Hàng Xóm Là Người Yêu Kiếp Trước

Chương 37: 37: Sơn Khuyển 36




Mạc Trọng Huy khẽ gật đầu.

An Noãn hung hăng trùng hắn. Nhớ lại trước kia người này làm đủ trò với cô, đúng là xảo quyệt. Đứa bé kia đến chính là trong kế hoạch của hắn.

“Mạc Trọng Huy, Thẩm Cẩm Phong vẫn ở Giang Thành à? Lát nữa chúng ta đi tìm Thẩm Cẩm Phong chơi đi.” Vẻ mặt Mạc Trọng Huy ngập ngừng, sau đó hờ hững trả lời: “Cậu ta không còn ở Giang Thành nữa, mấy năm trước di dân đến nước Mỹ, học chuyên sâu ở đó, cũng lấy vợ sinh con ở đó rồi.” Bốn năm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Lúc An Noãn mới đến Luân Đôn, Thẩm Cầm Phong sẽ thỉnh thoảng gọi điện thoại quan tâm2cô, sau đó dần dần cắt đứt liên lạc. Trên đường đời luôn có những người được gọi là khách qua đường. Bọn họ từng chứng kiến mình trưởng thành, thậm chí cùng mình chịu đựng đau khổ của tuổi trẻ. Nhiều năm sau này, cho dù đối phương ở nơi nào, trong lòng vẫn luôn chúc phúc họ. “Mạc Trọng Huy, đến lúc chúng ta kết hôn, nhất định phải mời Thẩm Cầm Phong về uống rượu mừng.” Về mặt Mạc Trọng Huy vẫn hơi ngẩn ra, giơ tay xoa đầu cô, cưng chiều nói “Được”. Ăn sáng xong, bọn họ đang tính xem đi đến chỗ nào chơi. An Noãn muốn đến Bách Lạc tìm Phù Thu, cũng muốn đến quán cà phê uống cà phê, Mạc Trọng8Huy đều nghe cô cả.

Hai người đang chuẩn bị ra ngoài thì An Noãn nhận được điện thoại. Dãy số xa lạ, lại dường như có chút quen thuộc. Cô bắt máy, bên trong truyền đến tiếng của Nghệ Tuệ: “Noãn Noãn, dì là dì Nghê, cháu không nhớ gì nữa à?”

An Noãn theo bản năng cau mày lại, cười lạnh nói: “Đương nhiên nhớ rồi, dì Nghê, chảo dì.”

“Dì nghe Tử Hinh nói cháu quay lại, có thời gian không đến nhà ăn bữa cơm, dì và chú Thường đều rất nhớ cháu.”

An Noãn nhìn Mạc Trọng Huy một cái, thấp giọng nói với đầu kia: “Xin lỗi dì Nghê, cháu không có thời gian, ngày mai sẽ trở về Bắc Kinh rồi.”

“Noãn Noãn, hiếm khi cháu về đây6một lần, mộ ba mẹ cháu cũng đều chuyển đến Bắc Kinh rồi, từ nay về sau cũng không biết cháu có còn về đây nữa không, đến nhà ăn bữa cơm đi, để dì gặp cháu một chút, dì có rất nhiều lời muốn nói với cháu.”

An Noãn không biết từ chối người khác lắm, cô nhìn Mạc Trọng Huy, lạnh giọng hỏi bà ta: “Vậy cháu có thể dẫn theo một người đến cùng không?”

“Có thể, đương nhiên có thể.”

Nghề Tuệ tưởng là An Noãn dẫn Thẩm Diệc Minh về nhà, ở đầu kia kích động đến nỗi không biết thế nào mới được.

“Noãn Noãn, vậy cháu mau đến đi, dì và chú Thường cháu sẽ đi chợ mua đồ ăn.”

Cúp điện thoại, An Noãn hỏi ý kiến3Mạc Trọng Huy: “Anh có để ý việc đến nhà họ Thường ăn một bữa cơm không?”

Mạc Trọng Huy xoa đầu cô, cưng chiều cười nói: “Để ý thì sao chứ, em đã đồng ý rồi.” An Noãn khoác chặt cánh tay hắn, y như chim nhỏ nép vào người. Mạc Trọng Huy lái xe đưa An Noãn đến nhà họ Thường, từ xa đã thấy cả nhà đứng ở cửa nghênh đón. Thường Bách, Nghê Tuệ, Thường Tử Phi, Thường Tử Hinh và một người đàn ông lạ mặt khác có lẽ là chồng của Thường Tử Hinh. An Noãn gãi đầu: “Chúng ta biến thành khách quý từ lúc nào thế?”

Mạc Trọng Huy nhếch mép lên xem thường.

Xe dừng ở bên ngoài biệt thự, Nghề Tuệ đích thân5đến mở cửa xe cho An Noãn. Cửa xe mở ra, người xuống xe là An Noãn và Mạc Trọng Huy, về mặt tươi cười của Nghê Tuệ lập tức cứng lại, hình như Mạc Trọng Huy đến khiến bà ta rất bất ngờ.

