Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau

Chương 16: Chương 5.2




Cửa đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, Quý Nghiên nghiêng đầu, Mộc Tây mặc quần áo ở nhà, thong thả đến gần. Trên gương mặt diễm lệ là vẻ mặt bà tám bỉ ổi không tương xứng.

Quý Nghiên đã từng dùng một câu nói thế này để hình dung Mộc Tây: Dung mạo thì như hồ ly tinh, nhưng tính tình ngược lại thiếu gân.

Kỳ thật là rất chính xác.

"Cãi nhau sao?" Mộc Tây nhìn tờ giấy trên tay cô, còn có một vẻ mặt sầu oán của Lâm Đại Ngọc, nhíu mày nói.

Quý Nghiên thở dài, ngồi xuống ghế dựa, mắt quét qua đống đồ ăn vặt trên bàn."Mình thật sự là không biết phải xử lý như thế nào."

Mộc Tây kéo một chiếc ghế dựa đến ngồi bên cạnh cô, lơ đễnh nói: "Nghĩ cái gì chứ! Cũng không phải là lần đầu tiên cãi nhau, không bao lâu anh ta sẽ trở về thôi, sau đó sẽ làm như chưa có gì xảy ra, số lần Dương Hàm Mặc giận dỗi còn ít sao? Chỉ có cậu ngốc nghếch đi lo lắng, làm cho tính tình của anh ta mới càng lúc càng lớn."

Quý Nghiên: "Không thể nói như vậy, tâm trạng của Hàm Mặc mình có thể hiểu, là mình tổn thương anh ấy trước. Từ nhỏ tính tình anh ấy đã như vậy, nhưng lại đối với mình rất tốt, anh ấy không phải người thù dai, có cái gì không vui rất nhanh sẽ quên mất, suy nghĩ rất đơn giản. Thích một người hoặc là ghét một người đều toàn bộ hiện ra trên mặt, tuy nhiên có lúc không khống chế được tính tình của anh ấy làm cho mình rất khổ não, nhưng mình biết anh ấy không phải cố ý, cảm xúc của con người có lúc cũng không khống chế được, đối với Hàm Mặc, anh ấy càng làm như không có chuyện gì xảy ra, càng đối xử tốt với mình thì mình càng áy náy."

"Chỉ có cậu hiểu cho người khác thôi, cậu có thật coi mình là chị em tri kỷ không hả, MD cậu hiểu cho anh ta, vậy thì ai tới hiểu cho cậu? Là một người đàn ông thì không nên để cho người trong lòng của mình chịu một chút uất ức, phụ nữ là để cưng chìu, còn anh ta có từng làm cho cậu vui vẻ chưa? Bên ngoài tốt thì có tác dụng cái rắm gì, nếu như thực có thể đi vào trong lòng cậu làm cho cậu cảm thấy hạnh phúc thì hãy nói. Chứ không phải suốt ngày cứ bày ra một cái mặt khổ sở, trừ việc làm cho cậu lo lắng, khổ não và áy náy với anh ta ra thì không còn gì khác." Mộc cô nương không nhịn được lại kích động, cuối cùng khoát tay áo."Thôi, không đề cập tới anh ta. Bạch thiếu gia thì sao? Cậu nghĩ như thế nào với anh ấy?"

Quý Nghiên;". . . . . ."

"Vẻ mặt đó của cậu là ý gì?"

Quý Nghiên nói: "Chẳng qua là cảm thấy, hiếm khi nào cậu nói ra được một câu có đạo lý như vậy, hoặc là trên mặt tình cảm, làm cho mình có chút kinh ngạc."

Mộc Tây hộc máu.

"Mẹ nó, chị đây lúc nào thì nói chuyện không có đạo lý hả ? Rõ ràng là cậu không chịu nghe lời chị đây nói, đừng có xem chị đây ngốc về tình cảm như cậu." Mộc Tây kiêu ngạo khẽ hừ."Còn nữa, đừng cố gắng nói sang chuyện khác, kỷ xảo của cậu quá tệ, chị đây không cần câu nói đầu tiên đã có thể vòng trở về."

