Hạnh Phúc Đơn Giản Là Ta Được Bên Nhau

Chương 12: Chương 3.4




Kỷ Tiểu Phàm ra đời mang đến hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời cho Thế Phàm. Anh không cần thầy dạy cũng có thể dùng bất kỳ từ ngữ hay ho nào để gọi con gái cưng của anh mà không ngại buồn nôn, nào là tâm can bảo bối, nào là công chúa nhỏ, thiên thần nhỏ của bố,...

Đồng thời tôi cũng nhận thức sâu sắc cái gì gọi là bên trọng bên khinh. Trước đây Thế Phàm đi làm về câu đầu tiên sẽ là: Cưng ơi anh đã về. Bây giờ vẫn là: Cưng đâu rồi, đáng tiếc cục cưng này đã không còn là tôi nữa. Trước khi có Kỷ Tiểu Phàm, buổi tối Thế Phàm nhất định sẽ ôm tôi ngủ, bây giờ con bé ngông nghênh nằm giữa chúng tôi, Thế Phàm thỉnh thoảng lại đá mông tôi một cái: Khả Nghi, đừng lộn xộn, cẩn thận đè lên cục cưng. Trước đây buổi sáng tỉnh dậy người đầu tiên mà Thế Phàm nhìn là tôi, bây giờ anh sẽ dùng mọi góc độ ngắm nhìn con gái, ánh mắt dịu dàng có thể tan chảy cả đá.

Kể từ khi thăng cấp làm bố, Kỷ Thế Phàm quả thật thay đổi rất nhiều. Trước kia anh không hay nói nhiều, vì Phương Khả Nghi tôi rất biết ăn nói, dẫn dắt câu chuyện, cùng lắm thì anh cũng chỉ là một người nghe tuyệt vời. Bây giờ anh có thể nhiệt tình giao tiếp với con gái, mặc dù tôi ở bên cạnh hoàn toàn không hiểu họ đang o e o e cái gì. Tính cách của Thế Phàm tương đối hướng nội, cho dù bây giờ là dân làm ăn cũng vẫn không thích những nơi đông đúc ồn ào, bây giờ lại rất thích bạn bè đến nhà chơi, chỉ cần người ta vừa khen con gái anh, tôi ở trong phòng bếp cũng có thể nghe thấy tiếng anh cười sang sảng.

Vốn tôi một lòng một dạ muốn sinh con trai, có một phiên bản của Kỷ Thế Phàm thì thật tuyệt. Kết quả lại là con gái, cũng may mắt mũi mười phần giống bố, thông minh thì chưa biết, nhưng tính cách-- có vẻ giống tôi, sức sống tỏa ra bốn phía đó nhé! Cái miệng chỉ ngậm vào lúc ngủ, còn tất cả thời gian còn lại đều há to, nếu không đang khóc không ngừng thì là ăn không ngừng, không phải đang cười thì chính là bi bô tập nói, tóm lại không thể không để ý đến con bé, phải ôm con bé, dỗ con bé, không thể bỏ nó xuống dù chỉ mười lăm phút. Thế Phàm thường ôm bé đến khi tay bị chuột rút, không còn sức để chống nạng, cũng may nhà tôi bây giờ rất đông người, anh mệt còn có bố mẹ tôi tiếp sức.

Đương nhiên tôi không tán thành như vậy, tôi nói không có chuyện gì mọi người bế con bé làm gì, nó khóc thì để cho nó khóc, khóc mệt sẽ tự thôi. Nhưng lời tôi nói không có tác dụng, tôi nghi đến khi con bé biết nói chuyện, đòi sao trên trời ba người họ cũng sẽ mở hội nghị nghiên cứu xem có khả năng nào hay không. Tôi phải an ủi mình Thế Phàm không có một tuổi thơ vui vẻ, nên anh muốn bù đắp gấp bội cho con gái cũng dễ hiểu, dù sao bây giờ con gái còn nhỏ, tôi đành nhắm một mắt mở một mắt để họ chiều con bé.

Nói đến bố mẹ tôi, mặc dù tôi và Thế Phàm từng đề nghị họ đến ở cùng chúng tôi, nhưng bọn họ ngại ngùng không muốn. Thật ra Thế Phàm cũng không chấp nhặt chuyện quá khứ, nhất là sau khi tự mình làm bố, anh càng thấu hiểu họ từ tận đáy lòng. Sau khi có Kỷ Tiểu Phàm, bố mẹ tôi mới chủ động từ về nước thăm thân biến thành định cư.

