo lắng muốn chết 55555.”

Mặc Lợi Nhi cọ cọ đột nhiên cảm thấy có điểm không thích hợp, sao trong ngực Khải Ân có gì đó cứ xoay qua xoay lại? Liếc mắt nhìn xuống bụng Khải Ân, Mặc Lợi Nhi mới rốt cục phát hiện ra điểm nào không đúng——bụng! Bụng sao lại dẹp lép như vậy?

“A a a——” Mặc Lợi Nhi chỉ tay vào bé con nho nhỏ trước mắt, chớp đôi mắt to nhìn đứa bé lắc a lắc.

“Này này này——” Đây là cục cưng của Khải Ân cùng Tây Thụy Tư sao? Không phải còn chưa tới ngày sinh sản sao? ?

Bé con quan sát vị ca ca xinh đẹp đang lắp bắp không nói nên lời, nhếch môi lộ ra mấy khỏa răng nhanh bé xíu, cầm lấy cái đuôi hầu tử quơ quơ. Tiểu hầu tử đáng thương mới bị say ‘xe’ sau chuyến đi tốc hành vừa nãy, bị bé quơ một phát trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

“Cục cưng thực hoạt bát, ngươi sinh sản một mình thực sự là vất vả.” Mễ Gia ôm Tiểu Khải Ân đi tới, bởi vì cũng từng có cục cưng nên ánh mắt nhìn bé con vô cùng yêu thương. Các tộc nhân vây xem cũng vô cùng hâm mộ, ánh mắt yêu thương nhìn cục cưng, đều nói lời chúc mừng với Khải Ân. Tây Thụy Tư khóe môi đã sớm nhếch tới tận mang tai.

“Ngươi đã trở về, nghi thức ngày mai có thể tiến hành theo bình thường.”

“Nghi thức?” Khải Ân nghi hoặc nhìn về phía Địch Đặc đang vui đùa với cục cưng.

“Đúng vậy, nghi thức tiến hành cho những đứa nhỏ mới được sinh ra, khẩn cầu trời phù hộ bọn họ lớn lên.” Mặc Lợi Nhi nghe thấy Địch Đặc nói xong liền nhỏ giọng nói bên tai Khải Ân: “Trước đó trong tộc cũng có tiểu bảo bảo sinh ra, bất quá tình huống cũng không được tốt lắm.”

Mặc Lợi Nhi nói làm Khải ân nhớ tới lần đầu tiên tới thánh địa đã nhìn thấy những thú nhân mang thai, tính ra vài tháng sau đứa nhỏ cũng tới ngày sinh ra.

“Tình huống không tốt?”

“Đúng vậy, tổng cộng có 7 người mang thai nhưng chỉ có 4 cục cưng còn sống, hơn nữa cũng không có tiểu dũng sĩ nào. Trạng thái của cục cưng và mẫu thân đều không được tốt lắm. Thấy được hài tử của ngươi, mọi người cuối cùng cũng thấy được một chút hi vọng.”

“Vui lên~” Mặc Lợi Nhi vỗ về gương mặt có chút hiu quạnh của Khải Ân, nghịch ngợm trừng mắt.

“Ngươi cùng Tây Thụy Tư cố gắng sinh nhiều bé con hơn không phải được rồi sao~”

Nghe thấy lời nói đùa của Mặc Lợi Nhi, Khải Ân liền đỏ bừng mặt làm Mặc Lợi Nhi cười trộm không thôi.

Sắc trời đã muốn khuya, Tây Thụy Tư nhìn lại nhà mình, một người, hai, ba người….. một đoàn, gân xanh nỗi đầy trên trán. Ho khan lớn vài tiếng, ý tứ là nhanh cút đi! Nhưng không ai để ý tới y. Ai bảo những cục cưng sinh ra lúc trước trong bộ lạc đều yếu ớt như vậy, huống chi cục cưng nhà ngươi vừa khỏe mạnh lại đáng yêu như vậy làm nhóm người lớn yêu thích không ngừng gọi ‘bảo bối’. Ngụ ý chính là, quyền sở hữu cục cưng nhà ngươi đã không thuộc về một mình ngươi nữa, cố chịu đựng đi. Bất quá Tây Thụy Tư cũng không phải loại người dễ chọc. Mọi người nhìn thấy lửa giận của Tây Thụy Tư sắp bùng nổ lập tức thức thời mà ngoan ngoãn trở về, dù sao cục cưng cũng không biến mất, ngày mai lại nhìn cũng không muộn!

Mọi người lục đục rời đi, bé con lập tức chu cái miệng nhỏ nhắn ai oán chui vào lồng ngực ba ba tìm một vị trí thoải mái, dụi mắt ngáp một cái: mệt mỏi quá nga mệt mỏi quá nga~ Tây Thụy Tư đau lòng vỗ về đứa con ôm bé vào buồng trong. Khải Ân đã ngủ từ sớm, hắn quả thực đã mệt chết đi. Tây Thụy Tư nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường đặt cục cưng xuống, một lớn một nhỏ im lặng say ngủ làm Tây Thụy Tư nhìn đến ngây ngốc, có vợ có con, cuộc đời này của y không còn gì tiếc nuối……..

