Hạnh Phúc Của Nỗi Đau

Chương 11: Tìm nàng trăm ngàn lần trong đám đông




Trần Thụy Dương đưa điện thoại cho Thương Hoài Nguyệt, thản nhiên nói: “Cơ Quân Dã tìm em”.

Quán bar quá ồn ào, Hoài Nguyệt nghĩ một lúc mới hiểu Trần Thụy Dương nói gì, cô nhận điện thoại, đi ra ngoài.

Trần Thụy Dương trầm tư nhìn theo cô. Có việc gì quan trọng mà Cơ Quân Dã lại phải gọi đến tận Vân Nam, dò tận số điện thoại của anh chứ? Vì sao Hoài Nguyệt lại không mở máy? Ngoài quan hệ hàng xóm thì hai cô gái này có quan hệ gì khác nữa? Lần nọ phỏng vấn Cơ Quân Đào, những người khác đều không thành công, vì sao Hoài Nguyệt vừa đến anh ta đã đồng ý rồi? Hàng xóm? Đương nhiên anh không tin quan hệ hàng xóm tầm thường có thể khiến vị Cơ công tử luôn nổi tiếng vì không chịu hợp tác với truyền thông đó vứt bỏ sự kiêu ngạo của mình. Liệu có phải giữa anh ta và Hoài Nguyệt có ẩn tình gì không?

Anh nhớ lại hai lần gặp Cơ Quân Đào trước đây. Lần đầu tiên là trong buổi đua thuyền rồng tại Ngô Giang, lần thứ hai chính là trong quán bar. Hai người hầu như không nói chuyện gì, thái độ anh ta đối với mình cũng chỉ ở mức khách sáo xã giao, thậm chì còn không được tính là xã giao. Đặc biệt là lần nọ ở quán bar, dường như còn có cả ý đối địch. Là vì Hoài Nguyệt sao? Anh nhớ ánh mắt Cơ Quân Đào nhìn Hoài Nguyệt, dịu dàng, không, là ánh mắt rất dịu dàng và thương yêu mới đúng. Có điều hình như Hoài Nguyệt không đáp lại, là vì cô ấy chưa phát hiện ra sao? Anh đột nhiên cảm thấy hơi bối rối, như vậy tối nay Cơ Quân Dã gọi điện đến là để nhắc nhở cô ấy sao? Anh bắt đầu hối hận vì vừa nãy đã thừa nhận với Cơ Quân Dã rằng Hoài Nguyệt đang ngồi bên cạnh mình.

Hoài Nguyệt đi ra ngoài cửa, vừa lên tiếng a lô đã nghe thấy một loạt câu hỏi của Cơ Quân Dã.

“Hoài Nguyệt à? Hoài Nguyệt, cô đến Vân Nam mà sao không nói câu nào? Tại sao xuống máy bay cũng không bật điện thoại lên? Cô làm người ta lo lắng gần chết rồi có biết không? Cô ở chỗ nào ở Vân Nam? Mấy ngày? Bao giờ về? Tại sao Trần Thụy Dương lại ở chỗ cô?”

Hoài Nguyệt không biết nên trả lời thế nào. Cô biết Cơ Quân Dã gọi cuộc điện thoại này nhất định là vì Cơ Quân Đào, nhất thời trong lòng cảm thấy vừa ngọt ngào lại vừa chua chát, có lẽ anh ấy vất vả lắm mới tìm ra tung tích của mình. Khi đã bình tĩnh lại, Hoài Nguyệt mới lên tiếng: “Tiểu Dã, xin lỗi, tôi xuống máy bay mà quên mở điện thoại. Tìm tôi gấp như vậy, có việc gì à?”

Giọng nói của Hoài Nguyệt vẫn rất bình tĩnh, nhẹ nhàng, điều này làm cho Cơ Quân Dã cảm thấy mình hấp tấp không khác gì một cô hầu gái của vị đại tiểu thư Hoài Nguyệt này, vì vậy lập tức nói chậm lại: “Tại sao đột nhiên lại đến Vân Nam? Chủ nhật tôi về, muốn tìm cô học nấu ăn nhưng không gặp, hỏi anh trai tôi thì anh ấy nói sáng thứ Bảy đã không nhìn thấy cô rồi. Hóa ra cô cũng biết dùng chiêu thức đi không từ mà biệt cơ đấy!”

Mặt Hoài Nguyệt lập tức đỏ bừng, cô không biết tại sao Cơ Quân Đào lại nói chuyện đêm đó với Cơ Quân Dã. Có tật giật mình, cô có cảm giác như trong lời nói Cơ Quân Dã ẩn chứa vô số cạm bẫy. Không biết phải trả lời như thế nào mới thỏa đáng, Hoài Nguyệt đành ấp úng: “Là tòa soạn tổ chức, đã có kế hoạch từ trước”.

