Hạnh Phúc Của Tiểu Hài Tử Lưu Tiểu Nguyên

Chương 1: Ngày định mệnh




Duy Minh nhắm mắt tựa vào tường dường thần. Lúc này trái tim hắn đã yên ổn hơn nhiều. Huynh đệ ở bên ngoài tích cực cứu hắn, khiến trong lòng hắn thấy một đường hy vọng. Hắn bắt đầu suy nghĩ tới nguyên nhân hậu quả của bản án này. Thật ra nguyên nhân rất đơn giản, hắn bị bắt rõ ràng là vì tranh đoạt tài quyền. Đối phương đã không từ thủ đoạn rồi.

Duy Minh đột nhiên cảm thấy bất an mãnh liệt. Nếu hắn thật sự bỏ trốn vậy thì tội danh ám sát thị lang của hắn đã bị khẳng định rồi. Có lẽ Tô Hàn Trinh có thể thoát tội nhưng hắn thì sao? Tiền đồ của hắn, công danh của hắn đều xong cả rồi. Thậm chí hắn còn có thể biến thành tội phạm bị truy nã, từ này về sau sống mai danh ẩn tích. Lý tưởng của hắn cũng tan thành mây khói từ đây! Không ổn! Tuyệt đối không ổn!

Duy Minh đột nhiên cảm thấy hậu quả sau khi chạy trốn nghiêm trọng phi thường. Có lẽ Vô Tấn thầm nghĩ muốn giữ mạng cho hắn nhưng hắn lại không thể không lo lắng cho tiền đồ của mình. Lúc này đột nhiên Duy Minh không muốn chạy trốn nữa.

Loảng xoảng!

Trong hắc lao truyền ra tiếng mở cửa. Ngay sau đó tiếng bước chân của mấy người truyền tới, giày da vừa nặng vừa vang. Duy Minh nghe ra đó là một ngục tốt, còn mấy người khác hắn đều không biết. Trước phòng giam của hắn đột nhiên sáng ngời. Có người giơ đèn đi tới trước phòng giam của hắn rồi dừng lại.

Tiếng xích sắt vang lên loảng xoảng. Cánh cửa phòng giam mở ra, hai người giơ đèn đi vào. Duy Minh bị chói mắt một lúc, dần dần mới nhìn rõ. Có ba đại hán khôi ngô đi vào, chiếu đèn vào mặt hắn:

- Chính là hắn!

Hai gã đại hán khỏe mạnh bên cạnh lập tức tới xách hắn lên.

- Các ngươi muốn làm gì?

Duy Minh liều mạng giãy dụa nhưng hai gã đại hán kia khỏe vô cùng. Hắn căn bản không giãy dụa nổi, bị lôi ra khỏi phòng giam, kéo về phía cửa lớn. Tử tù đối diện chậm rãi tiến tới, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Duy Minh biến mất, ánh mắt lộ ra ý cười độc ác:

- Gà quay quả nhiên ăn ngon mà khó tiêu!

Ánh mắt của hắn rơi về phía khúc cổ con gà quay rơi ở cửa, không khỏi nuốt nước bọt ừng ực, cổ họng phát ra tiếng gầm như dã thú.

Trong phòng thẩm vấn, áo của Duy Minh đã bị kéo rớt, lộ ra thân thể, bị treo lơ lửng vào vòng sắt giữa không trung, chân cũng bị trói lại. Ánh mắt hắn vẫn phẫn nộ nhìn chằm chằm vào nam tử trung niên đối diện.

Nam tử trung niên này mặc thanh y, gương mặt dài mà tái nhợt, ánh mắt hết sức lãnh đạm, chính là Trường sử Đông Hải Quận Từ Viễn. Bên cạnh hắn là Huyện úy của Duy Dương huyện, Vương Tử Quần. Hắn là người của thị lang Cao Hằng, coi như tiểu lâu la của Sơ Vương. Buổi sáng chính hắn suất lĩnh nha dịch bắt Hoàng Phủ Duy Minh.

Từ Viễn chắp tay sau lưng đi về phía trước. Hắn đánh giá Duy Minh một chút, tấm tắc thở dài:

- Một cử nhân như vậy, tiến vào được mười vị trí đầu trong kỳ thi tiến sĩ mà lại chạy tới đây làm Tào chủ sự, hiện giờ thân bị nhốt trong lao ngục. Duy Minh, ngươi hẳn phải biết người đọc sách bị tống vào đại lao sẽ mất công danh, vĩnh viễn không được sử dụng nữa. Cả đời này của ngươi coi như xong rồi.

Duy Minh nhắm mắt không nói một lời. Từ Viễn lại lắc đầu:

- Như vậy đi! Chúng ta giao dịch. Ta thay ngươi viết một phần thư thanh minh. Ngươi chỉ cần ký một chữ là ta sẽ tha cho ngươi, giữ lại công danh của ngươi. Mặc dù ngươi không thể làm chủ sự hộ Tào nữa nhưng ngươi có thể tham gia khoa cử tại kinh thành, thế nào?

