Hàng Long Phục Hổ

Chương 97




Lưu Cảnh giật mình kinh hãi, hắn chỉ lo cho Văn Sính lại quên đi Thái Tiến, hắn liền vội vàng hỏi:

- Thái tướng quân giờ đang ở đâu?

- Đã ở trong khoang thuyền.

Lưu Cảnh liền xoay người đi đến khoang thuyền, Thái Tiến là người Thái gia duy nhất thân cận với mình, là một quân cờ trọng yếu trong tay hắn, trong kế hoạch của Lưu Cảnh, Thái Tiến tương lai sẽ là chủ Thái gia.

Sở dĩ hiện tại Thái Diễm có thể trở thành gia chủ của Thái gia, lại trở thành Thái thú Tương Dương, mấu chốt cũng là nhờ vào con y là Thái Tiến.

Sau khi Lưu Cảnh chiếm đóng Tương Dương, rất nhiều tướng lĩnh, bao gồm cả Lưu Hổ cũng cho rằng không cần phải khoan dung với Thái gia như vậy, hoàn toàn có thể lợi dụng Thái Mạo làm cái cớ, trực tiếp tịch thu đất đai của Thái gia là được rồi, hà tất phải cùng bọn họ giao dịch nữa làm gì?

Đương nhiên, đối với hắn mà nói tiêu diệt Thái gia quả thật dễ như trở bàn tay, nhưng vấn đề là, nếu Lưu Cảnh hắn chỉ là muốn lăn lộn ở Kinh Châu, thì cũng không sao. Nhưng nếu như hắn muốn đi Hán Trung Ba Thục, muốn đi Trung Nguyên và Quan Trung, danh môn thế gia nắm giữ tài nguyên và quyền lực ở những địa phương đó, có ai còn ủng hộ Lưu Cảnh hắn? Tiêu diệt Thái gia, cũng chẳng khác nào tiêu diệt cả danh dự của hắn.

Hơn nữa, Thái Mạo chỉ là nguyện trung thành với triều đình chính thống mà thôi, mình lấy cớ gì mà nói y là phản loạn?

Cũng chính là muốn cân nhắc về lâu về dài, Lưu Cảnh chỉ có thể dùng mưu quyền thủ đoạn để kéo Thái gia về phía mình, cho nên lúc này Thái Tiến tuyệt không thể xảy ra chuyện gì.

Lưu Cảnh bước nhanh vào một khoang thuyền, trong khoang thuyền lấp lóa ánh đèn, chỉ thấy Thái Tiến nằm trên một chiếc giường, hai mắt nhắm nghiền, trên thân đầy máu, thương tích đầy mình, sắc mặt vô cùng tái nhợt, hơi thở yếu ớt, một vị quân y đang bận rộn xử lý vết thương cho y.

- Tình trạng Tướng quân thế nào rồi?

Lưu Cảnh đi lên trước hỏi.

Vị quân y quay đầu thấy Lưu Cảnh, giật nảy mình, vội vàng nói:

- Máu đã ngừng chạy, bây giờ đang rửa miệng vết thương cho Tướng quân, sau đó sẽ bôi thuốc, chỉ có điều Tướng quân mất máu quá nhiều, vô cùng nguy kịch.

- Nắm chắc bao nhiêu phần có thể cứu sống?

Lưu Cảnh cũng có chút khẩn trương hỏi.

Vị quân y thở dài nói:

- Chỉ là bởi vì cơ thể của Tướng quân cường tráng mới có thể chống cự tới giờ, nếu là binh sỹ bình thường thì sớm đã chết rồi, nói thật là, bây giờ phải xem bản thân Tướng quân có thể chống chọi nổi hay không, ty chức không nắm chắc một chút nào.

Lưu Cảnh gật gật đầu, hắn hiểu ý của vị quân y, mất máu quá nhiều, có thể sống sót hay không thì phải chờ xem tiềm năng của bản thân Thái Tiến rồi, nhưng hơi thở của y yếu ớt như vậy, nhè nhẹ giống như sẽ tắt bất cứ lúc nào, khiến trong lòng Lưu Cảnh cảm thấy thấp thỏm không yên.

Lưu Cảnh rời khỏi khoang thuyền, lúc này thuyền đã khởi hành, chạy đến Hạ Khẩu, Lưu Cảnh chậm rãi đi đến đầu thuyền, khoanh tay chăm chú nhìn xuống mặt sông đang gợn sóng lăn tăn.

