Hạnh Phúc Giữa Những Kẽ Tay

Chương 83: Bánh bao nhỏ thâm trầm




“Phu nhân!”

Nắng sớm mới lên, Tú nhi vẻ mặt hoảng hốt chạy vào phòng Cố Tú Cầm, muốn nói lại thôi.

Cố Tú Cầm đang trang điểm, từ trong gương nhướng mày nhìn: “Hô to gọi nhỏ cái gì?”

Tú nhi cúi đầu, “Là Sở Vân Khinh!”

Cố Tú Cầm đang kẻ lông mi nghe vậy ngừng tay lại, “Tiện nhân đó gây chuyện gì!”

“Không phải không phải, phu nhân, chuyện ở trong phủ tối hôm qua người cũng biết, nghe nói lúc thích khách hành thích lão gia Sở Vân Khinh đã đỡ một kiếm thay lão gia, sau đó còn bị bắt đi, sáng sớm hôm nay nàng được lão gia từ bên ngoài ôm trở về! Đi thẳng đến Tĩnh Trâm Trai!”

Ba một tiếng, bút bị vỗ mạnh lên bàn, Cố Tú Cầm nắm chặt hai tay, “Tiện nhân!”

Tĩnh Tâm Trai chính là thư phòng trong phủ, người bình thường căn bản không thể đến gần, Sở Thiên Tề ngoại trừ ở đó xử lý công vụ, đôi lúc cũng sẽ nghỉ ngơi ở nơi này.

Vậy mà lại vào Tĩnh Tâm Trai! Đây rõ ràng là muốn thừa nhận thân phận của nàng mà!

Đột nhiên Cố Tú Cầm đứng dậy, thanh âm thâm trầm làm cho người ta rợn cả tóc gáy, “Lão gia đâu.”

“Lão gia phân phó người coi chừng Tĩnh Tâm Trai, lúc này đã vào cung rồi!”

Sở Thiên Tề mới áp tải quân nhu từ biên thành trở về, dĩ nhiên là muốn vào cung phụng mệnh.

Cố Tú Cầm hừ lạnh một tiếng, “Một nô tài bị thương, đáng giá như thế sao?”

Tú nhi hiểu rõ cười một tiếng, “Phu nhân, kính mời,”

Cửa Tĩnh Tâm Trai đóng chặt, thủ về thấy Cố Tú Cầm được nha hoàn đỡ liền đi đến trước thi lễ.

“Mở cửa, phu nhân muốn đi vào.”

Hai người thủ về liếc mắt nhìn nhau, “Phu nhân, trước khi đi lão gia đã phân phó, trước khi ngài trở về không thể cho bất cứ ai vào.”

Ba một tiếng, Tú nhi xuất thủ cực nhanh, bạt tai một người trong đó, “Khốn khiếp! Lời này lão gia nói với hạ nhân, ngay cả phu nhân mà ngươi cũng dám cản, ta thấy xem ra hông muốn ở lại Thượng Thư phủ rồi!”

Cố Tú Cầm lười biếng nhìn móng tay mình, thản nhiên nói một câu: “Mở cửa.”

Hai người thủ về từ sớm đã có chút đần độn, lúc này mở cửa luôn miệng nói phu nhân thứ tội.

Viện cổ xưa yên tĩnh, quả nhiên không có một bóng người.

Đẩy cửa vào nhà, Cố Tú Cầm quẹo trái không chút do dự, một gian phòng ngủ nhỏ xuất hiện trước mặt, một người đang nằm ngay ngắn trên giường.

Hai nha đầu thấy Cố Tú Cầm tới không khỏi giật mình, đồng thời thi lễ.

“Thỉnh an phu nhân.”

Sở Vân Khinh đang dựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần, nàng không cần suy nghĩ cũng biết vẻ mặt bây giờ của Cố Tú Cầm, lúc nhìn lại, quả nhiên, nữ nhân này chưa bao giờ che giấu căm hận đối với mình!

“Lớn mật, thấy phu nhân còn không chịu hành lễ!”

Sở Vân Khinh ho khan một tiếng: “Phu nhân hữu lễ, Vân Khinh có thương tích trong người, xin Phu nhân bao dung.”

Cố Tú Cầm cười lạnh một tiếng, chậm rãi đến gần: “Thế nào, cho là bị thương, lão gia sẽ nhận ngươi sao?”

Sở Vân Khinh cười nhặt không nói.

