Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau

Chương 4




Nửa năm sau tôi trở lại Trung Quốc. Nhưng đây chỉ là lần dừng chân ngắn ngủi, tôi xin sang chi nhánh Hồng Kông làm việc. Bởi vì John phải về Hồng Kông, đây là sứ mệnh lịch sử của anh, trốn không thoát. Anh hi vọng tôi có thể cùng về với anh, vì chuyện này anh đã thúc giục rất nhiều lần. Mà về vấn đề này, tôi cũng đã làm công tác tư tưởng với bản thân rất nhiều lần.

Không ai chỉ yêu có một lần. Hôn nhân càng cần những thứ khác hơn là tình yêu, đó còn là tình thân, tình bạn nữa.

Nhìn lão Đại mà xem, hai vợ chồng cô ấy tôi bận đằng tôi anh bận đằng anh, hiếm khi thấy mặt nhau, dường như ngoài chuyện con cái chẳng còn gì mà nói.

Lại nhìn lão Lục đấy, hai người này ngược lại càng ngày càng gặp nhau nhiều, đi làm gặp tan làm gặp nhưng một ngày ầm ĩ tám bận, bây giờ nhìn nhau đã thấy chán.

Kết luận cuối cùng là tình yêu vừa ngắn ngủi vừa xa xỉ, bào ngư vây cá chỉ ăn một lần thôi, cơm trắng mới là thực phẩm ăn hàng ngày. Tôi còn có thể tìm được bạn trai tốt hơn John ư? Rất khó đấy. Mà cho dù có thể, lại tìm hiểu, yêu đương lần nữa? Mệt chết đi được.

Tôi có thích anh không, thương anh không? Cũng có thể chứ, có lúc chúng tôi rất vui vẻ.

Tôi đã bao nhiêu tuổi? 30, cần ổn định, cân nhắc chuyện cả đời thôi.

Trở lại chỉ để bàn giao công việc, đồng thời bố mẹ tôi đã về hưu, lại rất thích cuộc sống yên tĩnh ở Úc, nên lần này tôi trở về giúp họ làm thủ tục để đưa họ đi. Trước khi đi, tôi hẹn lão Đại ra ngoài cafe một lát.

Lão Đại giận dỗi nói lúc nào cũng vội vàng như thế, sắp đi mới đến tìm tớ.

Tôi nói thật sự bận quá, nhưng tớ đã mua quà cho con gái cậu, cũng mua cho con Thế Phàm, chẳng biết là con trai hay con gái nữa nhưng thôi kệ có tấm lòng là được, cậu giúp tớ đưa cho anh ấy và A Lan. Có cả quà cho A Cường và lão Lục, nhưng đành nhờ cậu chuyển hộ thôi, haha, bây giờ tớ rất sợ lão Lục. Tớ cũng muốn gặp mấy người này, nhưng lại không dám, không còn cách nào ngoài nhờ cậu.

Lập tức mắt lão Đại đỏ hoe, con Thế Phàm lần này lại không giữ được.

A, sao lại thế? Quả thực tôi không dám tin vào tai mình, tôi nghĩ là tôi nghe nhầm.

Đúng thế, tám tháng rồi. Từ lần đầu tiên A Lan sảy thai sức khỏe đã không tốt, hai năm qua lại có một chút chán nản phiền muộn. Mấy năm nay Thế Phàm gặp nhiều biến cố, tình trạng sức khỏe càng không cần nói. Thai nhi vốn cũng không phát triển tốt, mặc dù từ lúc mang thai hai người họ đã cố gắng hết sức để giữ lại, nhưng cuối cùng...

Tất cả lông tơ trên người tôi dựng đứng lên, tôi ôm lấy thân mình, cảm thấy sao mà lạnh quá...

Hai người họ thật sự rất đáng thương. Tớ cũng không dám, nói đúng hơn là không đành lòng đến thăm họ. A Lan lần này sụp đổ hoàn toàn, thần kinh có dấu hiệu không bình thường. Thế Phàm còn đáng thương hơn, chẳng những phải đối mặt với sự thống khổ mất đi đứa con, còn phải vừa làm việc vừa chăm sóc A Lan. Kể từ sau lần nằm viện trước, chân anh ấy vẫn không ổn lắm, gần đây tình hình càng xấu đi. Khả Nghi, tớ cảm thấy ông Trời thật không công bằng với anh ấy, sao lại đày đọa người tốt như thế hết lần này đến lần khác, mỗi lần lại càng tàn nhẫn hơn!

