Hạnh Phúc Đó Vốn Không Phải Của Em

Chương 1: Démon




Translator: Nguyetmai

"Không thể tin được."

Một yêu tinh già nua với chòm râu hoa râm chậm rãi bỏ kính mắt xuống, trên gương mặt đầy nếp nhăn toát ra vẻ mệt mỏi rõ ràng, vô cùng cẩn thận đặt cuộn giấy da dê đã ngả vàng trong tay trở lại chính giữa chiếc bàn đá.

Đây là một chiếc bàn phong cách cổ xưa hình bán nguyệt, ở đoạn hình cung có bảy yêu tinh già rõ ràng tuổi tác đã rất lớn đang ngồi.

Mà người vừa mới lên tiếng chính là một trong những yêu tinh đó, nó ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn những yêu tinh còn lại, gật đầu với sắc mặt nghiêm trọng. Nó và sáu yêu tinh lớn tuổi còn lại trong hội trưởng lão yêu tinh của ngân hàng Gringotts đều đưa ra kết luận giống nhau.

Đây chính là bản chính công văn chứng minh sở hữu đất đai của trường Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts trong truyền thuyết đã bị mất tích hoặc là bị che giấu từ lâu, nói chính xác hơn là bản chính giấy chứng minh sở hữu tòa lâu đài của gia tộc Salazar Slytherin.

"Cô bé loài người, tôi không hiểu rõ ý của cô lắm."

Mười ngón tay thon dài của yêu tinh ở giữa đan vào nhau, đặt trên bàn đá, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía cô bé tóc bạch kim ngồi ở phía bàn còn lại, bình tĩnh nói với vẻ kiêu ngạo: "Như cô thấy đấy, đây là giấy chứng minh sở hữu đất đai của gia tộc Slytherin. Mà họ của cô dường như không thể thừa kế và xử lí một cách hợp pháp kho báu khiến người ta sợ hãi này."

"Không sai, nhưng mà thật bất hạnh là theo như tôi được biết, hậu duệ còn sống duy nhất của Salazar Slytherin, thành viên cuối cùng của gia tộc Gaunt thuần chủng cổ xưa, ngài Morfin Gaunt đã chết trong thời gian ngồi tù ở trong ngục Azkaban rồi."

Alina ngẩng đầu lên, đôi mắt màu nước biển bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt của lão yêu tinh già, dùng giọng điệu bình thản trả lời lại:

"Ồ? Vậy sao, vậy thì thật khiến cho người ta phải tiếc nuối."

Yêu tinh nọ gật đầu với vẻ hờ hững, trên mặt lại không có chút thương tiếc nào, nhẹ nhàng búng tay một cái.

Mấy phút sau, một yêu tinh trẻ tuổi đi vào, thấp giọng thì thầm mấy câu với ông ta, lông mày của lão yêu tinh già liền dãn ra, nếp nhăn trên mặt cũng dãn ra không ít, nhìn Alina bằng ánh mắt tràn đầy hứng thú: "Xem ra Dumbledore đã suy nghĩ về mọi chuyện rồi, nói nghe xem?"

Không hề nghi ngờ, chính trong khoảng thời gian vừa rồi, đám yêu tinh đã dùng con đường đặc biệt của chúng để chứng thực lời nói của Alina, nhưng mà có thể thấy rõ bọn chúng đã quy tất cả chuyện này thành sự sắp xếp của Dumbledore. Dù sao thì bất luận xét từ góc độ nào, một cô nhóc chưa tới mười tuổi căn bản không thể nào biết được nhiều bí mật như vậy.

Nghe thấy lời nói của đám yêu tinh, Alina lại không thừa nhận, cũng không phản đối, mà trái lại ngẩn người ra một cách đáng yêu, giống hệt như đang hồi tưởng nội dung đã học thuộc lòng vậy, cô chậm rãi nói: "Căn cứ theo quy tắc khế ước cổ xưa, trong tình huống như thế này, trường Hogwarts nắm giữ chứng minh sở hữu đất đai làm bên thứ ba liên quan, được xem là có quyền xử lí đối với mảnh đất này."