Bộ dạng như vậy lại kích thích Cố Tú Cầm, chợt nàng chỉ ngón tay về phía Sở Vân Khinh: “Người đâu, kéo ác nô trong mắt không có chủ tử còn dám leo lên giường chủ tử xuống cho ta!”

Ra lệnh một tiếng, trừ Tú nhi bên trong nhà ở ngoài lại không có ai phản ứng.

Chẳng những Sở Vân Khinh cứu Thượng Thư đại nhân, còn được Thượng Thư đại nhân ôm vào Tĩnh Tâm Trai, được chủ tử nhà mình coi trọng như vậy, thử hỏi, vào giờ phút này có mấy người dám đứng về phía đối lập với nàng?

Cố Tú Cầm giận quá hóa cười: “Tất cả muốn làm phản phải không!”

Bọn hạ nhân co rúm lại, Cố Tú Cầm thẹn quá hóa giận: “Tú nhi đi gọi gia đinh tới, người nào đem nữ tử này lôi ra loạn côn đánh chết bổn phu nhân sẽ thưởng cho hắn năm trăm lượng bạc!”

“Ai dám đả thương tôn nữ (cháu gái) của ta!”

Cố Tú Cầm vừa dứt lời, khi trong mắt mọi người ở đây vì năm trăm lượng bạc mà dao động, một tiếng trách mắng đầy khí thế chợt vang lên.

Sở Vân Khinh giương mắt nhìn, một vị phụ thân tóc trắng xóa sắc mặt nghiêm chỉnh tái nhợt đứng ở cửa, nàng một thân y phục màu đậm, bước chân hơi loạng choạng, vậy mà đôi mắt vẫn khỏe mạnh sắc bén, bọn hạ nhân cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn.

Được một mama đỡ, nàng đi về phía Sở Vân Khinh, ánh mắt thương tiếc mang theo yêu thương, là một lão già đối mặt với thân nhân của mình mới có ánh mắt như vậy, Sở Vân Khinh đứng dậy đi xuống giường, thái độ không khỏi kính cẩn.

Mà một khắc khi mọi người nhìn thấy người tới, đều cúi đầu thật thấp: “Lão phu nhân.”

Chỉ riêng có Cố Tú Cầm, nàng có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn, sau khi biết rõ mục đích đến của lão phu nhân trong lòng không khỏi cảm thấy căm hận, nàng lùi về phía sau mấy bước nhường đường, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Sở Vân Khinh, không cam lòng, oán hận!

"Nha đầu, ngươi cũng biết tai và mắt của ta không tốt, hôm nay ta mới biết ngươi trở về, ngươi chịu khổ rồi."

Lão phu nhân ngồi ở mép giường, hai tay thô ráp kéo Sở Vân Khinh đến bên cạnh nói chuyện, ở nơi này trong mắt Sở Vân Khinh không còn một chút sắc bén nào, nàng cười một tiếng, ngồi xổm xuống nằm ở đầu gối nàng: "Vân Khinh có tội, không biết mình còn có một vị tổ mẫu, nếu biết, đã sớm đi thỉnh an.”

Mạc thị thấy nàng nghe lời yêu thương trong mắt không có lời nào có thể miêu tả được, nàng nhẹ nhàng trả lời: “Từ nhỏ ngươi đã bị cha ngươi đưa đi, cái này không thể trách ngươi, tội nghiệp ngươi một mình ở bên ngoài mười bảy năm.”

Trong mắt Sở Vân Khinh hiện lên một chút đau buồn, lại miễn cưỡng cười: “Vân Khinh tuyệt không khổ, chẳng qua là không thể làm bạn ở dưới gối với tổ mẫu, là lỗi của Vân Khinh.”

“Tốt, tốt, tốt!” Mạc thị nói liên tục ba chữ tốt, ánh mắt nàng nghiêm nghị nhìn mọi người trong nhà: “Kể từ hôm nay, Vân Khinh chính là Nhị tiểu thư của Thượng Thư phủ, ta Mạc Hương Lan nhận tôn nữ này, từ nay về sau, nàng chính là chủ tử của các ngươi, nếu các ngươi không muốn nhận thức, cứ nói với lão bà ta một tiếng! Nếu trong mắt người nào không có chủ tử, lão bà tử ta không thể làm gì khác hơn là ra mặt dậy giỗ nô tài một chút!”

“Nghe rõ chưa?”

“Cẩn tuân phân phó của Lão phu nhân!”

