Hàng Xóm Là Người Yêu Kiếp Trước

Chương 22: 22: Lung Điểu 22




Mạc Bạch Linh kêu lên: “Sao em không nghĩ tới nhỉ? Thẩm Diệc Minh có được như ngày hôm nay cũng nhờ nhà họ Tiết giúp đỡ rất nhiều. Nhưng mà, ông cụ Tiết tại sao phải giúp chúng ta? Nhà chúng ta cũng không quen thân với ông ấy lắm.”

Mạc Bình Sơn xen lời: “Tham mưu trưởng Doãn là cấp dưới cũ mà ông cụ Tiết tín nhiệm nhất, hai nhà họ có quan hệ tốt đến mức như người một nhà.”

“Em hiểu rồi.” Mạc Bạch Linh ngạc nhiên nói: “Tham mưu trưởng Doãn có một cô cháu gái là Doãn Thi Hàm, mà trước kia cô bé này từng theo đuổi Huy nhà ta.”

Nghe bọn họ bàn luận, Đường Tĩnh Vi2nhăn mày lại. Theo như em được biết thì cô Doãn này đang qua lại với con trai của Thẩm Diệc Minh, mà Huy sẽ không bao giờ chịu kết hôn theo ý chúng ta đâu, tốt nhất là mọi người vẫn nên nghĩ biện pháp khác đi.”

Mạc Bình Sơn mắng: “Đến lúc này rồi mà cô còn bảo vệ cho nó à, cô muốn cả đám chúng ta đều bị kiểm tra, bị điều tra hết thì cô mới hài lòng phải không?”

Đường Tĩnh Vi cắn môi, không nói gì nữa. Mạc Trọng Huy trở lại Shine, An Noãn đã nằm ngáy khò khò ở trên giường. Thân thể nhỏ bé của cô cuộn tròn lại, làm cho người ta cảm thấy8vô cùng đau xót. Hắn cúi người hôn lên trán cô một cái, mong ước trong cuộc đời này của hắn rất đơn giản, chỉ cần có cô ở bên cạnh là được. Tắm rửa xong, hắn nằm xuống bên cạnh cô. Cô nhóc của hắn trong lúc ngủ mơ dường như cũng cảm nhận được sự tồn tại của hắn, cô trở mình, cơ thể nhỏ bé rúc vào trong ngực hắn. Cánh tay mạnh mẽ của Mạc Trọng Huy vòng qua ôm chặt lấy An Noãn, hắn nhẹ hôn lên tóc cô, cảm xúc mềm mại trên người cô làm cảm xúc nóng nảy của hắn lập tức bình tĩnh lại. Từ trước đến nay hắn chưa từng biết có ngày6tình yêu lại trở nên xa xỉ như vậy, nhưng cho dù phải nỗ lực hết sức mình, hắn cũng không tiếc. “Mạc Trọng Huy.” Cô mơ mơ màng màng gọi hắn, cánh tay mảnh khảnh vòng qua vai, ôm chặt lấy cổ hắn. Hắn dịu dàng hỏi: “Sao thế?”

“Ôm em ngủ.”

Lời nỉ non lúc ngủ mơ của cô làm trái tim hắn hoàn toàn tan chảy. Hắn siết cánh tay lại, ôm cô càng chặt hơn. Giữa thân thể của bọn họ như không có khoảng cách, cũng như hai trái tim, hoàn toàn không có khoảng cách.

Một đêm ngủ ngon, sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chói lóa xuyên thấu qua tấm rèm cửa mỏng chiếu lên giường. Hai người3ôm nhau trên giường tựa như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật tinh tế, hình ảnh này quá đẹp đẽ, quá động lòng người. An Noãn dụi dụi trong lồng ngực hắn, làm hắn phải rên lên: “Đừng lộn xộn!”

Cô mở to mắt, nhìn thấy dục vọng kìm nén trong mắt hắn. An Noãn giả vờ như không thấy, cô hỏi: “Hôm nay anh có phải đến công ty không?”

“Có, một lát nữa anh phải đi một chuyến, có cuộc họp.”

“Vậy anh đi đi, em ngủ thêm một lát nữa.” An Noãn phát giác thân thể hắn càng ngày không thích hợp, bèn xoay người cách xa hắn. Mạc Trọng Huy nào sẽ dễ dàng buông tha cô như vậy, hắn duỗi5cánh tay dài kéo cô trở về, nói bằng chất giọng khàn khàn: “Em đốt lửa rồi mà không dập lửa cho anh, hả?”

“Em đốt lửa lúc nào? Mạc Trọng Huy, rõ ràng là chính anh không khống chế được mình ấy.”

“Anh không khống chế được mình là bởi vì ai hả? Còn không phải là vì người nào đó trần trụi nằm bên cạnh anh à?”

“Rõ ràng em có mặc đồ ngủ, là anh...”

