Hạnh Phúc Như Mộng

Chương 12: Tiếp đón bên ngoài thành (2)




Đầu đau quá! Giống như cảm giác bị say rượu. Lắc lắc đầu, Khải Ân chống đỡ cơ thể ngồi dậy lập tức bị cảnh vật trước mắt làm sợ ngây người—— Trời ạ! Hắn cư nhiên đang trôi nổi trong vụ trụ mênh mông! Một chiếc phi thuyền vũ trụ khổng lồ bay ngang qua người hắn. Khải Ân nhận ra chiếc phi thuyền này, là tàu ‘Titan’ , nó chính là vũ khí bí mật được đưa tới căn cứ ở sao Diêm Vương. Khải Ân bình tĩnh lại đánh giá xung quanh thì phát hiện ra chính mình đang nằm trên không của sao Diêm Vương. Đây là tin tức thủy tinh muốn truyền tới cho hắn? Rốt cuộc muốn cho hắn biết cái gì? Theo phi thuyền di động, Khải Ân giống như bị một lực hấp dẫn vô hình mà chạy theo phi thuyền. Phi thuyền chậm rãi đáp xuống vệ tinh căn cứ, một màn quen thuộc này cũng gợi lại một phần trí nhớ trong đầu Khải Ân.

Khải Ân nhớ rõ đây là năm 136 của địa cầu ở kỷ nguyên mới, Khải Ân vừa lên làm đội trưởng hạm đội một không lâu. Chỉ huy cao cấp đại tá Monte bí mật gọi hắn tới và giao một nhiệm vụ bí mật——bảo hộ tàu ‘Titan’ an toàn tới sao Diêm Vương, vệ tinh thực dân số 107 của địa cầu. Khải Ân không hiểu được một vệ tinh thực dân bình thường vì cái gì cần phải điều động lực lượng một hạm đội. Tuy rằng trong lòng vẫn còn nghi vấn nhưng Khải Ân vẫn hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc. Tới vệ tinh thực dân Khải Ân mới phát hiện nơi này cư nhiên là một căn cứ quân sự bí mật. Chỉ huy căn cứ tiếp đón Khải Ân dẫn hắn tiến vào một phòng thí nghiệm cực kỳ bí mật. Ở đây Khải Ân gặp lại một người bạn rất thân của mình, tiến sĩ Mark đã ‘biến mất bí ẩn’, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng được nhìn thấy thứ gọi là vũ khí bí mật…..

Thu hồi suy nghĩ , Khải Ân được đưa vào phòng thí nghiệm vũ khí bí mật.

“Mark!” Nhìn thấy bóng người trước mắt Khải Ân kinh hỉ kêu to, tiến về phía bạn tốt. Còn Mark thì vẻ mặt không chút thay đổi nhìn xuyên qua Khải Ân. Khải Ân có chút mất mác, tuy biết rằng hình ảnh này chính là thủy tinh gửi đến nhưng nhìn thấy bạn tốt tâm tình kích động không thể dùng ngôn ngữ lí giải.

Có vẻ phòng thí nghiệm có rất bận rộn, rất nhiều nhân viên mặc đồng phục phòng hộ vội vã tới lui. Trong lồng giam điện tử nằm ở trung tâm là một con dị hình trùng, là một con dong trùng cấp bậc thấp nhất. Mark cùng một nhóm các nhà khoa học tựa hồ đang kịch liệt thảo luận gì đó. Sau đó Khải Ân nhìn thấy màng kim loại bảo hộ màu bạc chậm rãi nâng lên, vũ khí bí mật nằm trong không gian cách ly lặng lẽ phát ra tia sáng xạ tuyến màu xanh biếc! Mark đứng sau một thiết bị khoa học chậm rãi điều chỉnh. Theo động tác của Mark lục quang của tia phóng xạ từ vật thể kia phát ra ngày càng tăng mạnh. Dị hình trùng cũng bắt đầu nôn nóng bất an, từ não bộ của dị hình trùng trên màn hình vi tính phát ra những đường cong đồ thị có quy luật. Khi đường cong đột phá tới cao điểm thì Mark hô to: “Tìm được rồi!” Trong mắt lộ ra thần sắc kích động. Mọi người trong phòng thí nghiệm bắt đầu hoan hô . Khải Ân ngẩng đầu nhìn thấy đồng hồ điện tử trên tường——địa cầu kỷ nguyên mới năm 145! Là 5 năm sau khi hắn bị hút vào hắc động!

