Hạnh Phúc Là Gì?

Chương 16: Ông đờ gioanhvin buộc phải kể nỗi rủi ro của mình




Cả đám cung nữ ai nấy đều sợ đến nỗi mặt cắt không còn hột máu, chỉ cảm thấy từng tiếng sầm ầm vang dội xuống đỉnh đầu.

Cho dù là kẻ gây chuyện cũng không ngờ Nhiếp Chính vương lại chấp nhận liên lụy nhiều người như vậy, quyết đẩy mình vào chỗ chết, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Vân Tử Lạc thấy Nhiếp Chính vương định lôi hết họ ra chém đầu, vội nói: “Ta có cách tìm ra hung thủ!”

Giọng nói vừa trong trẻo vừa giòn tan, ánh mắt của tất cả mọi người trong điện đều dồn cả về phía nàng. Các thiên kim tiểu thư khác vì sợ hãi mà đã quây lại đứng cùng với nhau.

“Lạc… Tứ vương phi có cách gì?” Nhiếp Chính vương xua tay, để đám thị vệ đang bước tới lùi qua một bên.

Vân Tử Lạc ngẩng mặt lên nói: “Ban nãy khi phát hiện ra bất ổn, ta đã xoay ngược tay ném mảnh giấy đi, bột ớt trên giấy đã rắc lên vạt áo sau của kẻ đó, chỉ cần để mấy người này sờ vào vạt áo của mình, tay người nào sưng lên thì đó là kẻ hạ thủ!”

Nói xong, nàng bổ sung: “Lúc đó đứng gần, bột ớt chỉ có thể rơi vào người hung thủ mà thôi, không thể là người khác.”

Ánh mắt sắc bén của Nhiếp Chính vương quét qua đám cung nữ quỳ dưới đất. Sở Tử Uyên gật đầu: “Cách này hay, bảo họ làm luôn bây giờ đi.”

“Đợi đã.” Vân Tử Lạc nghiêng đầu nhìn Nhiếp Chính vương: “Để thị vệ chia tách họ ra trước, dẫn đến các phòng khác nhau để thực hiện rồi đưa từng người một ra ngoài kiểm tra, không được để họ gặp mặt nhau, tránh việc trên người hung thủ còn bột thuốc, hãm hại người khác.”

Nhiếp Chính vương trầm giọng chấp thuận: “Nói phải lắm, nếu không để kẻ đó lại giở trò thì không thể tìm ra được nữa.”

Chàng bèn gọi thị vệ đưa đám cung nữ ra hậu cung. Nhân cơ hội ấy, Vân Tử Lạc bước lẹ tới, thì thầm mấy câu vào tai Nhiếp Chính vương.

Một tia khác lạ lướt qua ánh mắt Nhiếp Chính vương, chàng nhìn nàng, gật đầu, đi cùng đám thị vệ.

“Vân Tử Lạc, ban nãy cô thật sự đã rắc bột lên người cung nữ rồi sao? Nếu không có thì phải làm thế nào?” Thập vương gia cũng lo lắng thay nàng.

Vân Tử Lạc mỉm cười không nói, thấy mọi người trong điện đều nhìn về phía cửa hậu cung, dường như đều đang chờ đợi.

Đã qua thời gian một nén nhang, Nhiếp Chính vương dẫn cung nữ đầu tiên ra ngoài.

Cô ta khóc tèm lem mặt mũi nhưng chỉ dám nức nở, không dám lên tiếng.

Khi mọi người nhìn xuống tay cô ta thì đều sửng sốt.

“Hỗn xược!” Thái hậu đập bàn đứng dậy, bước xuống thềm ngọc. “Là nhà ngươi hạ thủ?”

Cung nữ vội lắc đầu, quỳ rạp xuống đất: “Không phải đâu Thái hậu! Thật sự không phải nô tỳ, nô tỳ cũng không biết vì sao trên quần áo lại có bột ớt, nhất định là kẻ khác vu oan giá họa!”

Thái hậu nhìn về phía Vân Tử Lạc, Vân Tử Lạc ung dung nói: “Thái hậu cô cô, giờ chưa phải lúc kết luận vội vàng, còn có người chưa ra.”

Nhiếp Chính vương bước tới đứng bên cạnh nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt tán thưởng.

Những người khác cũng đều nghi hoặc.

Cung nữ thứ hai cũng bị thị vệ áp giải ra ngoài với đôi tay sưng đỏ, rồi người thứ ba, người thứ tư…

Diêu Linh Linh len lén đi tới, thì thầm: “Lạc Nhi, sao nhiều quá vậy?”

“Đừng gấp.”