Tôi khóc, run rẩy như một chiếc lá trong gió mạnh.

Tôi ngồi trên giường suy nghĩ suốt đêm.

Ba hôm sau, tôi trở về Úc. Việc đầu tiên là thu xếp xong cho bố mẹ, việc thứ hai là nộp đơn từ chức, việc thứ ba là đi tìm John.

Anh thấy tôi thì vô cùng kinh ngạc, anh tưởng em ngày mai mới đến.

Vâng, em đã định thế.

Nhớ anh à?

John, em từ chức rồi.

Tại sao, không phải em đã nói đến Hồng Kông ư?

Xin lỗi anh, em không thể đi, em không thể ở bên anh. Em cũng không thể để anh chờ thêm nữa, như vậy là không công bằng đối với anh. Hi vọng anh về Hồng Kông mọi chuyện đều thuận lợi, rồi sớm tìm được người thật lòng yêu anh.

Thế còn em? Về Trung Quốc? Tìm bạn trai cũ?

Đúng vậy, em về nước. Nhưng không phải tìm bạn trai cũ, anh ấy có vợ rồi. Em không định quấy rầy cuộc sống của anh ấy.

Bởi vì đây là lựa chọn của em. John, em sống ở đâu không quan trọng, em từng cho rằng em có thể tiếp nhận anh. Nhưng bây giờ em mới biết, tình yêu xuất phát từ cảm thụ nội tâm, chứ không phải sự tiếp nhận bị động. Em thích anh, quý trọng anh, nhưng, rất xin lỗi anh, em không yêu anh.

Nói xong, tôi chợt thấy nhẹ nhõm trước nay chưa từng có. Thì ra con người có thể dối trá như vậy, vì cái gọi là tiền đồ trong mắt thế tục làm ngược lại với ý muốn của bản thân còn giả vờ vui vẻ, tôi cười mình, ở quốc gia phương Tây coi trọng chủ nghĩa cá nhân này bao nhiêu năm mà còn ngốc đến thế.

Tôi có lỗi với John, có tội với bố mẹ.

"Bố mẹ, con sắp 30, haha, lúc chưa đầy 20 thì vội vàng yêu đương, bây giờ 30 rồi còn chưa kết hôn, khiến bố mẹ đau lòng lắm phải không?

Mấy năm nay con cố gắng sống cuộc sống bố mẹ mong muốn, vào đại học có tiếng tăm, vào công ty tốt nhất, tìm bạn trai ưu tú nhất, con cũng gần quên mất điều mà mình thực lòng mong muốn. Con cứ ngu ngơ làm theo hết thảy, không thể phủ nhận con cũng cảm thấy vui.

Con cho rằng mặc những bộ đồ sang trọng, đeo trang sức đắt giá, cầm túi xách hàng hiệu, đi cùng bạn trai có tiền, nghe người quen tán dương, nhìn ánh mắt ghen tị của bạn bè, con sẽ thấy hạnh phúc.

Con còn tưởng rằng con sẽ yêu John, con không ngừng tự nói với mình anh ấy có bao nhiêu ưu điểm, có người bạn trai như thế con nên thỏa mãn, không nên đắm chìm trong quá khứ, con đã thử thay đổi mình để thích ứng với anh ấy.

Thẳng thắn mà nói, mấy năm nay con không sống thật, giống như đang đi trong mơ, cả ngày choáng váng không thể tìm lại bản thân mình. Vậy nên, thưa bố mẹ, con không hạnh phúc, không hề vui vẻ. Con nói những điều này hi vọng bố mẹ hiểu, cuộc đời ngắn ngủi chỉ có một lần, cái con muốn không phải là những điều này. Bây giờ con chỉ muốn sống thật, trở lại nơi con quen thuộc, tìm lại bản thân mình!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.