Mạc Trọng Huy không nói nhảm với cô nữa, hắn xoay người đè cô ở bên dưới, sau đó cúi người ngậm lấy môi cô. Đêm qua vì không muốn đánh thức cô nên hắn đã rất nhẫn nhịn, bây giờ hắn làm sao buông tha cô được. “Mạc Trọng Huy, dừng lại đi, hôm nay em có hẹn với Cố Thu.” “Ngoan, giờ vẫn còn sớm lắm.” An Noãn trợn mắt, mặc cho hắn giày vò. Đêm qua, An Noãn nằm ở trên giường vụng trộm mở điện thoại ra, ngoại trừ bên nhà họ Thẩm gọi điện tới thì có rất nhiều cuộc nhỡ và tin nhắn của Cố Thu. Từ nội dung của những tin nhắn đó, cô thấy hiện giờ Cố Thu đang rất bất lực. An Noãn ngẫm lại, cuối cùng vẫn gọi điện cho cô ấy, hẹn gặp mặt. Mạc Trọng Huy đưa An Noãn đến quán cà phê, còn mình thì đến công ty.

Khi An Noãn đi vào quán cà phê, Cố Thu đã đợi ở đó. Mới một thời gian không gặp mà cô trở nên gầy đi nhiều, gương mặt hốc hác, hai mắt sưng phù.

“Cô An.” Cố Thu đứng lên, giọng nói hơi khàn.

“Cứ gọi tôi là An Noãn đi, gọi cô An thấy xa cách quá.”

Cố Thu gật đầu, nhỏ giọng gọi: “Chị An Noãn.” Hai người ngồi xuống gọi hai tách cà phê.

“Cố Thu, cô có lời gì thì nói thẳng đi, tôi không phải là người ngoài.”

Cố Thu cắn môi, nói thật nhỏ: “Thần Bằng không nói chia tay, nhưng đột nhiên lại không liên lạc với tôi, tôi gọi mà anh ấy không bắt máy, nhắn tin cũng không thấy nhắn lại, cho nên tôi mới nghĩ đến chuyện liên hệ với cô. Cô có thể nói cho tôi biết có phải anh ấy có người khác hay không, nếu đúng, tôi sẽ rút lui.” Tim An Noãn như bị nghẹn lại, cô nhớ tới động tác kéo tay thân mật mà hôm qua Doãn Thi Hàm đã làm với Thẩm Thần Bằng.

“Cố Thu, tôi đã rời nhà họ Thẩm mấy ngày nay rồi, cho nên tôi không rõ lắm về anh trai mình.”

Cố Thu cười yếu ớt, nói với vẻ đau thương: “Thật ra tôi biết, thân phận tôi thế này không thể vào được cửa nhà họ Thẩm, tôi cũng chưa từng có hi vọng xa vời đó. Chỉ là tôi nghĩ, nếu như anh ấy có người khác thì có thể nói thẳng với tôi một tiếng, tôi sẽ rời đi ngay, đi rất xa. Nhưng anh ấy không nói gì với tôi mà bỗng nhiên biến mất khiến tôi thấy lo lắng.” An Noãn nắm chặt tay Cố Thu, cô không nói nổi một lời an ủi nào.

“Không sao, xin cứ nói cho tôi biết, có phải anh ấy đã có người khác.” An Noãn hít một hơi thật sâu, nói thật: “Trong nhà có sắp xếp cho anh ấy một người, nhưng Thần Bằng không thích cô ta, tôi cũng không biết cụ thể, bởi vì đã lâu rồi tôi không về nhà họ Thẩm.”

“Tôi hiểu mà.” Cố Thu cười đắng chát. “Tôi không sợ kết thúc, tôi chỉ sợ mình bị lừa dối, ngốc nghếch chờ đợi.” Mạc Trọng Huy đang họp hội nghị cấp cao ở công ty, trợ lý Trương nhận được cuộc điện thoại, đột nhiên đi đến bên cạnh Mạc Trọng Huy và nói nhỏ vào tai hắn. “Ngài Mạc, ông cụ Thẩm tới ạ.” Mạc Trọng Huy hơi giật mình, lập tức đứng lên, hắn không kịp nói gì cả mà đi thẳng ra ngoài. “Cuộc họp hôm nay đến đây là kết thúc!” Trợ lý Trương tuyên bố một câu, sau đó đi theo Mạc Trọng Huy rời khỏi phòng họp.

“Người đang ở đâu?” Mạc Trọng Huy hỏi với vẻ nghiêm túc.

“Tôi mời ngài ấy ngồi nghỉ trong phòng làm việc của ngài ạ.”

“Ông ấy tới một mình à?” Trợ lý Trương lắc đầu. “Đi cùng với bác cả của cô An ạ.” Mạc Trọng Huy bước nhanh trở về văn phòng, công cụ Thẩm ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, vẻ mặt hơi nghiêm lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.