Hạnh Phúc Như Mộng

Chương 15: Gia tế (thượng)(2)




Quay trở về bộ lạc Khải Ân có loại cảm giác đã rời xa mấy đời, nhìn đến những gương mặt quen thuộc cùng xa lạ quan tâm mình, Khải Ân thiếu chút nữa lại không khống chế được cảm xúc.

……Hơn mười triệu năm, những ký ức về đồng bạn và quê hương trong trí nhớ đã sớm biến mất trong dòng thời gian, chỉ còn lại một mình mình…….Nếu không có Tây Thụy Tư, không có thú nhân này, có lẽ chính mình trong một khắc biết được sự thật kia liền hỏng mất.

Không cần phải nghĩ về nó nữa! Khải Ân lắc đầu, tươi cười với Tây Thụy Tư ý nói ‘ta không sao’. Ý nghĩa cùng cảm giác khó chịu đều tán đi hết, nền văn minh trăm vạn năm dần dần thành hình trong đầu.

Đầu óc Khải Ân nhanh chóng xoay chuyển: hiện tại cũng không quá nóng lòng đối phó trùng tộc, chỉ cần tiêu diệt được số dong trùng có con chip, còn lại cũng không gây ra uy hiếp. Khó khăn nhất chính là vấn đề UR! Tuy rằng năng lượng phóng xạ từ tia UR rất nhỏ, nhưng quanh năm suốt tháng phát ra phóng xạ làm quá trình sinh sản của các thế hệ nhân loại bị phá hỏng không thể khinh thường được. Xem ra việc đầu tiên chính là tìm ra biện pháp đối phó với UR!

Việc này không nên chậm trễ, lúc Khải Ân định tới thánh địa tìm số 7 thì bụng đột nhiên có chút đau đớn, là đứa nhỏ đá hắn!

Khải Ân lúc này mới nhớ từ sau khi mình trở về cũng chưa hảo hảo nghỉ ngơi, nhận một lượng lớn thông tin nhất định đã tiêu hao rất nhiều năng lượng, đứa nhỏ có lẽ đang kháng nghị đi. Đang nghĩ ngợi thì một đôi tay hữu lực ôm lấy Khải Ân. Tây Thụy Tư bước về hướng nhà gỗ đặt Khải Ân lên giường, trên mặt là thần sắc vừa lo lắng lại phẫn nộ.

“Chết tiệt! Ngươi có biết ta lo lắng cỡ nào không! ! Mới vừa đỡ một chút lại muốn chạy ra ngoài! Ngươi không thể tự chiếu cố mình và đứa nhỏ một chút sao? Hiện tại cái gì cũng không cho làm, dù là chuyện quan trọng gì cũng phải ở đây hảo hảo nghỉ ngơi cho ta!”

Khải Ân vừa định mở miệng nói chuyện thì cục cưng đột nhiên đá một phát làm Khải Ân đau đến rên rỉ. Tây Thụy Tư lập tức lo lắng nắm tay Khải Ân, ánh mắt trừng phần bụng nhô lên, biểu tình hung tợn sớm không biết bị quăng đi đâu mất.

“Sao vậy? Phải đứa nhỏ làm đau ngươi không? Ta đi gọi Địch Đặc tới!”

“Ta không sao, chỉ là đứa nhỏ đá ta một chút, phỏng chừng mệt chết con rồi.”

Sau khi thả lỏng, Khải Ân cảm thấy vừa đói lại mệt. Cục cưng trong bụng cũng tức giận kháng nghị.

“Tây Thụy Tư, ta đói bụng.”

Nghe thấy Khải Ân bảo đói, Tây Thụy Tư lập tức chạy ra ngoài chuẩn bị thức ăn. Khải Ân nằm trên giường nhẹ nhàng xoa bụng, an ủi tiểu bảo bảo. Nếu có thiết bị hắn quả thực muốn nhìn xem cục cưng trong bụng, không biết có phải giống như ba ba hắn là một tiểu dũng sĩ hay không. Bất quá với khí lực như vậy, có nhiều khả năng là tiểu dũng sĩ nha!