Gió đêm phả vào mặt, khiến đầu óc của hắn trở nên tỉnh táo hơn bình thường, nếu như nói vì lần thắng lợi trước làm hắn cảm thấy tự tin khi đối chiến với Tào Tháo, thì lần này một chiêu như sét đánh của Trương Liêu đã làm cho Lưu Cảnh tỉnh táo trở lại.

Mặc dù trong lịch sử có đại thắng Xích Bích, nhưng lịch sử vì Lưu Cảnh hắn đến mà thay đổi rồi, Táo Tháo xua binh tới, vẫn sẽ còn thắng lợi của đại chiến Xích Bích hay không?

Không lâu sau, con thuyền liền chậm rãi cập vào bến Hạ Khẩu, trên bến thuyền mọi người đã qua lại nườm nượp, toàn là kỵ binh và thân nhân của binh sỹ từ quận An Lục rút về phía nam, lúc này một tên binh sỹ lên thuyền, bẩm báo với Lưu Cảnh:

- Khởi bẩm Châu Mục, Trường Sa Trương Thái thú đã đến, cầu kiến Châu Mục.

Lưu Cảnh lập tức vui mừng vô cùng, đây là Thái thú quận Trường Sa Trương Cơ, vài ngày trước mình đã mời y đến để phòng ôn dịch, không ngờ y lại đến đúng lúc như vậy, Thái Tiến được cứu rồi.

- Mau mau mời y lên thuyền!

Lưu Cảnh liên ra lệnh.

Một lát sau, Trương Cơ đi theo một tên binh sỹ lên thuyền lớn, từ xa đã cười nói:

- Ty chức còn tưởng rằng Châu Mục ở Vũ Xương, không ngờ cũng đã tới Hạ Khẩu rồi.

Lưu Cảnh không có thời gian để nói chuyện phiếm với y, liền kéo y đi đến khoang thuyền:

- Thái Tiến tướng quân sắp không xong rồi, Thái thú tới vừa đúng lúc, giúp ta cứu y đi.

- Ty chức vừa mới tới thì đã bị bắt lính rồi!

Trương Cơ chỉ là đang nói đùa một chút, đương nhiên là y sẽ trị bệnh cứu người, y nhanh chóng đi cùng Lưu Cảnh vào khoang thuyền, trong khoang thuyền, Thái Tiến đã được trị thương bằng thuốc, và được đắp một lớp chăn mỏng.

- Hiện tại y thế nào rồi?

Lưu Cảnh hỏi vị quân y.

Vị quân y lắc đầu:

- Hơi thở ngày càng yếu hơn

Y vốn muốn nói có thể không qua khỏi đêm nay, nhưng nếu Trương Trọng Cảnh đã đến đây, y cùng không dám nói ra lời này, trong lòng y cũng mang một tia hy vọng, xem Trương Trọng Cảnh có cứu sống được Thái Tiến hay không.

Trương Cơ ngồi ở một bên bắt mạch cho Thái Tiến một hồi, nhíu mày nói:

- Nhìn sắc mặt của tướng quân, mất máu tương đối nghiêm trọng, đáng lẽ đã sớm qua đời rồi, nhưng lại còn mạch đập, có thể thấy ông trời không tuyệt đường của tướng quân.

Lưu Cảnh lập tức có được một tia hy vọng:

- Ý của Thái thú là, vẫn còn có thể cứu sống y được sao?

Trương Cơ mỉm cười:

- Chỉ có nắm chắc năm thành, nếu như Tướng quân có thể qua được đêm nay, thì không còn vấn đề gì nữa.

Trương Cơ lúc này mới viết ra một phương thuốc, giao cho vị quân y:

- Dựa theo phương thuốc này mà bốc thuốc, một thang thuốc chỉ sắc bằng một chén canh, mỗi canh giờ cho Tướng quân uống một lần.

Vị quân y nhìn sơ qua phương thuốc, chỉ thấy toàn là thuốc bổ huyết cường thân bình thường, nhưng phối hợp cực kỳ khéo léo, làm y bội phục không thôi, y thầm nhớ kỹ phương thuốc này, bước nhanh ra ngoài.

Trương Cơ lại lấy ra một bộ kim châm, cẩn thận tiến hành châm trên người của Thái Tiến, cười nói với Lưu Cảnh:

- Dựa vào một phương thuốc thôi vẫn chưa được, còn phải kích thích sinh mệnh lực trong người của tướng quân, hai thứ hỗ trợ nhau mới có hiệu quả.

Lưu Cảnh đồng ý với câu nói này, cơ thể con người có tiềm năng cực kỳ lớn, nếu có thể kích phát ra ngoài, quả thật là không thể tưởng tượng, hắn lĩnh hội điều này rất sâu sắc.