“A, tôi còn tưởng là giám đốc Trần của các cô bắt cóc mất người đẹp của chúng ta cơ”, Cơ Quân Dã nói: “Vậy thì có người sẽ ghen lồng lộn lên mất”.

Hoài Nguyệt chỉ có thể giả vờ không hiểu, bối rối nói: “Tiểu Dã, chị đừng nói đùa nữa”.

Cơ Quân Dã không tiện hỏi chuyện Trần Thụy Dương nên thăm dò: “Hoài Nguyệt, hôm qua cô vội vã về thành phố có việc gấp gì à? Đã giải quyết xong chưa? Có việc gì cần giúp đỡ, cô nhất định phải nói đấy, không được khách sáo”.

“Cũng không có việc lớn gì, đã giải quyết xong rồi”. Hoài Nguyệt cười khổ, đây là chuyện mà chẳng ai có thể giúp được.

“Hoài Nguyệt, cô bỏ đi như vậy làm anh trai tôi lo quá. Buổi sáng tỉnh dậy đi xuống dưới nhà không nhìn thấy cô đâu, anh ấy sốt ruột đến mức ăn không ngon ngủ…”

“Tiểu Dã!” Hoài Nguyệt vội vàng ngắt lời: “Giúp tôi xin lỗi Cơ tiên sinh, thật sự là việc quá gấp”. Cô đã nghe ra Cơ Quân Dã không hề biết thực tình, trong lòng cuối cùng nhẹ nhõm, nếu không sau này mình không còn mặt mũi nào nhìn Tiểu Dã nữa.

“Hoài Nguyệt, đừng nói khách khí như vậy. Cô biết đấy, anh trai tôi rất quan tâm đến cô. Anh ấy là một người cố chấp, đã tốt với ai thì sẽ tốt tới cùng chứ không hời hợt như những người khác”. Cơ Quân Dã trịnh trọng nói: “Hai ngày nay anh ấy rất lo lắng, rất sợ đã làm gì có lỗi với cô”.

“Không có, không có, anh ấy nghĩ đi đâu thế?” Hoài Nguyệt vội vàng nói, mặt bắt đầu nóng lên. Nếu nói có lỗi thì chỉ sợ mình mới là người có lỗi với người đàn ông đẹp như thiên thần.

“Tiểu Dã, anh trai chị thường xuyên ở nhà một mình sẽ không tốt, bình thường nên tham gia các hoạt động nhiều hơn, có thể sẽ có lợi cho sức khỏe của anh ấy. Cứ cố chấp vì một người hay một thứ duy nhất thì sẽ không có lợi cho việc bình phục”. Hoài Nguyệt nhỏ giọng nói: “Chị xem, tôi lại múa rìu qua mắt thợ rồi, những điều này nhất định là bác sĩ Thích đã nói với chị từ lâu rồi”.

“Thực ra bệnh của anh trai tôi…” Cơ Quân Dã do dự. Cô nghe trong lời nói của Hoài Nguyệt hình như không hề có ý gì đặc biệt với anh trai mình, vậy mình nên nói như thế nào mới có lợi cho anh ấy đây? Nếu như nói anh trai không còn là một người bệnh, thứ nhất chưa chắc Hoài Nguyệt đã chịu tin mình, thứ hai nếu nói ra, chẳng phải một chút quan tâm còn lại bây giờ cũng sẽ biến mất hay sao? Mình thật sự phải cân nhắc cẩn thận mới được. “Được rồi, hôm nay muộn rồi, để bữa sau nói tiếp. Cô nhớ phải mở điện thoại đấy, nếu còn tắt máy thì tôi chỉ có thể gọi đến điện thoại của Giám đốc Trần để tìm cô thôi”.

Hoài Nguyệt ờ một tiếng rồi tắt điện thoại, nhưng trong lòng lại bị câu nói của Cơ Quân Dã làm cho thấp thỏm. Bệnh của Cơ Quân Đào? Ý gì? Không phải là Cơ Quân Đào lại có chuyện gì chứ? Vừa rồi Cơ Quân Dã nói anh trai cô ấy lo lắng đến mức cơm cũng không ăn nổi, ngủ cũng ngủ không ngon. Chẳng lẽ mình đã làm bệnh của anh ấy tái phát rồi? Cô cảm thấy rất hoang mang, biết phải làm sao bây giờ? Không ngờ hành động hoang dã của mình lại gây ra đại họa như thế.

Cô ngơ ngác đứng ngoài cửa bar nhìn điện thoại, không biết phải làm như thế nào, toàn thân bắt đầu run rẩy.

