Hạnh Phúc Nhân Đôi

Chương 7




Ánh sáng trong quán cà phê hơi tối, người đàn ông bị bao trùm ở trong đó, một gương mặt anh tuấn bị ánh sáng làm nổi bật lên các góc cạnh, hai chân bắt chéo ưu nhã ngồi ở chỗ kia, gương mặt nhàn nhạt nhìn chăm chú vào một màn hỗn độn cách đó không xa, ánh mắt xa cách lạnh nhạt, giống như anh hắn từng gặp qua Tần Ngu, người tạo ra trận sự cố này.

Chỉ là ánh mắt của anh dừng lại ở trên người Tần Ngu có chút lâu, cho đến khi nhân viên phục vụ đi qua dọn dẹp tách cà phê, cho đến khi tất cả mọi người thu hồi ánh mắt không còn xem náo nhiệt, ánh mắt Tống Mạc vẫn như cũ dừng ở trên người Tần Ngu, lại thủy chung có chút tối đen không rõ.

Mà sắc mặt người tài tuấn bên này đã không thể dùng từ khó coi để hình dung, nếu quả thực phải so sánh với thiết bản cũng không có gì khác biệt.

Hắn đứng dậy cầm lấy áo khoác run như cầy sấy liếc mắt nhìn Tần Ngu, "Tần tiểu thư, xin lỗi, tôi còn có một chút chuyện, tôi đi trước."

Tần Ngu vừa thấy hắn định đi, có chút nóng nảy, cô còn chưa hành động một lần bặt người tài tuấn này lại, trở về biết ăn nói như thế nào với mẹ cô, đè nặng giọng hô một tiếng, "Vương tiên sinh, anh đừng đi, ở lại tán gẫu một chút, anh xem hai chúng ta không phải nói chuyện rất hợp hay sao?"

Trong lòng người tài tuấn vẫn còn sợ hãi quay đầu lại nhìn Tần Ngu một cái, không nói nữa, vội vã rời đi.

Tần Ngu liền nhấc chân đuổi theo, nói giỡn, giá tiền của ba tách cà phê hơn nữa còn một cái tách bị bể, cô bán cả đêm cũng không bồi thường nổi nha.

Cuối cùng ở cửa quán cà phê cô cũng đưa tay bắt được vạt áo người đó, thở hổn hển khom người, đỏ mặt nói ra một câu từ trong cổ họng, "Vương tiên sinh, còn chưa trả tiền, anh xem..."

Sắc mặt người tài tuấn kinh hãi nhìn Tần Ngu một cái, có lẽ là sợ tổn hại đến mặt mũi của hải quân, vô cùng không tình nguyện trở lại đi trả tiền, tổng cộng tốn 1485.

Tần Ngu run như cầy sấy, thật may cô suy nghĩ nhanh nhẹn, nếu không thì đã tốn nhiều tiền như vậy, cô với Tần Lãng sẽ gặm bánh bao suốt cả một tháng.

Sau khi móc hết tiền, người kia cứ như chạy trối chết ra ngoài.

Tần Ngu nhàn nhã thoải mái nện bước chân nhỏ trở lại quán cà phê, nhất cái mông ngồi ở đối diện Cố Uyển Uyển.

Cố Uyển Uyển vỗ ngực cười liên tục, "Tiểu Ngu tử, cậu đây cũng có chút quá tàn nhẫn rồi, cậu xem cậu đã biến người tài tuấn thành dạng gì rồi?"

Tần Ngu như cười như không nhìn Cố Uyển Uyển một cái, "Tài tuấn? Chỉ dựa vào bộ dáng kia của hắn sao? Gọi hắn là tài tuấn cũng làm bẩn hai chữ tài tuấn này!"

"Không thể nói như vậy, tốt xấu gì người ta cũng là hải quân không phải sao, cho dù không phải là đẹp trai giàu có cũng coi như là một cường hào*, tìm bố dượng cho Tần Lãng không phải nên tìm loại cường hào này sao." Cố Uyển Uyển hăng say nói.

Cường hào*: Mạnh mẽ + hào kiệt.

Tần Ngu lại thay đổi sắc mặt, "Này, cậu xem xem có người nào ánh mắt đang nhìn mình hay không, như thế nào mình lại cảm thấy có người đang nhìn mình, sau lưng lạnh lẽo."

Ngồi bên này, cô gái ngồi đối diện Tống Mạc giơ lên tay nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay của Tống Mạc, giọng nói có chút gắt giọng, "Có cái gì hay để xem đâu, anh cũng nhìn hai mươi phút rồi."

Tống Mạc không biến sắc rút bàn tay khớp xương rõ ràng lại, chậm rãi thu hồi ánh mắt, hàm xúc không rõ nói một câu, "Đúng là không có gì để xem, đi thôi."

Dứt lời liền đứng dậy.

Cô gái ngồi đối diện anh đi giày cao gót chạy chậm đuổi theo, tiến lên khoác lên cánh tay của Tống Mạc.

Tống Mạc nhàn nhạt liếc mắt một cái, không lên tiếng, trực tiếp đi ra ngoài.

Cố Uyển Uyển quét một vòng trong quán cà phê, nhưng cũng không thấy người như Tần Ngu nói, bất quá, có thêm thu hoạch.

Cô nhìn thấy Tống Mạc.

Một giây sau, liền kinh ngạc hô lên, "Tiểu Ngu tử, câu mau nhìn xem, kia không phải là Tống Mạc sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.