Lúc này, Trương Cơ trầm ngâm một chút lại nói tiếp:

- Vừa trước lúc Châu Mục chưa quay lại, ty chức ở trên bến thuyền đã cứu được ba mươi mấy người bệnh, trong đó đã chết mười lăm người, đều là mất máu quá nhiều mà chết, kỳ thật nếu trị đúng lúc, bọn họ căn bản sẽ không chết, sau khi tịnh dưỡng mấy tháng, lại có thể tung hoành trên chiến trường, Châu Mục có từng nghĩ đến chưa, làm sao để cứu sống được sinh mạng của những binh sỹ bị thương này?

Lưu Cảnh suy nghĩ một hồi rồi nói:

- Ta đã cân nhắc về việc thiết lập binh cứu hộ ở chiến trường, nhiệm vụ của của bọn họ chính là cứu giúp người bị thương, không tham gia tác chiến, như vậy thì có thể cứu trợ binh sỹ bị thương đúng lúc, khả năng rất lớn là có thể kéo dài tính mạng của các binh sỹ.

- Ý tưởng của Châu Mục không tồi, nhưng ty chức cũng có một đề nghị, hoặc là nói có một biện pháp, có thể giảm bớt số binh sỹ tử vong vì vết thương một cách hữu hiệu.

Lưu Cảnh lập tức cảm thấy vô cùng hứng thú, vội vàng nói:

- Xin Thái thú hãy nói!

- Kỳ thật cũng rất đơn giản, Châu Mục có thể cho mỗi binh sỹ mang theo một cái túi cứu thương đơn giản, cũng không cần quá lớn, đeo sau lưng là được, bên trong có vải thưa và mấy miếng cao cầm máu, binh sỹ sau khi bị thương, liền có thể tự mình cứu thương, như vậy thì sẽ không xuất hiện thảm trạng mất máu quá nhiều mà chết.

Biện pháp mà Trương Cơ đưa ra kỳ thật không khó, nhưng sẽ gia tăng phí tổn trong chiến tranh và nuôi quân, còn phải cân nhắc đến việc thuốc mất hiệu lực cần thay mới, chi phí sẽ càng lớn, cho nên người cấp cao bình thường sẽ không muốn xét đến.

Trên thực tế đây là một vấn đề về quan điểm, nếu có người thượng cấp coi binh sỹ là tài sản quý giá nhất, y sẽ chọn dùng biện pháp này, đáng tiếc trong lịch sự đa số mọi người đều coi binh sỹ là cỏ rác, chỉ cân nhắc đến việc phát huy hiệu quả chiến đấu của bọn họ, mà tuyệt sẽ không cân nhắc đến chi phí để chữa trị cho thương binh, bởi vì Trương Cơ thân là thấy thuốc, y mới có ý tưởng trách trời thương dân như thế này.

Trong lòng Trương Cơ có chút khẩn trương, phương án này y đã từng đề xuất với Lưu Biểu, sau khi thảo luận đã bị trọng thần dưới trướng nhất trí bác bỏ.

Bởi vì hao phí quá lớn, một túi cứu thương tính ra ít nhất cũng phải một trăm tiền, mười vạn binh sỹ Kinh Châu, vậy thì phải tốn một nghìn vạn tiền, mà mỗi năm còn phải thay mới một lần, Kinh Châu không đủ sức để làm, bây giờ, Trương Cơ thấy Lưu Cảnh chú trọng đến việc cứu trợ thương binh như thế, trong lòng không khỏi có một tia hy vọng.

Y thấy Lưu Cảnh trầm mặc rất lâu không nói, còn tưởng rằng hắn không quá đồng tình, lại lấy một cái bình sứ nhỏ ở trong áo, lấy ra hai viên đan dược to như quả óc chó, ánh lên sắc đỏ tía, cười nói với Lưu Cảnh:

- Loại đan dược này tên là Bảo Mệnh Hoàn, là một loại thuốc trị thương cầm máu tiêu nhiệt mà hai năm nay ty chức đã phối chế ra được, do mười ba vị thảo dược bình thường tạo nên, khi sử dụng thì một viên uống, một viên mớm với nước rồi thoa lên vết thương, cầm máu trị thương vô cùng có hiểu quả, hơn nữa lại rất rẻ, hai viên thuốc này thêm chiếc bình cũng không quá hai mươi tiền, có dược hiệu trong vòng hai năm.

Lưu Cảnh cầm hai viên thuốc lên, ngửi thử, có một hương thơm nhè nhẹ, hắn liền gật gật đầu, nói:

- Có thể làm thử nghiệm trước, nếu quả thật hữu hiệu, ta sẽ lập tức cho phối chế số lượng lớn, giống như đề nghị của Thái thú, cho mội binh sỹ một cái túi cứu thương, tận lực giảm bớt số lượng binh sỹ tử vong do bị thương.