“Hoài Nguyệt”, Trần Thụy Dương ở trong quán đợi mãi không thấy cô về nên không kìm được, đi ra tìm cô, lại phát hiện cô đang đứng ngẩn người ngoài cửa quán.

Hoài Nguyệt bừng tỉnh, đưa điện thoại cho anh, gắng gượng nói: “Tốn không ít tiền cước chuyển vùng của anh, đừng xót nhé”.

Cảm thấy đầu ngón tay cô lạnh buốt, Trần Thụy Dương lập tức cầm lấy tay cô không chút suy nghĩ: “Em làm sao vậy? Không thoải mái à?”

“A, tại điều hòa trong này lạnh quá”, Hoài Nguyệt rút tay lại: “Giám đốc Trần, em muốn xin phép về trước”.

“Mấy khi đến quán bar ở Lệ Giang, mới được một lát đã muốn về rồi à?” Trần Thụy Dương rút tay về điềm nhiên nói như không, hỏi: “Cơ Quân Dã tìm em có việc gấp à?”

“Cũng không có chuyện gì! Có điều Chủ nhật cô ấy về nhà không thấy em nên hỏi một chút xem em đi đâu”. Cố gắng nói câu này ra nhưng chính Hoài Nguyệt cũng khó có thể làm người nghe tin được.

“Thì ra quan hệ láng giềng của bọn em thân thiết như vậy”, Trần Thụy Dương cười nói, trong lòng đương nhiên là không tin: “ Mệt rồi à? Anh cũng vào chào mọi người rồi về thôi. Ngày mai phải lên núi tuyết Ngọc Long, cũng nên đi nghỉ sớm cho khỏe”.

“Giám đốc Trần, ngày mai em không đi leo núi nữa đâu. Trước đây em đã đi một lần rồi, mai em chỉ muốn đi dạo thôi”. Mọi người đều nói có thể nhìn thấy đỉnh núi tuyết Ngọc Long sẽ luôn gặp may mắn. Năm ấy cô và Lỗ Phong trèo lên, đã nhìn thấy đỉnh tuyết, đáng tiếc là hình như không nhận được chút may mắn nào cả.

Trần Thụy Dương dừng lại một lát, xem ra hôm nay quả thật cô đã gặp chuyện không vui: “Được, vậy ngày mai em cứ ngủ thoải mái, sau đó đi dạo phố cho vui. Chú ý an toàn, ở đây đông người, xô bồ lắm”. Anh cũng đã lên núi tuyết Ngọc Long rồi nhưng lại không thể ở nhà với cô, dù sao cũng có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.

Hoài Nguyệt phờ phạc trở lại khách sạn, điện thoại vẫn mở nhưng không hề có cuộc gọi đến. Cô liên tục nhớ lại những lời nói của Cơ Quân Dã, ngày càng hoài nghi Cơ Quân Đào đã có chuyện gì. Cả đêm lo lắng buồn bã, đến gần sáng cô mới mơ màng thiếp đi.

Khi Hoài Nguyệt tỉnh lại thì đã gần trưa, hướng dẫn viên gọi cơm trưa cho cô, có gà hầm, tôm và rau dưa, hình như là mức ăn cao hơn tiêu chuẩn.

Cô vừa ăn gà hầm vừa nhớ lại lần đến đây với Lỗ Phong năm đó. Hai người thuê một hướng dẫn viên bản địa, hướng dẫn viên đó rất đen, rất to nhưng kể chuyện lại rất hay, hai người nghe mà như mê say. Bọn họ đã dạo hai ngày trên trấn cổ, bữa nào cũng ăn gà hầm, tính ra, những hiểu biết của cô đối với Vân Nam hình như bắt đầu từ món này.

Ăn cơm xong, Hoài Nguyệt ra ngoài đi dạo phố một mình. Vẫn là con đường nhỏ lát đá, dòng suối uốn lượn trước cửa giống như trước kia. Cô đứng trước một cửa hàng nhỏ. Một chiếc váy dài hai màu đỏ lam rất bắt mắt được treo ngoài cửa, tà váy rộng, vai váy hẹp, nhìn ra dáng cổ truyền nhưng cũng không kém phần thời trang. Hoài Nguyệt nhìn rất lâu, độ rộng của vai váy làm cô hơi do dự, có phải là quá hẹp không?

Thật bất ngờ, chủ quán là một người nước ngoài trẻ tuổi, anh ta nói với cô bằng tiếng phổ thông rất chuẩn: “Tiểu thư, cô mặc chiếc váy này nhất định sẽ cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ gợi cảm. Nếu tham dự party thì tất cả các quý ông đều sẽ mời cô nhảy điệu valse.”