Tiếp theo, hình ảnh bắt đầu biến hóa: bóng người nhanh chóng lướt qua, gương mặt đại tá Monte vô cùng uy nghiêm, rất nhiều hạm đội bắt đầu xuất phát…..hết thảy đều gây ra cảm giác bất an cho Khải Ân. Khải Ân chỉ cảm thấy bạch quang chợt lóe trước mắt, không gian lại bắt đầu chuyển đổi. Lúc này đây hắn lại xuất hiện trên không trung địa cầu!

Một tinh cầu khổng lồ màu xám che khuất thái dương tạo thành một bóng ma thật lớn lên địa cầu. Vô số hạm đội trùng tộc hướng về phía địa cầu. Tiếp theo, đại địa bắt đầu chấn động, một lực hút mạnh mẽ kết hợp với sức hút của trái đất hấp dẫn tinh cầu xám hung hăng tiến về phía địa cầu! Tai nạn quá đột ngột, cả hai bên đều không dự đoán trước được tình huống sẽ biến đổi như vậy. Thình lình xảy ra biến cố làm song phương đều bó tay không có biện pháp, có thể nói mọi người ngay cả thời gian chuẩn bị cũng không có! Địa cầu chính diện nghênh đón va chạm khủng khiếp nhất, kết quả bị lệch khỏi quỹ đạo….. sau đó lại còn tiếp tục những va chạm nhỏ hơn, mà tinh cầu màu xám thì bay thẳng về phía thái dương….. Một luồng ánh sáng chói mắt xuất hiện làm Khải Ân không đành lòng nhìn tiếp mà nhắm hai mắt lại….. Lúc mở mắt ra địa cầu đã trở thành một hành tinh chết……..

Tay chân Khải Ân lạnh buốt, trong đáy lóng hắn tự nói với mình: nhân loại sẽ không vì vậy mà diệt vong, sẽ không! Sẽ không, sẽ không….. một luồng sáng mỏng manh hấp dẫn tầm mắt Khải Ân, không gian trong tầm nhìn lại bắt đầu thay đổi, cơ thể xuyên thẳng xuống, lao qua những đám bụi bặm thật dài, những lớp đất cứng rắn đã đóng băng vĩnh cữu sâu hàng chục ngàn met……

Đập vào mi mắt Khải Ân là đồ án ngôi sao 5 góc khổng lồ, mỗi góc là một khối thủy tinh sừng sững. Trong ánh sáng mỏng manh của bóng đêm, một bóng người mơ hồ dần xuất hiện trước mắt Khải Ân, dần dần rõ ràng hơn.

“Xin chào, ta là Diệp.”

“Diệp?” Khải Ân kinh ngạc nhìn thanh niên tóc trắng vẻ mặt ôn hòa trước mắt, đầu não trí năng?

“Ta là trí nhớ của nhân loại cuối cùng, ngươi có thể khởi động thủy tinh chứng minh nền văn minh của tân sinh nhân loại đã tiến tới một trình độ nhất định. Các ngươi có quyền biết tinh cầu này từng phát sinh chuyện gì.”

Nghe Diệp nói như vậy, Khải Ân nghĩ muốn khởi động thủy tinh phải chạm vào sơ đồ gen di truyền, đây liệu có phải là một loại khảo nghiệm không?