"À, đúng vậy, đúng vậy. Chúng tôi đều rất hiểu quy tắc này."

Lão yêu tinh gật đầu tán thành, nhún vai nói: "Nếu như là Dumbledore, Hiệu trưởng trường Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts đích thân tới, dĩ nhiên là không vấn đề gì. Nhưng mà, nếu chỉ là một học sinh bình thường của Hogwarts thì dường như còn thiếu chút liên quan."

"Chẳng phải là mấy tờ giấy chứng nhận vô vị của Bộ pháp thuật sao, tôi biết..."

Lão yêu tinh già nua nheo mắt lại, vươn ngón trỏ và ngón cái thon dài khô đét ra ra dấu trên không trung, thong thả ung dung nói bằng giọng nhỏ nhẹ: "Điều tôi nói đến là, một vài chuyện liên quan đến pháp thuật. Hogwarts không phải là một ngôi nhà đá ngu xuẩn do Muggle dùng gạch đá xây dựng nên."

Cuối cùng cũng xuất hiện rồi, cửa ải cuối cùng để cô có được sự tin tưởng hoàn toàn, bắt đầu trò chơi lớn đã được định trước là khiến tất cả mọi người phải khiếp sợ này. Alina hơi căng thẳng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, giơ tay trái lên, mu bàn tay hướng về phía đoàn yêu tinh trưởng lão của ngân hàng Gringotts, dùng ánh mắt lạnh như băng mà nói rằng:

"Một lời thề. Một lời thề vững chắc không thể phá vỡ do Giáo sư Dumbledore làm chủ, kết nối tôi với Hogwarts lại với nhau, lấy tính mạng ra để thế chấp, đã đủ chưa? Giáo sư Dumbledore đương nhiên có lí do không thể đến của ông ấy."

Khác với trước kia, lần này trên mu bàn tay của Alina chỉ sáng lên một vết tích lời thề chói mắt, vết tích pháp thuật vướng trên đó cực kì rõ nét, bên mép cuộn giấy da dê bày trên bàn cũng chảy qua một đường ánh sáng, giống như trạng thái lúc trước Alina mỗi lần kích thích "ấn thánh" liền cảm thấy lồng ngực hơi nóng lên vậy.

Đối diện với ánh sáng bỗng nhiên lóe lên, các yêu tinh vô thức giơ tay lên che lại, ngay sau đó chúng đưa mắt nhìn nhau một cái, phát ra một tràng nghị luận nho nhỏ.

Năm tháng dài đằng đẵng khiến chúng không cần tốn nhiều sức lực đã có thể phân biệt ra được nguồn gốc của hai luồng ma lực trói buộc giới hạn ngay lập tức, và bắt được mối quan hệ mỏng manh giữa cô bé tóc bạch kim này với Hogwarts.

Mười giây, hai mươi giây...

Cũng có thể là một phút, năm phút...

Tóm lại, trong ý thức của Alina, dường như thời gian đã trôi qua rất lâu rất lâu, đám yêu tinh ngồi phía sau chiếc bàn đá cuối cùng mới ngừng thảo luận.

"Cô bé loài người, à không, cô Alina Kaslana tôn kính."

Vẫn là lão yêu tinh lớn tuổi nhất ở chính giữa khẽ ho khan một tiếng, nói với giọng điệu cung kính: "Ngân hàng Gringotts rất sẵn lòng phục vụ cô. Tiếp theo đây, về việc thế chấp Hogwarts vay tiền, chúng tôi cần phải thảo luận cụ thể, điểm đầu tiên là loại tiền vay..."

Các yêu tinh vừa nói, vừa nhao nhao lấy kính mắt đeo lên sống mũi, chuẩn bị sẵn giấy bút, bắt đầu thảo ra và ghi chép lại nội dung tỉ mỉ.

Xong!