Tôi có chút chua xót phát hiện, không chỉ có tâm tính Thế Phàm biến đổi, ngay cả bố mẹ ruột của tôi cũng vậy. Kể từ khi tôi mang thai, Thế Phàm lo lắng muốn chết, anh đảm đương mọi việc đối nội đối ngoại. Còn tôi không phải làm bất cứ việc gì, kể cả đi làm, nhưng cũng bận dưỡng thai và tham gia lớp huấn luyện sản phụ đấy chứ. Còn sinh xong thì sao, phải trông bé con, phải giảm cân, cũng không phải thiếu việc. Tóm lại, tôi không thích phương thức giáo dục quá mức nuông chiều của bố mẹ, còn họ càng ngày càng không vừa mắt tôi, cảm thấy tôi là "gối thêu hoa", "không muốn phát triển", "rảnh rỗi quá mới muốn dạy dỗ con", ngược lại càng nhìn Thế Phàm càng thích, là "có thành tựu sự nghiệp", "vừa quyết đoán vừa có trách nhiệm", "người chồng ưu tú người cha mô phạm".

Tôi không thể hiểu nổi, tôi bị bố mẹ quản lý đến năm ba mươi tuổi, vì sao bây giờ tôi làm mẹ, ngay cả quyền lợi quản lý con gái của mình cũng mất cơ chứ?

Nằm trong bồn tắm, tôi cơn tức đầy bụng, càng nghĩ càng ức, không nhịn được đạp Thế Phàm một cái: "Anh nói xem em có oan không chứ?"

Anh đang thỏa mãn nằm dựa vào tôi, hưởng thụ sự xoa bóp của tôi, bất thình lình bị đá một phát, cười khổ nói: "Khả Nhi, sao em còn không ngoan bằng con gái của anh thế?"

Tôi dùng mũi hừ một tiếng: con gái anh có thể dùng từ ngoan để hình dung ư? Anh cũng đâu có giống như người nói không có nguyên tắc? Em thấy con bé chính là yêu tinh chuyển thế đến trị anh.

Anh còn rất đắc ý: anh sẵn lòng.

Tôi nổi bão: anh thiên vị!

Thế Phàm cười to: anh biết, em ăn dấm của con gái.

Sau đó anh xoay người, khẽ vuốt ve gương mặt tôi: không có em làm sao có Kỷ Tiểu Phàm, hai mẹ con em đều là kho báu của anh. Lúc còn nhỏ anh luôn nghĩ tại sao người khác đều có cha mẹ mà anh không có, tại sao những đứa trẻ khác đều có thể chạy nhảy mà anh không làm được, vì sao chúng có thể đi công viên có đồ chơi mà anh lại phải nấu cơm quét nhà. Nhưng bây giờ cái gì anh cũng có, trên có già dưới có trẻ, có vợ có con có lò sưởi đầu giường*. Khả Nghi, có em anh mới có tất cả hạnh phúc này. Có mẹ con em, cố gắng của anh mới có ý nghĩa, sinh mạng của anh mới đầy đủ, nếu như trước đây anh còn oán hận, giờ anh chỉ thấy biết ơn, bởi vì tất cả những gì anh đã mất đi nay lại được bù đắp trọn vẹn.

*: Lò sưởi ở đầu giường (nhiệt kháng đầu) là một tập tục của người Đông Bắc. Khách đến nhà, chủ nhà sẽ vỗ lên lò sưởi ở đầu giường đất (kháng) nói: "Nhanh đến đây, ngồi lên giường, ngồi lên giường". Người khách vui vẻ tháo mũ và găng, xoa hai bàn tay lạnh cóng, bỏ giày, ngồi lên đầu giường cạnh lò sưởi, vừa hút thuốc vừa trò chuyện việc nhà. Ngoài cửa sổ tuyết bay tán loạn, trên giường lại ấm áp như mùa xuân.

Ngừng lại một chút, anh nhìn vào mắt tôi, nói từng chữ một: Anh là một người hạnh phúc.

Tôi ôm anh thật chặt: "Em cũng vậy, Tiểu Phàm cũng vậy - chúng ta đều rất hạnh phúc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.