Vân Tử Lạc vừa dứt lời thì cung nữ thứ tám từ trong bước ra, trên gương mặt vẫn còn vương nụ cười. Khi mọi người nhìn tay cô ta thì lại hoàn toàn tương phản với những người trước đó.

“Ấy, sao tay cô ta lại không có?” Sở Tử Uyên ngạc nhiên nói.

Ánh mắt Nhiếp Chính vương hơi tối đi, chàng khẽ gật đầu với Vân Tử Lạc.

Vân Tử Lạc tươi cười lên tiếng, giải thích với các đại thần gia quyến cũng đang khó hiểu: “Bởi vì… cô ta chính là cung nữ đã hạ thủ ta!”

“Hả, vì sao chứ?”

Bốn bề là những tiếng nghi hoặc.

“Vân Tử Lạc, tay cô ta không có gì, sao lại là hung thủ?” Thập vương gia là người đầu tiên không kìm chế được phải lên tiếng.

Vân Tử Lạc cất giọng hơi trầm: “Những người phía sau có thể cùng ra rồi.”

Quả nhiên, trong số mười sáu cung nữ, chỉ có cô cung nữ áo lục thứ tám là tay hoàn toàn không sao.

Vân Tử Lạc đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho mọi người im lặng rồi chỉ vào cô cung nữ sắc mặt đang tái nhợt đó, nói: “Ban nãy khi các cung nữ đi vào, Nhiếp Chính vương đã lệnh cho người bôi một ít bột ớt lên vạt áo của mỗi người, nhưng bản thân họ không biết gì.”

“Sau đó lại bảo thị vệ chỉ đứng ngoài cửa mà không theo vào trong, như vậy người vô tư dĩ nhiên sẽ thẳng thắn sờ lên vạt áo sau của mình, tay của họ sẽ bị dính bột ớt. Còn cô ta…”

Vân Tử Lạc nhìn cung nữ áo lục, mỉm cười: “Cô ta chột dạ, lại thấy thị vệ đứng xa, dĩ nhiên sẽ không ngốc nghếch mà sờ vào vạt áo sau, thế nên tay cô ta hoàn toàn không bị tổn thương!”

Tất cả mọi người nghe xong đều ngây ngẩn.

Một cách thức vòng vo như vậy nhưng lại không thể không khiến người ta tâm phục khẩu phục!

Mà người nghĩ ra cách này lại là Vân nhị tiểu thư, Vân Tử Lạc! Hơn nữa chỉ trong vòng một khoảng thời gian ngắn đã khiến hung thủ sa lưới!

Các đại thần cốt cán lăn lộn bao năm trong triều cũng chợt tự hỏi lại mình, nếu là bản thân họ, sao có thể nhanh đến thế?

Sắc mặt cô cung nữ áo xanh không còn hột máu, cô ta cắn chặt răng, nhìn Vân Tử Lạc với vẻ không dám tin.

Vân Tử Lạc lớn tiếng nói: “Thật ra ta không hề rắc bột ớt lên người ngươi. Tất cả bột ớt đều được bôi lên vào lúc các người vừa vào trong. Ngươi sợ hãi, chắc là cũng không dám tin tưởng lời ta nói hoàn toàn. Ta nghĩ ngươi nhất định đã dùng cánh tay thử trước, phát hiện có bột ớt thật mới tin.”

Nói xong, nàng rảo bước đi tới, tay trái nhanh như điện vén tay áo hai cánh tay của cô ta lên.

“Trời…” Tiếng sửng sốt vang lên khắp điện.

Mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, trên khuỷu tay trái của cô ta quả nhiên có một mảng sưng đỏ!

“Vân Tử Lạc, sao cô lại biết cô ta dùng cánh tay để thử mà không dám dùng tay? Cô đâu có vào trong!” Thập vương gia sửng sốt đến nỗi mắt tròn mắt dẹt.

“Logic.” Vân Tử Lạc bình thản đáp: “Ta cũng chỉ đoán thôi. Nếu là ngài, ngài cũng sẽ rất tò mò vạt áo sau của mình rốt cuộc có bột ớt thật không mà, đúng chứ?”

Thập vương gia không biết phản bác sao, chỉ biết nhìn Vân Tử Lạc bằng đôi mắt lấp lánh như sao, đầy ngưỡng mộ.

Không chỉ hắn, Nhiếp Chính vương, Sở Tử Uyên, Sở Hàn Lâm, Diêu Linh Linh, thái hậu và Vân Khinh Bình, nam nam nữ nữ khắp điện đều im lặng, chỉ còn lại kinh ngạc, oán hận và sợ hãi.

Vân Tử Lạc khẽ cong môi, nàng chỉ lợi dụng đặc điểm dễ chột dạ của kẻ dưới mới có thể khiến cung nữ nổi lên mặt nước.

