Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau

Chương 9: Chương 3.1




Khu nhà tôi xảy ra một vụ cướp, tôi chuyển đến nhà lão Lục ở một tuần. Lúc tôi muốn chuyển về, lão Lục và A Cường sống chết không cho phép, nói một thân một mình như tôi chính là mục tiêu lý tưởng của bọn cướp, để phòng bất trắc cứ ở nhà họ đi.

Trong lúc tôi đi công tác, đang bữa trưa lão Lục vô tình kể chuyện này cho Thế Phàm. Thế Phàm sững sờ, lão Lục còn sững sờ hơn, cô ấy hỏi Khả Nghi không nói cho anh biết sao?

Thế Phàm lắc đầu.

Sao lại như vậy, em còn oán anh mãi, cứ tưởng bây giờ anh lòng dạ sắt đá đến mức quyết tâm không để ý đến cô ấy.

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Chuyện gì à, cô ấy ở nhà em một tuần rồi. Ngày nào cũng đòi về nhà, em và A Cường không đồng ý.

Trị an của khu nhà đó không phải rất tốt ư?

Ai biết được, có lẽ là theo dõi lâu rồi. Bây giờ trộm cướp đều tìm hiểu kĩ càng mới hành động. Khả Nghi là con gái lại sống một mình, rất có thể là mục tiêu tiếp theo. Nhưng con bé chết tiệt này không sợ Trời không sợ Đất, suốt ngày nói mình biết Không Thủ Đạo, biết đâu còn bắt được trộm. Em bảo cô ấy mau tỉnh lại đi, đến lúc bọn chúng cướp tiền cướp sắc, cậu kích động như thế có khi còn bị diệt khẩu.

Thế Phàm giận muốn chết, thế mà cô ấy không nói với anh một lời.

Lão Lục cũng không nể mặt: "Nói để làm gì? Bây giờ anh còn quan tâm cô ấy sống chết ra sao ư? Trước kia, chúng ta cùng nhau trải qua nhiều việc, bất kể em hay lão Đại đều luôn đứng về phía anh, chỉ trích Khả Nghi vô tâm ích kỷ. Nhưng bây giờ em tự hỏi mình, người sai chẳng lẽ chỉ có Khả Nghi? Chúng ta không có lỗi gì ư, bọn em chỉ thấy anh khổ sở, chỉ thấy Khả Nghi xuất ngoại ăn sung mặc sướng, vui quên đường về. Thành thật mà nói, bây giờ em lại thấy thương cho Khả Nghi. Anh nghĩ mà xem, người như Khả Nghi lại để người khác thương hại! Em hỏi cô ấy vì sao lại học Không Thủ Đạo, cô ấy cười ha hả nói trước kia làm thêm ở cửa hàng ăn, tối tan làm quá khuya, sợ trên đường về nhà gặp người xấu bèn học một chút võ phòng thân, đánh không lại thì dọa người ta.

Cổng nhà em bị dán quảng cáo, xé đi vẫn còn nham nhở khó coi. Em bảo anh Cường gọi thợ đến sơn lại, anh Cường bận rộn nên quên mất. Đến hôm qua Khả Nghi mua thùng sơn tự mình lăn tường. Anh có thể tưởng tượng Khả Nghi biết sơn tường ư? Em cũng bất ngờ, không biết cô ấy học ở đâu. Em mắng cho A Cường một trận, A Cường cũng thấy ngượng phải vội sửa hết đồ đạc trong nhà, nếu không chắc cũng phải để Khả Nghi làm hộ.

Anh đừng thấy Khả Nghi lúc nào cũng lạc quan phấn chấn, gặp chút chuyện nhỏ là than thở, thực ra cô ấy có nhiều chỗ rất giống anh, gặp phải khổ cực thật sự sẽ ngậm chặt miệng. Bây giờ cô ấy ở nhà em, miệng thì nói coi nhà em như nhà mình, trong suy nghĩ lại thấy ngại ngùng, giúp một tay nấu cơm dọn phòng, trước đây cô ấy không như vậy.