Duy Minh cười lạnh một tiếng:

- Viết thư thì Thái tử cũng sẽ không bỏ qua cho ta.

- Có sao đâu! Có Sở Vương, có Thân quốc cữu rồi mà! Sau này ngươi sẽ là người của Sở Vương Đảng, Thân quốc cữu hiển nhiên sẽ che chở cho ngươi. Ngươi sợ cái gì chứ?

Mặt Từ Viễn tái nhợt, chậm rãi tới gần Duy Minh, hấp dẫn hắn từng chút một:

- Ta có thể cam đoan với ngươi, nếu như ngươi chịu ký thì vị trí Duy Dương huyện tương lai sẽ là của ngươi.

Duy Minh đột nhiên phì một tiếng, nhổ nước bọt vào mặt hắn.

- Đừng có nằm mơ. Ngươi chỉ là một con chó, lại muốn ta cùng làm chó với ngươi sao?

Từ Viễn thẹn quá hóa giận. Hắn lau nước bọt trên mặt đi, liếc mắt một cái. Lập tức roi da như mưa quất tới. Duy Minh đau đớn kêu thảm thiết. Từ nhỏ tới giờ đây là lần đầu tiên hắn bị đánh, hơn nữa còn đánh tàn nhẫn như vậy.

Duy Minh đột nhiên kêu to, ngất lịm đi. Lúc này Vương huyện úy bên cạnh đề nghị:

- Trường Sử đại nhân, hay là ta cho hắn in dấu tay đi! Dù sao thì hắn cũng ngất đi rồi.

- Ngươi biết cái gì!

Từ Viễn tức giận mắng một tiếng:

- Nếu hắn không cam tâm tình nguyện ký tên, sau này lên triều định lại phản cung thì sao?

Vương huyện úy nhếch miệng:

- Nhưng da thịt hắn mỏng manh như vậy, sợ rằng đánh nữa sẽ chết mất.

Từ Viễn hừ một tiếng, trên mặt lộ nụ cười độc ác:

- Không ngại! Trước tiên cứ nhốt hắn hai ngày, không cho hắn ăn cơm uống nước, làm nhụt ý chí của hắn, lại bắt cả thê tử hắn, hành hạ trước mặt hắn, xem hắn còn dám mạnh miệng nữa không!

Màn đêm phủ xuống, đèn đóm bên trong thứ sử phủ rất thưa thớt, bốn phía bị hắc ám bao phủ. Phòng khách ở Đông viện lại càng đen tối, chỉ có một phòng có ánh đèn.

Trong phòng Ngự Sử trung thừa Trần Trực chắp tay sau lưng đang đi lại, từ hỏi hành động bước tiếp theo. Bên cạnh hắn là Vũ Sĩ Thiên Tinh đang chờ lệnh.

Lần này hắn rời kinh không mang theo tùy tùng, chỉ có hai gã Ảnh Vũ sĩ hộ vệ, một người làm việc cho hắn là Thiên Tinh, một người là hộ vệ tùy thân của hắn, ẩn hiện quanh hắn, bảo vệ hắn từ một nơi bí mật, trên cơ bản là không lộ mặt.

Một lúc lâu sau, Trần Trực lầm bầm:

- Không thể được. Quyết không thể cho hắn vào kinh. Chỉ có giết hắn mới là biện pháp tốt nhất!

Thiên Tinh bên cạnh hoảng sợ, ý nghĩ xoay chuyển liền thử dò hỏi:

- Đại nhân ý nói vị chủ sự hộ Tào bị bắt kia sao?

Trần Trực gật đầu:

- Đúng là hắn. Với hiểu biết của ta với Cao Hằng, hắn tuyệt đối sẽ không ngại thẩm vấn. Bọn họ có đủ biện pháp khiến hắn ngoan ngoãn nghe lệnh, cuối cùng Tô thứ sử sẽ thành chủ sự phía sau màn. Chỉ có mau chóng giết chết hắn mới là biện pháp bảo vệ Tô thứ sử tốt nhất.

Thiên Tinh chần chờ một chút:

- Nhưng Tô đại nhân sợ rằng sẽ không đồng ý.

- Ta biết hắn không đồng ý cho nên sáng nay ta cũng không nói tới chuyện chủ sự hộ Tào này. Hơn nữa huynh đệ của hắn ở đó càng không thể nói. Hiện giờ chỉ có hai người chúng ta ta mới nói cho ngươi, phải nhanh chóng giết chủ sự hộ Tào, càng nhanh càng tốt!

Ánh mắt âm hiểm của Trần Trực dừng lại trên người Thiên Tinh, gằn từng chữ nói:

- Chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu ý ta sao?

- Ty chức đã hiểu rồi. Ty chức sẽ tới đại lao động thủ ngay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.