Khải Ân trong đầu bắt đầu tưởng tượng bộ dáng của cục cưng, có phải hay không sẽ có lớp hoa văn dã thú xinh đẹp lại vô cùng khí phách như Tây Thụy Tư? Ân, hi vọng ánh mắt sẽ có màu giống mình. Nghĩ đến cục cưng đáng yêu, Khải Ân nhẹ nhàng mỉm cười, vừa lúc để Tây Thụy Tư cầm thức ăn vào nhìn thấy.

“Đang cười cái gì?”

Tây Thụy Tư cầm một khay lớn đặt trước mặt Khải Ân, trên đó có trái cây tươi ngon cùng thịt nướng thơm ngào ngạt, còn có mì ống được làm từ một loại trái cây.

“Nghĩ tới đứa nhỏ, không biết sẽ giống ai hơn.”

Khải Ân nhìn thức ăn trước mặt vô cùng phong phú, khẩn cấp nhét một khối thịt nướng vào miệng.

“Đương nhiên sẽ giống ta, hài tử của ta nhất định là tiểu dũng sĩ lợi hại nhất!”

“Sao ngươi biết nhất định là một tiểu dũng sĩ?” Thật vất vả nuốt khối thịt xuống, Khải Ân có chút buồn cười nhìn thoáng qua vị ‘ba ba’ đang vênh vang đắc ý.

“Kia còn phải hỏi sao, bởi vì nó là đứa nhỏ của ta a.”

Có gì ăn khớp với nhau a! Khải Ân trợn mắt.

Tây Thụy Tư ngây ngô cười, trong đầu hiện ra cục cưng là một tiểu thú nhân uy phong lẫm lẫm lớn lên xinh đẹp hệt như Khải Ân.

“Hắc Hắc, nếu không phải tiểu dũng sĩ nhất định là tiểu mỹ nhân.”

Không để ý tới bộ dáng ngốc nghếch của Tây Thụy Tư, Khải Ân chỉ vùi đầu dồn sức ăn. Ăn uống no đủ lại được Tây Thụy Tư hầu hạ nằm xuống nghỉ ngơi. Bời vì mệt mỏi nên Khải Ân vừa nằm xuống được một chút liền ngủ.

Khải Ân có một giấc mộng rất dài.

Cảnh tượng mọi người vội vã rời đi, cất cánh bay vào vụ trụ mênh mông, rời đi…….

Chớ đi, không cần rời đi! Khải Ân nghĩ muốn gọi lại nhưng lại không phát ra được âm thanh! Cuối cùng vũ trụ bao la im lặng một mảnh, cuối cùng mọi người cùng rời đi chỉ để lại một tinh cầu u ám bị phủ một lớp bụi thật dày……

Chậm rãi, tinh cầu bắt đầu xuất hiện sinh mệnh, khôi phục sức sống: rừng cây xanh um tươi tốt, dòng suốt trong vắt cùng vô vàn sinh vật muôn hình muôn dạng……

Sau đó Khải Ân nhìn thấy số 7, đúng hơn là một người máy giống hệt như số 7. Nó bảo hộ những nhân loại sơ sinh ngây thơ, chỉ đạo bọn họ, dạy dỗ bọn họ tri thức, nó được nhóm người tôn thờ……

Cuối cùng, trùng tộc tá ác đến đây, một thiên thạch đen thui khổng lồ tản mát ra ánh sáng xanh biếc tràn ngập tử vong! Người máy kia, dứt khoát lao về phía thiên thạch…….

Số 7! Khải Ân hô to một tiếng bừng tỉnh lại, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

“Thiếu úy, làm sao vậy? Ngài gọi tôi có chuyện gì?”

Khải Ân ngẩng đầu, số 7 đang đứng trước mặt mình. Khải Ân thở dài nhẹ nhõm một hơi, đó là Tamas, không phải là số 7, may mắn… chờ đã, sao số 7 lại ở đây?

Thấy ánh mắt nghi hoặc của Khải Ân, Tây Thụy Tư ở một bên đúng lúc nói.