Trương Cơ không ngờ Lưu Cảnh lại sảng khoái đáp ứng như vậy, trong lòng của y cảm động, thi lễ thật sâu:

- Châu Mục có thể vì các binh sỹ mà suy xét, cũng là phúc của binh sỹ Kinh Châu!

Ở trong một khoang thuyền khác, Lưu Cảnh triệu tập hơn mười tướng lĩnh thuông nghị thế cục ở quận An Lục, tuy Trương Liêu đã suất quân chiếm được quận An Lục, nhưng Lưu Cảnh tạm thời quyết định không phản công, dù sao quân Tào vừa đến Phàn Thành mới là kẻ thù chân chính của bọn họ.

- Các vị tướng quân, ngày mai ta muốn đi Tương Dương thị sát dân chúng di dời, hai đạo quân thủy bộ vẫn do hai vị tướng quân Cam Ninh và Ngụy Diên thống soái, ngoài ra, thuộc hạ của Văn Sính tướng quân tạm thời cũng do Ngụy tướng quân quản lý.

Cam Ninh và Ngụy Diên đồng thời đứng dậy thi lễ:

- Mạt tướng tuân mệnh!

Lưu Cảnh lại nói:

- Lúc ta không có ở đây, các vị tướng quân phải hoàn toàn nghe theo đề nghị của Giả tiên sinh, không có sự cho phép của Giả tiên sinh, tuyệt đối không được tự tiện hành động.

Cam Ninh và Ngụy Diên cùng đồng thời đáp ứng, Giả Hủ thì ở một bên vuốt râu cười mà không nói, tuy ở trong quân y vẫn chưa có chức vị, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ, trên thực tế Giả Hủ chính là quân sư.

Lúc này Lưu Cảnh lấy ra viên thuốc của Trương Cơ đưa cho, lại nói qua một lần về đề nghị của Trương Cơ, trong phòng lập tức có tiếng bàn luận xôn xao, nếu Từ Thứ và các quan văn có ở đây, bọn họ chắc chắn sẽ tính toán phí tổn trước, rồi lại cân nhắc thu chi, nhưng ở đây phần lớn là tướng lĩnh, cần cân nhắc đến lợi ích của binh sỹ hơn, mọi người đều tỏ vẻ đồng ý, hận không thể thực hiện ngay ngày mai.

Lưu Cảnh lại cười nói:

- Kỳ thật ta còn nghĩ đến một phương án, ví dụ như trong một một ngũ trang bị một cái hòm đựng thuốc, có thể để được nhiều dược phẩm, điều này có phải là tốt hơn nhiều so với từng binh sỹ mang một cái túi nhỏ hay không?

Ngụy Diên lắc lắc đầu nói:

- Châu Mục không hiểu rõ lắm về tình hình của binh sỹ cấp thấp nhất, mạt tướng thì rất hiểu, khi đánh thắng trận, có lẽ tất cả vẫn ở cùng một chỗ, nếu đánh thua trận, hoặc bị tập kích ban đêm, lúc đó tất cả đều chỉ có tự bảo vệ tính mạng, binh sỹ bị thương đi đâu để tìm được hòm thuốc, bảo vệ tính mạng vẫn phải dựa vào bản thân mình thôi!

Cam Ninh cũng tiếp lời:

- Ngụy tướng quân nói rất có lý, đem sinh mạng giao cho người khác không yên tâm lắm, vào thời điểm mấu chốt vẫn phải dựa vào bản thân, mạt tướng cũng ủng hộ dùng túi thuốc, ngoài ra mạt tướng còn đề nghị cho từng binh sỹ học kỹ năng tự cứu thương, nhận biết một số thảo dược thường gặp.

Lúc này, Lưu Cảnh lại nhìn về phía Giả Hủ:

- Tiên sinh có ý kiến gì không?

Giả Hủ cười ha ha:

- Thuộc hạ không có ý kiến gì, nếu tài lực cho phép, thì đây cũng không phải là chuyện xấu.

Lưu Cảnh đương nhiên là cân nhắc đến vấn đề tài lực, một túi thuốc đại khái khoảng năm mươi tiền, sáu vạn binh sỹ, cũng phải ba trăm vạn tiền, hoàn toàn có thể chi từ tiền bán dầu hỏa.

- Thế thì cứ quyết định như vậy đi!

Lưu Cảnh cuối cùng cũng hạ quyết tâm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.