Nghe mọi người đồng loại đáp, Mạc thị hài lòng vỗ vỗ tay Sở Vân Khinh.

Lúc này mama đứng ở bên cạnh Mạc thị quỳ gối trước mặt Sở Vân Khinh: “Lão nô bái kiến Nhị tiểu thư!”

Hạ nhân bên trong nhà thấy vậy cũng bắt chước học theo, lập tức quỳ xuống vấn an, Tú nhi lại đứng, lúc này giống như hạc giữa bày gà đứng bên cạnh Cố Tú Cầm, vừa bị ánh mắt Mạc thị nhìn, tự nhiên cũng quỳ xuống.

Sắc mặt Cố Tú Cầm tái xanh, nàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc mắt nhìn Tú nhi, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi, Tú nhi nhìn thấy vậy, vội vàng dập đầu một cái đứng dậy đuổi theo chủ tử nhà mình đi ra ngoài.

Mạc thị coi nhưng không nhìn thấy, nàng vỗ vỗ tay Vân Khinh, ý vị thâm trường (ý tứ hàm xúc): “Tổ mẫu già rồi, không quản được nhiều như vậy, từ nay về sao phải nhờ vào ngươi.”

Đương nhiên trong lòng Sở Vân Khinh rất cảm kích, trong suy nghĩ của nàng, nếu như hôm qua nàng kia không làm cho Sở Thiên Tề thay đổi thái độ với nàng, nàng sẽ không cần phải bí quá hóa liều đi trêu chọc tới cái vị Duệ Vương điện hạ lãnh khốc ngoan lệ (tàn nhẫn) kia.

Vậy mà, Cố Tú Cầm lại có chút kiêng kỵ Tổ mẫu, thật là chỉ muốn coi ta là tôn nữ của nàng sao, Vân Khinh không nghĩ nhiều, chỉ cần có thể đặt chân vào Thượng Thư phủ, là nàng có rất nhiều cơ hội: “Đa tạ Tổ mẫu, đương nhiên Vân Khinh sẽ tự bảo vệ bản thân, hiếu thuận với Tổ mẫu.”

“Tốt.” Dường như Mạc thị hơi mệt, có chút thở gấp, nàng quay về phía mama bên cạnh nói: “An bài chỗ ở cho Vân Khinh xong, lại chọn ra mấy nha hoàn lanh lợi, từ nay về sau, chuyện của nàng ngươi để ý một chút.”

“Vâng.” Mama kia đứng dậy hướng về phía Vân Khinh thi lễ: “Nhị tiểu thư, lão nô là Huệ Bình, sau này ngài cứ việc phân phó.”

---

Cố Tú Cầm cước bộ rất nhanh, Tú nhi một đường chạy theo cũng đã trở về, mới vừa vào đến cửa viện chủ mẫu nghênh tiếp nàng là một cái tát!

“Đồ khốn khiếp, ai cho phép ngươi không biết xấu hổ dập đầu! Bổn phu nhân dạy ngươi thế nào! Bây giờ chó dữ nuôi cũng biết khinh chủ rồi sao?”

Tú nhi bị một cái tát kia làm nổ đom đóm mắt, chỉ khóc nói: “Phu nhân minh giám, nếu không phải là lão tổ mẫu, Tú nhi nhất định sẽ không để ý đến sao chổi đó!”

Cố Tú Cầm càng nghĩ càng giận, giọng căm hận nói: “Lão bất tử (lão già) chết tiệt, chuyên môn ra ngoài phá hư chuyện tốt của ta!”

Tú nhi quỳ trên mặt đất run run nói: “Phu nhân bớt giận, lão phu nhân lên tiếng, kết cục chuyện này đã được định, còn nhiều thời gian, bây giờ ngài là trưởng bối, nàng là vãn bối, huống hồ còn là thứ xuất, tất nhiên phải nghe theo chủ mẫu là ngài, phu nhân còn lo không có cơ hội diệt trừ nàng sao, nếu như phu nhân tức giận, nô tỳ đã có biện pháp giúp cho phu nhân hả giận!”

Cố Tú Cầm vốn là tức giận Tú nhi, lúc này lại hỏi: “Cách gì?”

“Phu nhân còn nhớ rõ” con mắt Tú nhi khẽ động, ánh sáng chợt hiện ra: “Cùng trở về với Sở Vân Khinh còn có nha đầu gọi là Sơ Ảnh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.