“Là ta tìm cậu ta tới, ta nghĩ sau khi ngươi tỉnh lại có thể muốn gặp nên ta gọi đến trước.”

“Cám ơn ngươi, Tây Thụy Tư.”

Cái này đỡ cho hắn vừa tỉnh lại đã phải chạy tới thánh địa.

“Số 7, ngươi có tiến triển gì không?”

“Có, thiếu úy, ta phát hiện các thú nhân….”

Ngoài cửa đột nhiên vang lên những tiếng ồn ào thật lớn đánh gãy báo cáo của số 7, Tây Thụy Tư nhĩ lực cực tốt nghe thấy liền lạnh cả người, lập tức xông ra ngoài. Khải Ân cùng số 7 mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng vội vàng đi ra ngoài. Chờ thấy được nguyên nhân Khải Ân lập tức cả kinh.

Khảm đầy người toàn là máu được nâng trở về, Mặc Lợi Nhi ở một bên gào khóc đến thở không nỗi.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Tây Thụy Tư lo lắng tiến tới nâng người Khảm vừa quay đầu về phía tộc nhân rống to.

Tộc nhân hai mặt nhìn nhau, sắc mặt trắng bệt kể lại sự tình trải qua.

“Khảm hắn, hắn một mình đi tìm đạt lô khắc…..”

Tây Thụy Tư nghe thấy cũng hoảng sợ, lập tức lại hung tợn túm một tộc nhân.

“Hắn một mình đi khiêu chiến đạt lô khắc? ! Hắn điên rồi thì các ngươi cũng ngu ngốc sao? Vì cái gì không ngăn cản hắn lại!”

Các tộc nhân cúi đầu không nói nên lời, Mặc Lợi Nhi thương tâm muốn chết.

“Đều là…..ta…. không tốt, ta không nên… luôn miệng nói…… muốn đứa nhỏ……nếu, nếu không phải ta….. Khảm, Khảm …. cũng sẽ không đi tìm đạt lô khắc….. đều là lỗi của ta, đều là ta….. Khảm, đừng bỏ lại ta, không cần a……”

Tây Thụy Tư nghe thế thở dài, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng cũng không thể nói ra lời. Lúc này, Địch Đặc đã chạy tới. Nửa ngày, thần sắc Địch Đặc vô cùng nghiêm túc đứng lên, lắc lắc đầu.

“Không! Sẽ không, Địch Đặc ngươi cứu hắn, cứu hắn đi.”

Mặc Lợi Nhi giống như phát điện túm chặt lấy Địch Đặc.

“Thực xin lỗi, thương thế quá nặng, ta không có cách nào….”

“Sẽ không, Khảm sẽ không chết, nhất định có người có thể cứu hắn….. thần Sáng Thế ——”

Mặc Lợi Nhi nhìn số 7 như một vị cứu tinh lập tức bổ nhào tới bên chân số 7.

“Thần Sáng Thế, van cầu ngươi cứu Khảm! Ngươi nhất định có biện pháp, van cầu ngươi, cứu hắn đi! Van cầu ngươi! Ngươi bảo ta làm gì cũng được, cứu hắn! Cầu ngươi cứu hắn!”

“Này…….”

Trong dữ liệu hệ thống của cậu cũng không có tri thức về phương diện chữa bệnh, bảo cậu làm sao cứu được? Nhìn thấy những người khác vẻ mặt cũng vô cùng chờ mong, số 7 rất khó xử.

“Tây Thụy Tư, nâng Khảm tới thánh địa! Số 7, đem tất cả thiết bị chữa bệnh trên phi thuyền cùng nguồn năng lượng chuyển qua thánh địa.”

Khải Ân bình tĩnh chỉ huy, hiện tại chỉ có hắn có thể cứu Khảm. Những kiến thức vừa tiếp thu trong đầu nhưng vẫn chưa qua thực tế, có thể cứu sống được Khảm hay không vẫn chưa biết được. Bất quá nhìn thấy vẻ mặt thương tâm muốn chết của Mặc Lợi Nhi, Khải Ân siết chặt nắm tay—— nhất định phải cứu sống hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.