Tỉnh lại ngày hôm sau, Tây Thụy Tư từ sớm đã mang theo cục cưng ra ngoài. Khải Ân đơn giản rửa mặt sau đó rời khỏi nhà gỗ.

——Hôm nay bộ lạc thực náo nhiệt a, mọi người đều bận rộn, có cảm giác như lễ hội. Mọi người nhìn thấy Khải Ân đều nhiệt tình chào hỏi. Xem ra mọi người rất coi trọng nghi thức này. Nếu tất cả mọi người bận rộn như vậy hắn cũng không nên nhàn rỗi, Khải Ân xắn ống tay áo chạy về hướng Địch Đặc……

Màn đêm rất nhanh buông xuống, đợi tới khi Tây Thụy Tư ôm cục cưng tìm tới, Khải Ân đã chạy tới chạy lui nhiều nơi: giúp Địch Đặc phân loại thảo dược, cùng Mặc Lợi Nhi ra bờ sông giặt quần áo, sau đó giúp mọi người ở quảng trường trung tâm dựng giá gỗ……. Hiện tại Khải Ân đã dung hợp rất tốt với nơi này, thậm chí có thể nói đã trở thành một phần tử không thể thiếu trong bộ lạc.

Trong quảng trường trung tâm ngồi đầy người, Tây Thụy Tư dắt Khải Ân vào một cái lều lớn trên quảng trường.

Khải Ân tiến vào nhìn thấy Mễ Gia đầu tiên, bên cạnh còn có Tiểu Khải Ân đang ngồi trên vai một thú nhân cao lớn. Còn có khoảng mười đôi vợ chồng đang ngồi trong lều, bất quá phần lớn những thú nhân hình người đều có chút tái nhợt, có vài người tinh thần không được tốt lắm, mỉm cười thân thiện với Khải Ân sau đó nhắm mắt lại tựa vào lòng bầu bạn.

Khải Ân đi tới đối diện Mễ Gia ngồi xuống, cục cưng cùng Tiểu Khải Ân nhìn thấy nhau đều thực hưng phấn, nha nha kêu lên. Một đứa vì nhỏ quá không nói được, một vì không phải tiểu dũng sĩ nên phát triển chậm vẫn đang học nói.

“Ta còn chưa giới thiệu với ngươi đi, đây là trượng phu của ta, Uy Tạp Đặc.”

Mễ Gia vừa giới thiệu với Khải Ân vừa ôm Tiểu Khải Ân xuống đặt bên người cục cưng để hai bé chơi đùa cùng nhau. Thú nhân lạnh lùng gật đầu chào Khải Ân cùng Tây Thụy Tư xong liền không chút để ý tới bọn họ, ánh mắt bám theo vợ mình cùng đứa con. Khải Ân âm thầm đánh giá Uy Tạp Đặc: trời ạ, hảo tráng! Phỏng chừng so với Tây Thụy Tư còn cao lớn hơn! Nhận được ánh mắt bất mãn của Tây Thụy Tư, Khải Ân mỉm cười, thật là một bình dấm chua a.

Bên ngoài vang lên âm thanh già nua của ai tát, nghi thức bắt đầu rồi!

Mễ Gia cùng một ít thú nhân lần lượt ôm những đứa bé khá lớn ra ngoài, Khải Ân tò mò ngóng đầu ra xem, chỉ thấy đứa nhỏ được nhóm mẫu thân ôm vào lòng sau đó nhận lễ rửa tội từ phụ thân.

“Tiểu Khải Ân lớn như vậy còn nhận nghi thức sao?”

“Đúng vậy.” Tây Thụy Tư giọng điệu có chút tịch mịch: “Đứa nhỏ ngày càng ít, bọn họ phải nhận nghi thức này đến khi trưởng thành.”

Bọn nhỏ lần lượt nhận lễ rửa tội xong cuối cùng mới đến phiên cục cưng. Bé con thực nhu thuận nằm trong lòng Khải Ân nhìn ba ba cầm một viên tròn gì đó đi về hướng mình.

“Ah hắt xì ——”

Cục cưng nhíu nhíu cái mũi nhỏ: lạnh quá a, lạnh~ chính là hiện tạo sao lại cảm thấy nóng nóng? Kỳ lạ quá a.

“A——”

Khải Ân thét một tiếng kinh hãi, nhìn bé con trong lòng ngực chậm rãi biến hóa, này này này—— đây chính là hình dạng thu nhỏ của Tây Thụy Tư a.

Lông tơ mềm mại nhẵn nhụi, hoa văn thú vương có màu thâm nâu, móng vuốt xinh xắn, cái đuôi nhỏ ngắn lúc ẩn lúc hiện, đôi mắt xanh thẳm long lanh ánh nước, còn có cái sừng bé xíu trên trán……

Cục cưng——cư nhiên lại biến thân? !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.