Nhưng mà, cậu đã nói nhiều hơn không chỉ một câu rồi.

Nhưng Quý Nghiên rất thức thời nuốt câu này về trong bụng, nếu không nhất định sẽ có một trận hỗn chiến.

"Chỉ là, vừa rồi cậu hỏi mình cái gì?"

". . . . . ." Mộc Tây hận không thể nhào tới bóp chết cô."Bạch thiếu gia Bạch thiếu gia Bạch thiếu gia, gian tình của hai người đã phát triển đến bước nào rồi?"

"Mầm cũng không có làm sao có thể phát triển được chứ?" Ánh mắt Quý Nghiên có chút tránh né, cúi đầu, lòng không yên ăn vặt.

Mộc Tây: "Phụt, cây non đã lên dài như vậy rồi chứng minh hạt giống đã nảy mầm từ lâu, cậu đừng nói với mình cậu đối với anh ta một chút cảm giác cũng không có nha! Mình còn chưa tới mức bị mù đâu."

Nhìn dáng vẻ chờ đợi không che giấu này của Mộc Tây.

Mộc Tây thật là vì cô mà gấp gáp.

Quý Nghiên suy nghĩ một chút, vẫn là không nói chuyện ở nhà họ Bạch cho Mộc Tây biết, nếu không cô khẳng định là xong đời. Hơn nữa chuyện như vậy, Quý Nghiên thật sự là ngượng ngùng mở miệng.

Cô nói: "Có thể là gần đây xảy ra quá nhiều chuyện mệt mỏi, bây giờ mình chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, căn bản không nghĩ tới chuyện này."

Một Mạnh Thiếu Tuyền liền đã giày vò cô thành ra như vậy, huống chi là thêm Bạch thiếu gia, Quý Nghiên thật lòng không biết mình có thể giữ được bao lâu!

Cô không có một chút chắc chắn nào.

Dù sao tình cảm của cô và Mộc Tây đã lâu như vậy, tâm tư của Quý Nghiên ít nhiều gì Mộc Tây vẫn là hiểu rõ một chút. Mộc Tây nói: "Tiểu Quý Nghiên, cậu đợi được, nhưng chồng tương lai của cậu thì có thể chờ được nổi sao? Tình cảm cũng không phải là cánh gà MacDonald, bất cứ lúc nào bất kể nơi đâu đều có thể gọi giao hàng tận nơi, cũng không phải là phục vụ 24/24, lúc nào muốn ăn là có thể mua được. Lại nói đến Bạch thiếu gia, có suy nghĩ có lựa chọn, với điều kiện của anh ta, có biết bao nhiêu phụ nữ mơ ước, còn cậu thì cứ lưỡng lự không chắc, nói không chừng ngày nào đó anh ta liền bị người khác bắt đi mất không chừng. Không ai có nghĩa vụ đứng nguyên tại chỗ đợi cậu mãi cả… nếu cậu quả thật thích anh ấy thì liền sớm bắt lấy, hơn nữa còn phải vững vàng nhét vào trong túi, gắt gao bảo vệ, không thể để người khác cướp đi."

Là thật sao?

Hình như. . . . . . Đúng là vậy.

Quý Nghiên cũng không biết mình là không xác định được cái gì, là tình cảm của cô với Bạch Thắng? Hay là tình cảm của Bạch Thắng đối với cô? Hoặc là nguyên nhân khác. Tóm lại, tất cả đều không đủ để lấy được lòng tin của cô, cô ghét biến cố, cũng sợ biến cố, có lẽ là bản thân chưa có cảm giác an toàn, cho nên không dám lại dễ dàng nếm thử, cũng là một loại e sợ bước đi khi không biết tương lai như thế nào.