Nhìn phản ứng của các yêu tinh ngân hàng Gringotts, sợi dây thần kinh căng thẳng trong lòng Alina liền được nới lỏng ngay lập tức, bàn tay phải đang vuốt ve Thức Ăn Để Dành không nhịn được mà hơi dùng sức, con cú mèo đang chợp mắt bất ngờ bị bóp đến mức kêu lên một tiếng.

Cục!

"Hử?"

Lão yêu tinh già đang cúi đầu thảo những điều khoản cơ bản của hợp đồng cho vay liền ngẩng đầu lên nghi ngờ, ánh mắt sắc bén xuyên qua thấu kính quét qua cô bé trước mặt.

Ột ột ột...

Đúng vào lúc này, lại một trận tiếng kêu to kì quái, lần này gần như tất cả yêu tinh đều dừng lại, ngẩng đầu lên tò mò nhìn về phía phát ra âm thanh.

"Thật ngại quá, đi đường tương đối vội vàng, cho nên vẫn chưa kịp ăn tối... Xin hỏi?"

Hai tay Alina ôm lấy Thức Ăn Để Dành, dùng sức ấn cái bụng đang không ngừng phát ra âm thanh, ngượng chín mặt mà nhỏ giọng nói.

Nói ra thì hôm nay cô đã bôn ba cả ngày, tổng cộng mới ăn được một một phần tư cái kem (nhắc tới chuyện này cô lại thấy tức nghiến răng).

Bắt đầu từ khi bước vào ngân hàng Gringotts, cô lại luôn trong trạng thái thần kinh căng thẳng, hiện giờ đột nhiên thả lỏng, mới cảm thấy trong bụng truyền tới cảm giác đói bụng đáng sợ như sắp hòa tan cả thành dạ dày rồi.

"Ôi, xin lỗi, thật là thất lễ quá. Xin cứ ăn tự nhiên."

Một lão yêu tinh ăn mặc lịch lãm theo phong cách cổ điển ở cuối cùng bên tay phải tao nhã lắc đầu, giơ tay lên búng nhẹ một cái.

Ngay lập tức, trước mặt Alina đột nhiên xuất hiện một tấm khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn ăn cầu kì bày đầy những chiếc bánh ga tô tinh xảo, một bình hồng trà nóng hôi hổi xuất hiện ở vị trí thoải mái nhất bên tay phải cô. Ở vị trí ngay phía trước, là một cuốn menu viết bằng tiếng Anh kiểu chữ hoa bìa cuộn.

"Yêu cầu tiếp theo có thể hơi mạo muội. Nhưng mà nếu như có thể, cô có thể vừa ăn vừa nói được không? Dù sao..."

Lão yêu tinh già hơi lúng túng chà xát hai bàn tay vào nhau, nói với vẻ thăm dò.

"Thời gian chính là vàng bạc, bạn của tôi. Đương nhiên không thành vấn đề!"

Alina gật đầu không chút do dự, cắt ngang lời nói khách sáo của lão ta, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính: "Dường như mỗi giây, tôi đều có thể nhìn thấy những đồng vàng Galleon đáng yêu bay đi mất trước mắt tôi. Cho nên chúng ta còn đợi gì nữa chứ?"

Tất cả quân cờ đều đã hạ, cho dù Liên Xô không sụp đổ, là một kẻ trọng sinh, Alina cũng không hề sợ hãi.

Liên bang Xô Viết đang lung lay muốn đổ kia chẳng qua chỉ là một miếng thịt béo dễ ăn nhất trong cơn thủy triều của thời kì lớn mà thôi, cô còn có vô số plan B để thay thế. Từ lúc bắt đầu, thứ mà cô cần chỉ là cạy mở nguồn sức mạnh này của thế giới thôi.

Cô bé tóc bạch kim xiên một miếng bánh mousse nhét vào trong miệng, vui vẻ híp mắt lại.

Còn hiện tại, bữa tiệc thịnh soạn đã bắt đầu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.