“Giống như ngươi đã nhìn thấy, tinh cầu này từng tồn tại một cuộc sống vô cùng trí tuệ, đã sáng tạo ra một nền văn minh vô cùng hiện đại. Nhưng mà sau một tai nạn cơ hồ đưa bọn họ vào con đường hủy diệt toàn bộ…..” Diệp còn đang cứng nhắc tự thuật, Khải Ân biết đây là hình ảnh được bảo lưu từ năng lượng. Hắn hơi rung động, nắm tay siết chặt thành quyền, hắn biết tất cả mê hoặc của mình sẽ được diệp cởi bỏ…..

“Có thể nói lí do nền văn minh từng tồn tại trên tinh cầu này vì sao lại bị hủy diệt không?” Tuy rằng tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng Khải Ân biết rõ tim mình đang đập nhanh cỡ nào, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Âm thanh bình tĩnh trong trẻo của Diệp vang lên: “Đương nhiên có thể, ngươi có quyền được biết.” Sau đó vẻ mặt Diệp thoạt nhìn có chút kích động, lại có chút thương cảm, giống như bắt đầu nhớ lại những chuyện xưa.

“Tinh cầu này từng có tên là địa cầu, vô cùng văn minh cùng thịnh vượng…. Vô số sinh mạng không ngừng sinh sôi. Tuy rằng mọi người có vô số phân tranh, nhưng khi gặp khó khăn tất cả đều đoạn kết chung tay giải quyết. Tinh cầu này tiến hóa vô cùng hoàn mỹ, đó là thời kỳ thịnh vượng nhất của nhân loại. Nhưng mà dị trùng tộc tham lam mơ ước tài nguyên phong phú cũng khoa học kỹ thuật phát triển của địa cầu nên đã phát động chiến tranh xâm lược…… Trong một cơ hội ngẫu nhiên, mọi người vô tình phát hiện ra ngoài tầng không gian một vật chất phóng xạ chưa bao giờ gặp, gọi là ‘UR’. Điều làm người ta kinh hỉ chính là phóng xạ UR đối với trùng tộc có tác dụng đặc thù, nó có thể làm chậm lại hoạt động đại não của trùng tộc. Trùng tộc vô ý sẽ tập trung xung quanh UR, hơn nữa còn chậm rãi đình chỉ hoạt động, không có sức kháng cự. Mọi người vì phát hiện này mà mừng rỡ như điên, nhưng không ngờ nó cũng chính là đầu sỏ gây ra tai ương. Chúng ta rất tự tin, muốn dùng địa cầu làm mồi nhử thông qua UR để hấp dẫn mẫu tinh của trùng tộc để tiêu diệt hoàn toàn……kết quả UR lại kích động các nguyên tố bên trong địa cầu kịch liệt biến đổi, sức hút đột ngột tăng vọt….. kết quả liền giống như ngươi đã thấy, cuối cùng làm nhân loại hoàn toàn bị hủy diệt…..”

“Như vậy, như vậy nhất định có người còn sống sót, đúng không!” Khải Ân vội vàng hỏi, hắn không tin nhân loại bị diệt vong toàn bộ, nhất định còn người sống sót!

“Đúng vậy, những người di dân tới trên vệ tinh ở ranh giới thái dương hệ không bị ảnh hưởng của trận tai kiếp này. Nhưng bọn họ đã li khai thái dương hệ từ hơn mười triệu năm trước để tìm một tinh cầu thích hợp để nhân loại sinh sống, bởi vì địa cầu đã trở thành một hành tinh chết.

Nghe thấy Khải ân im lặng thật lâu. Trong không gian vũ trụ bao la, mọi người mờ mịt tìm kiếm thật lâu mới phát hiện ra một ít nền văn minh. Một trong số đó chính là Dallas nhưng nó cũng không thích hợp để sinh sống. Nhân loại chỉ có thể trong hoàn cảnh hoàn toàn tuyệt vọng mới có thể từ bỏ ngôi nhà của mình…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.