Nếu như Bạch Thắng thật là loại mau thay lòng đổi dạ như Thiếu Tuyền, vậy thì cô sẽ làm thế nào đây?

Thở phào nhẹ nhõm? Chúc phúc cho anh? Hay là phiền muộn? Đau lòng? Khổ sở? Còn không là hối hận?

Cô đều không có đáp án chính xác, nhưng duy nhất có một điều có thể rõ ràng, đối với những lời Mộc Tây nói, Quý Nghiên tuyệt không muốn tưởng tượng. Cho nên tình nguyện lựa chọn tiếp tục trốn tránh, nếu như sau này vẫn không có chuyện xảy ra. Quý Nghiên nghĩ, cô thật sự sẽ luôn núp trong vỏ của mình.

Nhưng mà việc đời khó liệu, ai có thể nghĩ đến, biến cố lại xảy ra nhanh như vậy.

"A, thời gian cũng không còn sớm, buồn ngủ quá. Cậu phải suy nghĩ cho thật kĩ, mặc kệ ra sao, tóm lại đừng để cho mình hối hận là được. Mình muốn trở về phòng ngủ một chút, có chuyện gì thì gọi mình một tiếng, chị đây vẫn luôn ở bên cạnh cậu, làm người ủng hộ trung thành nhất của cậu." Mộc Tây vừa ngáp vừa đứng dậy, hiếm khi cô cảm động một phen. Quý Nghiên còn chưa kịp dâng trào cảm xúc thì nghe thấy Mộc Tây vô cùng tự luyến thêm một câu đáng đánh đòn mà nói: "Không nên quá yêu mình nha!"

Quý Nghiên: ". . . . . ."

Quả nhiên, cảm động cái gì, chính là gió thoảng mây trôi.

Ở trên người các cô, căn bản là không bao giờ có.

Ngày hôm sau Quý Nghiên dậy rất sớm, trong phòng khách không có bất kỳ ai, ghế sa lon chỉnh tề, không có dấu vết có ai ngủ qua. Cô mở tủ treo quần áo ra nhìn một chút, đồ đạc của Dương Hàm Mặc vẫn còn, nhưng người thì lại cả đêm chưa trở về. Quý Nghiên thở dài, vào phòng bếp làm bữa ăn sáng cho cô và Mộc Tây, ăn xong mới đi ra cửa.

Sau đó không lâu, Mộc Tây cũng bắt đầu học đại học năm thứ 3, bây giờ khóa học vẫn còn nhẹ, ung dung ngồi xuống ăn bữa ăn sáng vừa cầm tờ báo lên xem. Nhưng vừa mới mở trang đầu ra thì Mộc Tây liền không nhịn được phun một hớp sữa tươi trong miệng ra ngoài, hét lên một tiếng: "Mẹ nó, cái thế giới này thật huyền ảo a!" 

Hôm nay chẳng hiểu sao lại cùng lúc đăng hai tin tức này lên trang đầu, Mộc Tây một đường nhìn xuống, thấy tin thứ nhất là tâm trạng phấn chấn tựa như ngàn ánh nắng sưởi ấm, chỉ thiếu mỗi chuyện không có vỗ bàn lớn tiếng mà trầm trồ khen ngợi nữa thôi. Ai ngờ đảo mắt nhìn xem tin tức thứ hai, nhìn tờ báo đăng một tấm ảnh thật to chiếm hơn nửa trang báo, Mộc Tây càng nhìn càng cảm thấy tức giận. Sau khi xem xong, trực tiếp vò tờ báo kia thành một cục vứt vào trong thùng rác.

Mẹ nó, rốt cuộc mình đã quá xem thường tên khốn kia? Ngàn vạn lần đừng để chị đây bắt được.

"Nguy rồi, Quý Nghiên." Mộc Tây nhớ tới Tiểu Nghiên, chân mày chợt nhíu chặt hơn.

Cô vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Quý Nghiên, bên kia lại tắt máy, Mộc Tây bắt đầu lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.