“Dì Nghê, chú Thượng, Tử Phi, Tử Hinh, đã lâu không gặp.”

Vẻ mặt ai cũng quái dị, cuối cùng là Thường Bách cười phá vỡ sự kỳ dị này: “Đã lâu không gặp, Noãn Noãn càng ngày càng đẹp. Mau vào nhà ngồi đi, bên ngoài gió lớn.”

An Noãn đi đến khoác cánh tay Mạc Trọng Huy, cùng hắn đi vào biệt thự.

Thường Bách dẫn bọn đến phòng khách, trên bàn trà bày toàn là trái cây nhập khẩu tươi mới, đãi ngộ này thật sự khiến An Noãn ngạc nhiên.

“Noãn Noãn, hai đứa ngồi trước đi, dì đi nấu cơm” Nghê Tuệ có chút mất mát đi vào phòng bếp. Thường Bách, Thường Tử Phi, Thường Tử Hinh ở phòng khách nói chuyện với bọn họ. “Noãn Noãn, người nhà cháu ở Bắc Kinh đối xử với cháu tốt chứ?” Vẻ mặt Thường Bách phức tạp hỏi.

An Noãn cười gật đầu: “Người nhà cháu đối xử với cháu rất tốt.”

“Vậy thì tốt.” Thường Tử Hinh chua chát nói: “Noãn Noãn, chị bây giờ có thể nói là bay lên cành cao biến thành phượng hoàng rồi, bao nhiêu người hâm mộ cuộc sống của chị. Em thật không ngờ, người từ nhỏ lớn lên với em lại là cháu gái của thủ trưởng, em không có cái số này. Vì ngồi vào vị trí thư ký của Chủ tịch thành phố, không biết em phải bỏ ra bao nhiêu, sớm biết đã đi tìm chị, chị nói một câu là xong.”

An Noãn lúng túng cười: “Chị đâu có quyền lớn như vậy, chuyện quan trường, bác chị không cho chị nói nhiều.”

Thường Tử Hinh bĩu môi, nói nhỏ: “Hôm qua ăn một bữa cơm, em nhìn ra được thủ trưởng rất thương chị. Cả bữa cơm, tầm mắt ông ấy gần như không rời khỏi người chị. Noãn Noãn, sao chị lại tốt số như vậy? Trước kia chị là con gái của Bí thư cũng đã đủ khiến người ta hâm mộ rồi, bây giờ chị lại là cháu gái của thủ trưởng, sao ông trời lại chiếu cố chị như vậy chứ!”

An Noãn cắn môi, trầm giọng có chút thương cảm nói: “Chị thà dùng tất cả những thứ này để đổi lấy ba mẹ song toàn.” Mạc Trọng Huy nắm lấy tay cô, nhiệt độ lòng bàn tay hắn dường như sưởi ấm trái tim cô. An Noãn mỉm cười với hắn, để hắn yên tâm. “Mọi người nói chuyện đi, cháu đi xem dì Nghệ có cần giúp gì không.” An Noãn đi từ phòng khách đến phòng bếp. Nghệ Tuệ đang rửa rau, vòi nước vặn rất lớn, nhưng bà ta lại không nhúc nhích, ánh mắt đờ đẫn.

“Dì Nghê?” An Noãn khẽ gọi một tiếng. Nghệ Tuệ hoàn hồn lại, cười nói: “Sao cháu lại đến phòng bếp, phòng bếp dầu mỡ lắm.”

“Không sao, cháu giúp dì.” “Sao dì có thể để cháu giúp được, hôm nay cháu là khách quý.”

An Noãn chua xót trong lòng: “Dì Nghề, dì khách sáo quá rồi.”

Nghê Tuệ nhìn chằm chằm vào cô, nghiêm túc nói: “Được rồi, dì Nghề không khách sáo nữa, có chuyện dì muốn hỏi cháu đây. Cháu nói cho dì biết, cháu và Mạc Trọng Huy thật sự đang ở bên nhau à?”

An Noãn cười gật đầu, ánh mắt lúc mỉm cười đó thoáng qua ánh sáng hạnh phúc.

“Lòng vòng mãi, hai đứa vẫn đến được với nhau, thật không đơn giản.” Nghệ Tuệ cảm khái: “Có lẽ hôn nhân thật sự cần tình yêu làm bệ đỡ, Tử Phi và Thiên Nhu ly hôn rồi, lúc đó khuyên như thế nào cũng không được. Tử Phi nói nó

muốn sống độc thân đến hết đời, không thích hợp với Thiên Nhu. Noãn Noãn, dì thật sự biết lỗi rồi, ban đầu dì không nên nịnh bợ, không nên phản đối cháu và Tử Phi ở bên nhau sau khi nhà cháu xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Dì lấy oán báo ơn, chỉ vì cái lợi trước mắt, tham lam quyền thế, bây giờ đã gặp phải báo ứng. Mấy ngày nay, ngày nào dì cũng nằm mơ một giấc mơ, mơ thấy cháu và Tử Phi kết hôn, trong mơ con trai dì rất hạnh phúc, đã lâu lắm không thấy nó cười vui vẻ như vậy rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.