Hoài Nguyệt càng do dự, cô chỉ muốn xinh đẹp chứ không cần gợi cảm, đang định bỏ đi thì có tin nhắn điện thoại. Cô mở máy ra xem, tin nhắn từ số lạ. Cô thờ ơ đọc, chỉ vỏn vẹn vài chữ: “Hoài Nguyệt, chú ý nghỉ ngơi, chú ý an toàn. Cơ Quân Đào”.

Hoài Nguyệt đọc đi đọc lại rồi thở ra một hơi thật dài. Lời ít mà ý nhiều, không vui không giận, đó chính là phong cách của anh ấy.

Tạ ơn trời đất, như vậy thì có thể xem như anh ấy vẫn bình thường?

Từ đêm qua tới giờ, sau khi bị cú điện thoại của Cơ Quân Dã làm hoảng sợ, Hoài Nguyệt đã vứt sự hoang mang và hẫng hụt trước đó lên chín tầng mây rồi. Bây giờ, cô chỉ mong sao Cơ Quân Đào không có chuyện gì mà thôi.

Một tảng đá trong lòng được đặt xuống, cô ngẩng đầu cười nói với người nước ngoài: “Giảm giá thêm một chút thì tôi sẽ mua”.

* * *

Trần Thụy Dương từ trên núi trở về khách sạn, thấy trời còn sớm nên dặn mọi người nghỉ ngơi trước, còn mình thì rửa mặt rồi ra ngoài.

Anh đi dạo qua một ngôi chùa nhỏ, nghe thấy bên trong có người đang tụng kinh liền rẽ vào.

Thực ra tiếng tụng kinh chỉ là âm thanh được phát ra từ băng cassette, mấy người già ngồi ngay ngắn trước từ đường, vẻ mặt trang nghiêm, miệng lẩm bẩm. Trần Thụy Dương tìm một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống, dựa vào cửa, nhắm mắt lắng nghe. Tiếng tụng kinh đó tựa như vô bi vô hỉ lại như đại bi đại hỉ, mênh mang, xa xăm như lảng vảng trên trời cao. Sự nóng ruột từ sáng tới giờ dần trở lại bình thường. Trong đầu anh hiện lên những khuôn mặt toàn là nếp nhăn của ông bà đang hiền từ nhìn anh. Còn có gương mặt bố mẹ anh, lúc mẹ cười hai mắt khép lại, chỉ còn như hai khe nhỏ. Còn gương mặt của Hoài Nguyệt, mỉm cười dịu dàng, trong đôi mắt đó hình như ẩn chứa rất nhiều lời, liệu có thể để anh từ từ đọc từng chút một hay không?

Anh mở mắt, vẫn chỉ có mấy người già đang lẩm bẩm. Anh cười cười tự giễu rồi đứng dậy đi ra ngoài. Ra đến cửa anh kinh ngạc dừng lại vì nhìn thấy Hoài Nguyệt đang đứng cửa hàng nhỏ nằm ở phía đối diện. Một người nước ngoài trẻ tuổi cầm một chiếc váy dài màu sắc tuyệt đẹp ướm lên người cô, còn mang cả một chiếc gương to đùng ra cho cô soi. Hoài Nguyệt nhìn ngắm mình trong gương, trông có vẻ rất hài lòng rồi lấy ví ra trả tiền.

Trần Thụy Dương cứ đứng bên kia phố nhìn cô.

Hiển nhiên, tinh thần cô ấy tốt hơn buổi tối hôm qua rất nhiều. Trong khoảng thời gian từ sáng đến giờ, cô ấy lại nhận được một cuộc gọi nào đó chăng? Là điện thoại của ai mà có thể ảnh hưởng đến tâm trạng cô ấy như thế? Lúc này, hai người họ chỉ cách nhau một con suối hẹp, khoảng cách rất gần, hai bước chân là có thể dễ dàng vượt qua cây cầu đá đó, nhưng cô không hề quay đầu lại nên đương nhiên không nhìn thấy anh. Còn anh thì sao? Hình như vì tình cờ gặp nhau mà chưa chuẩn bị tâm lý, anh cũng không dám mạo muội đi tới bên cạnh cô.

Anh hơi chán nản, dùng tay xoa mặt rất mạnh và tự nói với mình: “Trần Thụy Dương, chú ý đến thân phận của mày. Tốt nhất không được để xảy ra kiểu tình công sở. Không cẩn thận là sẽ thua cả ván cờ”. Nói xong, anh thở dài, nhìn thoáng qua hướng Hoài Nguyệt đang đi rồi quay lại đường cũ với vẻ bất nhẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.