“Sau lưng cô ta chắc chắn có chủ mưu!” Sở Tử Uyên nói trước.

Tiêu Đồng sững sờ đứng bên cạnh nhìn Vân Tử Lạc một lúc lâu, lúc này nghe thấy Sở Tử Uyên nói mới giật giật khóe mắt, liếc nhìn Vân Khinh Bình đang cố hết sức che giấu nỗi hoang mang.

Hắn lên tiếng: “Bôi bột ớt lên giấy vốn không thể làm hại gì tới người khác. Mục đích duy nhất có thể đạt được chính là khiến Tứ vương phi không thể tham gia thi tài. Thử hỏi, ở đây, ai là người không muốn Tứ vương phi thi tài, giành chiến thắng nhất?”

Mọi người như được đánh thức, lần lượt nhìn về phía mười mấy vị thiên kim tiểu thư.

“Không phải chứ, lẽ nào bọn họ hạ thủ? Nhưng Vân nhị tiểu thư có biết thi họa không?”

“Ngươi ngốc sao! Ngươi quên tiếng đàn xuất thần lần trước của Vân nhị tiểu thư rồi sao? Còn thắng cả Diêu đại tiểu thư! Người giỏi đàn sao lại không giỏi thi họa? Chưa biết chừng lần này chính Diêu tiểu thư ra tay, sợ Vân nhị tiểu thư lại khiến cô ta bẽ mặt đấy…”

Tiếng bàn tán không kiêng dè chút nào, người bên cạnh nghe rất rõ ràng.

Nhiếp Chính vương cùng mọi người tự động nhìn sang Diêu Linh Linh.

Vân Tử Lạc lập tức nổi giận: “Ai nói bậy bạ đó? Không phải muội ấy giở trò!” Nói rồi nàng nắm chặt lấy tay Diêu Linh Linh: “Không phải muội ấy!”

Diêu Linh Linh suýt nữa thì cảm động phát khóc, cảm giác được người ta tin tưởng thật tốt.

“Ai sai bảo ngươi? Nói ra sẽ được xử lý khoan hồng, không nói ngươi sẽ là con dê thế tội!”

Muội ấy hất hàm chỉ tay vào cung nữ, nhất định phải tìm ra chủ mưu giúp Lạc Nhi!

Thập vương gia cũng ở bên uy hiếp, thêm mắm thêm muối.

Ba người Nhiếp Chính vương, Sở Hàn Lâm, Sở Tử Uyên lại đang im lặng quan sát đám thiên kim tiểu thư, mỗi người đều mang một suy nghĩ.

Cô cung nữ áo lục run rẩy nằm bò ra đất, trong lúc đầu óc đang hỗn loạn thì một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.

“Nếu không phải Vân Khinh Bình thì ngươi cứ nói ra; Nếu là Vân Khinh Bình, nói ra cả nhà ngươi sẽ chết, không nói ta cho ngươi được chết toàn thây, bảo đảm tính mạng cho cả gia đình ngươi!”

Nghe thấy âm thanh này, cung nữ áo lục cả người sững sờ, kinh hoàng ngước mắt lên nhìn về phía ba người.

Giọng nói đó lại một lần nữa vang lên, nhưng là bí mật truyền âm.

Cô cung nữ cắn chặt răng, nhắm mắt lại, đột ngột cắn lưỡi.

“Không được, cô ta định tự tử!” Vân Tử Lạc quá quen với hành động này, mấy mục tiêu ở kiếp trước đã chết kiểu đó.

Nhưng cũng đã muộn rồi, cô cung nữ nghiêng đầu, ngã xuống đất.

“Khiêng xuống!” Nhiếp Chính vương nhíu mày, hạ giọng sai bảo.

Đôi chân run rẩy của Vân Khinh Bình từ từ đứng vững, trên trán mồ hôi túa ra. Nàng ta nghe được tiếng trái tim mình đập thình thịch.

Nhân chứng đã chết, không thể tiếp tục truy cứu.

Thái hậu vẫn còn chau mày rồi từ từ dãn ra: “Tạm thời giải đám cung nữ này tới Hình bộ, tra hỏi vài ngày, có được thông tin gì là tốt nhất. Dám giở trò trong ngày quốc lễ, gan không hề nhỏ đâu!”

Sau đó bà ta lại nói: “Thi tài vẫn tiếp tục. Lạc Nhi, nếu tay con đã bị thương thì về trước đi.”

Vân Tử Lạc mỉm cười, vốn nàng cũng không hứng thú với cuộc thi này, nhưng bây giờ sao nàng có thể để nữ nhân đó đạt được mục đích?

Nàng ngẩng mặt nhìn lên thềm ngọc, nói rành mạch: “Thái hậu cô cô, Lạc Nhi biết viết tay trái!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.