Hạnh Phúc Của Tiểu Hài Tử Lưu Tiểu Nguyên

Chương 2: Đồ thần kinh




Thân thể Thiên Tinh nhoáng lên vọt ra ngoài. Trần Trực chắp tay sau lưng đi tới phía cửa sổ, nhìn bóng cây lắc lư bên ngoài, thở dài khe khẽ:

- Tô Hàn Trinh, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là làm việc toàn lòng dạ đàn bà.

Ở một góc tối dưới bậc thang của phủ thứ sử có hai tên ăn mày đang ngồi một chỗ, bàm bạc về thu hoạch ngày hôm nay. Một gã nói hắn hôm nay được một bữa no nê. Tên còn lại nói hắn chạy theo xe ngựa của tiểu thư con nhà giàu có, nhặt được một chiếc trâm, tốt hơn hết là ăn một trận đã đời. Hắn nói cái trâm này ít nhất cũng được hai mẩu bạc, có thể ăn hai mươi cái bánh bao thịt lớn rồi.

Hai tên ăn mày tranh luận không ngớt. Đột nhiên một chiếc xe đi ra từ trong phủ thứ sử. Hai người liền không cãi nhau nữa, nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa.

- Đây hình như không phải là xe của Tô thứ sử!

- Vậy thì chờ một chút xem.

Chỉ một chốc lát, một nam tử vóc người cao dong dỏng đi tới, thắt lưng đeo trường kiếm, bước đi mạnh mẽ. Vừa lúc xe ngựa chạy tới, nam tử kia liền vẫy tay một cái. Xe ngựa dừng lại, hắn liền nhảy lên xe.

- Đi tới huyện lao!

Trong đêm đen, tiếng nói rõ ràng truyền tới phía bậc thang, bị hai tên ăn mày nghe được.

- Chính là hắn!

Hai người nhảy lên, một người chạy theo xe, một người khác vội vã chạy về phía hướng thành bắc...

Tô Hàn Trinh cũng lên xe ngựa đi. Nhưng phương hướng hắn đi lại bất đồng. Hắn không đi huyện lao mà đi tới phủ Huyện lệnh. Xe ngựa chậm rãi dừng ở cổng sau huyện nhà. Nơi này ở chỗ Huyện lệnh Trương Dung ở. Cũng giống như quận nha, hậu viện của huyện nha là phủ trạch của Huyện lệnh.

Huyện lệnh Trương Dung năm năm trước đã thành hôn, cưới con gái của Lương thái sư, lại sinh cho hắn hai người nữ nhi, hiện tại đang mang thai ở kinh thành. Mà Trương Dung ngoài thê tử còn cưới hai người thiếp, một người là nha hoàn đi theo thê tử hắn, một người là một ca nữ, rất có tài học, tình đầu ý hợp với Trương Dung. Hai người thiếp này ở cùng hắn ở Duy Dương huyện, một người hầu hạ hắn, một thì vừa hầu hạ vừa canh chừng hắn.

Trương Dung lúc này đã 30 tuổi, xuất thân khoa cử, làm Huyện lệnh tại Duy Dương huyện đã bốn năm rồi, dựa theo quy định quan viên làm việc năm năm của triều đình thì sang đầu nàng hắn sẽ hết kỳ hạn mà rời đi.

Bốn năm trước Trương Dung là Huyện lệnh Hứa Xương huyện, theo lý thì hắn nên trực tiếp được thăng chức lên làm thứ sử tiểu quận. Về đảm nhiệm Huyện lệnh Duy Dương huyện là do phụ thân hắn là Trương tướng quốc đã nghĩ mọi biện pháp đưa hắn tới Duy Dương huyện. Nguyên nhân rất đơn giản. Trương Dung không phải là xuất thân tiến sĩ, cao nhất chỉ có thể làm tới ngũ phẩm, nếu muốn đột phá giới hạn này thì chỉ có hai biện pháp, một là đạt được tước vị, mà cách còn lại là có thể làm Huyện lệnh của năm huyện lớn nhất thiên hạ.

Phải nói là hắn đã thành công rồi. Hắn đã hoàn thành một nhiệm kỳ tại một huyện lớn. Sau đây con được quan chức của hắn đã hoàn toàn bình tĩnh rồi. Trở về làm lang trung Lại bộ khảo công ti, mang hàm ngũ phẩm, năm năm sau lại thành thứ sử thượng châu, hoặc làm thị lang, tiếp nữa sẽ là chủ quan cửu khanh, cuối cùng vào lúc bốn mươi hai năm mươi tuổi sẽ thành tướng quốc. Quỹ tích của cuộc đời hắn đã được sắp đặt tốt rồi, là con đường điển hình của con cái quan to.

Chỉ còn nửa năm nữa là hắn hết nhiệm kỳ nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại bị cuốn vào trận tranh đoạt chủ sự hộ Tào Đông Hải Quận. Chẳng lẽ cuối cùng hắn sẽ thất bại trong gang tấc sao?

