Hạnh Phúc Của Tiểu Hài Tử Lưu Tiểu Nguyên

Chương 6: Đùa với mèo




- Hay là cứ làm theo phương án của ta đi. Người đọc sách đều thích thể diện. Bắt thê tử và con cái hắn lại, lăng nhục trước mặt hắn thì ta muốn xem hắn kiên trì được bao lâu? Chuyện này không nên kéo dài nữa. Ngươi lập tức ra lệnh cho Vương huyện úy lấy danh nghĩa là đi lấy tội chứng, trực tiếp bắt tới. Đừng lo về phía Tô Hàn Trinh. Hôm nay hắn đã phát biểu thanh minh, nghiêm khắc khiển trách hành vi thích khách. Đã như thế thì hắn cũng không có bất cứ lý do gì ngăn cản nữa.

- Vâng! Ty chức lập tức sắp xếp.

Từ Viễn lên tiếng đáp, khóe mắt lại không nhịn được mà lướt qua Hoàng Phủ Cừ. Hắn cũng không rõ tại sao Cao Hằng lại ngu xuẩn gọi người này tới. Dù Từ Viễn và Hoàng Phủ Cừ đều là người thuộc Sở Vương hệ nhưng quan hệ giữa hai người cũng không tốt. Từ Viễn hận Hoàng Phủ Cừ tham tài, phá hủy cơ hội hắn được bổ nhiệm làm chủ sự hộ Tào, cho nên không lưu tình chút nào trong vụ án của Hoàng Tuấn. Mà Hoàng Phủ Cừ cũng ăn miếng trả miếng, trong cuộc tranh giành chủ sự hộ Tào sau đó bó đá xuống giếng, khiến Từ Viễn cuối cùng thua trận.

Hai người từ đó về sau đối đầu, hôm nay lại gọi cả hai người xuất hiện cùng một chỗ, Từ Viễn cũng biết Hoàng Phủ Cừ đã dâng tiểu thiếp của mình cho Cao Hằng, vỗ mông ngựa rất khá. Điều này khiến Từ Viễn sinh ra vài lần khinh bỉ với Cao Hằng nhưng hắn cũng không dám để lộ ra, thái độ vẫn cung kính như cũ.

Hoàng Phủ Cừ đứng một bên cười bồi không nói. Trong lòng hắn thầm đắc ý. Hắn vỗ mông ngựa phi thường chuẩn, thoáng cái đã khiến Cao Hằng kính trọng hắn vài phần, có vẻ coi như tâm phúc. Trong Lý Thế Dân hắn rất muốn biểu hiện ra nhưng hắn tìm không được cơ hội nói, trong lòng sốt ruột từng hồi. Cao Hằng nhắc tới chuyện lục sát Hoàng Phủ Duy Minh, hắn cũng không khỏi thầm giật mình.

Hoàng Phủ Cừ ở phương diện khác không có bản lãnh gì nhưng nắm cơ hội lại là hạng nhất. Hắn đột nhiên cảm thấy cơ hội tới rồi, lập tức cười khan một tiếng nói:

- Ta và Hoàng Phủ Đông Hải cũng coi như có chút quan hệ, không bằng cho ta đi trước khuyên can một phen với gia tộc bọn họ. Nếu như nhà bọn họ đồng ý chứng minh chuyện ám sát đêm hôm trước và quan hệ giữa Hoàng Phủ Duy Minh cùng Tô Hàn Trinh thì đây chẳng phải là một loại bằng chứng sao? Đại nhân nghĩ sao?

Cao Hằng không biết Hoàng Phủ Cừ và họ Hoàng Phủ ở Đông Hải có quan ệ. Hắn cũng hiểu được chút đạo lý, liền gật đầu đáp ứng:

- Vậy thì tối nay ngươi đi khuyên bọn họ, sáng mai ta sẽ đi bắt người.

Từ Viễn ở bên cạnh thấy Hoàng Phủ Cừ có ý kiến, lại nghĩ kẻ ngu xuẩn này ngoài tiền ra thì còn biết cái gì. Hắn định đưa lời châm chọc nhưng lại thấy Cao Hằng đưa mắt một cách rất khó phát hiện nhìn hắn. Hắn lập tức không nhiều lời nữa.

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng bước chân dồn dập. Có binh lính vào bẩm báo.

- Đại nhân, Vương huyện úy có việc gấp cầu kiến!

Cao Hằng và Từ Viễn nhìn nhau. Bọn họ đều có cảm giác không ổn. Buổi tối Vương huyện úy vội vã chạy tới, sợ rằng đã có chuyện rồi.

- Cho hắn vào đi!

Chỉ trong chốc lát, Vương huyện úy đã vội vã chạy tới. Hắn thi lễ nói:

- Đại nhân, sợ rằng trong lao có chuyện!

Hắn lại nói chuyện có người đưa thức ăn và rượu cho Duy Minh một lần. Từ Viễn giận dữ:

- Ta không phải đã nói rồi sao, phải bỏ đói hắn mấy ngày cơ mà?