Thế Phàm à, thích một người không nhất thiết phải dành những điều tốt nhất cho cô ấy , anh phải hỏi mình cái cô ấy thực sự muốn là gì? Dĩ nhiên nếu anh nói không yêu cô ấy, không thương cô ấy thì em chẳng còn gì để nói. Tự anh nghĩ đi."

Lão Lục kể với tôi sau khi cô ấy nói xong Thế Phàm không đụng đũa nữa.

Tôi mím môi, cậu nên đợi anh ấy ăn xong hẵng nói.

Lão Lục cười tôi, cậu thật hết thuốc chữa.

Tôi đi công tác về, buổi chiều vừa vào công ty, Thế Phàm đã tìm tôi.

"Nghe lão Lục nói em đang ở nhà cô ấy?"

"Bà tám này, vâng, đúng vậy."

"Hôm nay em lại về đó?"

"Em muốn về nhà mình."

"Em... ở khách sạn đi."

"Ở khách sạn? Em có nghe nhầm không, ở đến bao giờ? Em không ở nhà mình thì mua nhà làm gì. Anh đừng nghe lão Lục cường điệu, không đến nỗi như thế đâu."

"Vậy...?" Thế Phàm còn do dự.

Tôi cắt ngang lời anh: "Anh cũng đừng nghĩ đến nhà lão Đại, họ hàng nhà cậu ấy ở quê rất đông, không đến lượt em. Nhà anh cũng không được. Em không phải là túi du lịch anh dùng đi công tác, quẳng ở đâu cũng được."

"Thế thì em ở nhà lão Lục. Anh không yên tâm em ở một mình. Quyết định thế đi."

"Quyết định gì cơ, sao anh lại tự tiện thế. Nếu anh không yên tâm thì đến nhà em đi. Bất kể thế nào em cũng phải về nhà mình, không đi chỗ nào hết, chết cũng phải chết ở nhà mình." Ánh mắt của tôi có lẽ không khác gì Lưu Hồ Lan trước khi anh dũng hi sinh.

Thế Phàm không còn cách nào, đành chống gậy đứng dậy, "Đi thôi, về nhà anh lấy quần áo."

Hôm sau đến chỗ làm, lão Lục nháy mắt lia lịa, làm đủ kiểu ám chỉ. Tôi mang vẻ mặt như đưa đám. Lúc ăn cơm, cô ấy cáu kỉnh hỏi tôi: "Đến thế rồi còn không giải quyết đi, cậu trông có đần đến nỗi đấy đâu."

Tôi tức giận hỏi: "Tớ trông không đần, ý cậu là tớ trông dâm đãng lắm hả?"

"Nói gì mà dâm đãng, nghe ghê chết, là mỹ nhân kế."

"Người ta là chính nhân quân tử, hành động chẳng khác gì Liễu Hạ Huệ, tớ nhảy bổ vào không phải Phan Kim Liên thì là gì? Nhà tớ một phòng cho chủ một phòng cho khách, vừa đủ mỗi người một phòng, cậu bảo tớ phải làm thế nào? Chẳng lẽ nửa đêm lẻn vào phòng của khách, không phải là cưỡng gian sao?"

Lão Lục cười to: "Ai bảo cậu mua nhà to làm gì, một người thì ở nhà một phòng không được sao. Ba phòng hai sảnh, 100 mét vuông, quá lãng phí."

Tôi cũng không nhịn được bật cười: "Cũng phải, tớ thấy hối hận rồi. Thôi để tớ giả vờ làm trinh tiết liệt nữ hai ngày đi."

Thế Phàm ở nhà tôi hai ngày, không có gì xảy ra. Tôi ở phòng khách xem tivi, anh ở trong phòng đọc đọc sách hoặc xem tài liệu, sau đó từng người đi tắm rồi đi ngủ. Về việc anh ở nhà tôi bao lâu, sau này thế nào, chúng tôi tránh không nhắc tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.