Trận tranh đấu chủ sự hộ Tào lần này hắn đứng ở thế trung lập, nhưng lại không hoàn toàn trung lập thật. Hắn cũng tham dự trong đó, mà còn ngả về phía Tô Hàn Trinh. Đúng là nhờ sự ủng hộ rất vi diệu của hắn mà Tô Hàn Trinh mới chiến thắng được Từ Viễn, cướp đi chức chủ sự hộ Tào.

Nhưng Trương Dung lại bị phụ thân viết thư trách mắng rất nặng một trận, mắng hắn không biết đặt mình ngoài chuyện này. Chuyện này liên quan tới việc Thái tử tranh đoạt tài nguyên mệnh mạch, nào có đơn giản phân thắng bại như vậy. Quả nhiên phụ thân hắn nói đúng rồi. Hoàng Phủ Duy Minh chưa làm chủ sự hộ Tào được mười ngày thì vụ án thị lang bị đâm đã xảy ra, Hoàng Phủ Duy Minh bị bắt. Lúc này Trương Dung mới bội phục cao kiến của phụ thân. Giờ hắn mới thật sự đặt mình ngoài việc này.

- Lão gia, Tô đại nhân tới chơi!

Ngay khi Trương Dung đang trầm tư thì ngoài cửa truyền vào tiếng quản gia bẩm báo. Trương Dung hơi ngẩn ra. Hắn suy nghĩ một chút liền ra lệnh:

- Mời Tô đại nhân tới thư phòng của ta!

Hắn lại khoát tay, gọi người thiếp của mình, nói:

- Nhanh chuẩn bị một chậu nước nóng, cho một ít dược phấn để ngâm chân vào.

Trương Dung không đi tới cửa lớn đón Tô Hàn Trinh. Vào giờ khắc rất tế nhị này hắn không muốn dẫm tiếp vào vết xe đổ. Hắn đã quyết định đặt mình ở bên ngoài sự việc, sẽ không tới quá gần Tô Hàn Trinh. Thà rằng hắn có vẻ vô lễ một chút còn hơn.

Chỉ trong chốc lát, Tô Hàn Trinh đã được quản gia dẫn tới cửa thư phòng của Trương Dung. Trong lòng Tô Hàn Trinh không khỏi cười khổ một trận. Thứ sử tới gặp Huyện lệnh mà Huyện lệnh không ngờ lại không ra cửa đón tiếp, người khác thấy đây là vô lễ nhưng Tô Hàn Trinh lại thấy đây là Trương Dung ám chỉ cho hắn biết, hắn không quan tâm tới chuyện của Hoàng Phủ Duy Minh nữa.

Dù trong lòng đã lĩnh ngộ nhưng Tô Hàn Trinh vẫn không muốn bỏ cuộc dễ dàng. Trương Dung là Huyện lệnh của Duy Dương huyện, có rất nhiều chuyền hắn cần phải nhờ tới Trương Dung.

Vừa vào cửa hắn liền thấy Trương Dung đang ngồi ngâm chân. Hắn sửng sốt một chút, vội vàng áy náy nói:

- Xem ra ta tới không đúng lúc, quấy rầy Huyện lệnh nghỉ ngơi rồi.

- Đâu có! Đâu có! Ta vốn nên ra tận cửa nghênh đón đại nhân nhưng vừa lúc chân phong thấp đau không ngớt, được phải dùng nước thuốc ngâm chân. Thật sự là ta thất lễ rồi.

Trong phòng tràn ngập mùi vị đặc biệt của thuốc, biểu hiện Trương Dung đang dùng nước ngâm chân chữa bệnh. Hắn nhiệt tình khoát khoát tay:

- Mời đại nhân ngồi tự nhiên, đừng khách khí.

- Ha ha! Vậy thì ta khách tùy theo chủ thôi, không khách khí nữa.

Tô Hàn Trinh ngồi xuống, thở dài một hơi:

- Kết thúc tranh đấu chức chủ sự hộ Tào chưa được mười ngày thì đã lại có sóng gió rồi. Duy Minh bị nhốt trong lao, bị kẻ khác bắt bí. Một mình Tô Hàn Trinh ta ở Duy Dương huyện này không phải là quá khó khăn sao?

Trương Dung mỉm cười:

- Ta nghe nói Trần trung thừa và đại nhân là tiến sĩ đồng khoa, quan hệ không hời hợt, lần này đi tra án Hoài Bắc cũng còn cố ý đi tới Duy Dương huyện, đúng là giao tình nồng hậu khiến kẻ khác phải than thở!

Trương Dung trả lời không ăn nhập mấy. Thật ra lời nói của hắn cũng lộ ý cho Tô Hàn Trinh biết, ngươi có thể đi tìm Ngự Sử trung thừa ra mặt, không cần tìm tới ta.

Tô Hàn Trinh hiểu rõ ý tứ của hắn, lắc đầu cười khổ nói:

- Không có ý chỉ của Hoàng thượng, Ngự Sử trung thừa sao dám tự tiện can thiệp vào bản án. Chuyện này Trương huyện lệnh hỗ trợ được nhiều hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.