- Từ đại nhân đừng nóng!

Cao Hằng phất tay áo. Hắn đã từng làm huyện úy, hiểu rất rõ phương diện này. Hắn biết chuyện này sợ không phải một người gây nên mà tất cả ngục tốt đều đã bị mua chuộc rồi. Nếu như bọn họ muốn giết Hoàng Phủ Duy Minh diệt khẩu thì rất dễ dàng, nhưng không thể làm thế nên mới phải nhốt vào trong huyện lao.

Nghĩ vậy hắn lại hỏi Vương huyện úy.

- Trước khi ngươi tới đã làm gì dự phòng chưa?

Vương huyện úy lấy chìa khóa ra nói:

- Trước khi ta tới đã lấy chìa khóa phòng giam tới đây rồi, lại dặn dò tâm phúc canh chừng, hẳn là không có chuyện gì nữa!

Hắn nói xong, đột nhiên bên ngoài có binh lính bẩm báo:

- Đại nhân, huyện lao vừa truyền tới tin tức, có người cướp ngục không thành.

Cao Hằng cũng không ngồi yên được nữa, đứng dậy ra lệnh.

- Lập tức di chuyển phạm nhân. Chúng ta đưa Hoàng Phủ Duy Minh suốt đêm tới kinh thành!

Vương huyện úy an bài thủ tục dời Hoàng Phủ Duy Minh đi. Hoàng Phủ Cừ cũng cáo từ. Cao Hằng giữ Từ Viễn lại. Trong thư phòng lúc này chỉ có hai người bọn họ.

- Thị lang đại nhân, Hoàng Phủ Cừ nọ tham tiền như mạng, việc thành không đủ, việc bại là có thừa. Đại nhân không nên tin tưởng hắn quá.

Từ Viễn nhắc nhở Cao Hằng. Cao Hằng cười nhạt nói:

- Ta biết. Hoàng Phủ Dật Biểu bị đánh ngã không phải đều do sự ngu xuẩn của hắn sao? Ta cho hắn làm việc chỉ là ra vẻ thôi, làm sao nói những chuyện chính cho hắn được.

Từ Viễn thấy thả lỏng hắn. Đại nhân rõ ràng hết là tốt rồi. Hiện giờ có phải là lúc bọn họ bàn chuyện quan trọng hay không? Ánh mắt của hắn nhìn về phía Cao Hằng.

Cao Hằng cười cười, lấy ra một phong thư bồ câu đưa tin từ trong một chiếc hộp ngà, mở ra trên bàn...

... Ta nhận được thư của Thân quốc cữu. Hắn nói cũng không cần áp bách Tô Hàn Trinh lắm. Rất có thể sắp tới hắn sẽ áp giải bạc thuế của Đông Hải Quận về Đông cung, là bạc thuế của Đông cung. Từ đại nhân, ngươi hiểu không?

Từ Viễn gật đầu. Hắn là Trường sử, đương nhiên hiểu rõ chuyện này. Trong hệ thống thuế của triều đình thì có một phần thuế thuộc về Đông cung. Đông Hải Quận cũng có. Phần thuế này đã gom lại ba năm, cộng lại phải tới chính mươi vạn lượng bạc. Thứ sử tiền nhiệm nhận được chỉ thị của Thân quốc cữu, giữ bạc thuế này ở trong kho công, cho dù là áp giải vào kinh cũng sẽ đưa cho bộ Hộ, không đưa cho Đông cung. Hiện giờ Cao Hằng nhắc tới chuyện này thì hắn rõ ràng phi thường.

Cao Hằng thấy hắn hiểu rõ liền nói tiếp.

- Ý của Thân quốc cữu là Tô Hàn Trinh có bị lật đổ hay không cũng không quan trọng. Mà quan trọng là làm cho hắn không thể áp giải bạc thuế vào kinh. Từ đại nhân, đây mới là mấu chốt trong hành động lần này của chúng ta.

Từ Viễn lúc này mới hiểu được dụng ý của Thân quốc cữu, cũng không phải muốn đánh ngã Tô Hàn Trinh mà muốn bức Tô Hàn Trinh phải nhượng bộ. Kỳ thật nói đến thì đây cũng là vấn đề của chủ sự hộ Tào. Chủ sự hộ Tào nắm tài chính, nắm giữ ngân khố của quan phủ, áp giải thuế về kinh thành cũng đều do chủ sự hộ Tào.

- Đại nhân, đã vậy thì chúng ta lập tức đưa Hoàng Phủ Duy Minh về kinh thành là có ý gì?

Hắn khó hiểu nhìn về phía Cao Hằng.

Trên mặt Cao Hằng lộ nụ cười lạnh. Hắn không đề cập tới chuyện này mà hỏi Từ Viễn.

- Ngươi cho rằng khả năng Tô Hàn Trinh nhượng bộ cao tới đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.