Hàng Long Phục Hổ

Chương 1926




Edit + Beta: Jeong

Đọc truyện vui vẻ nhá~~~~

—————-

Bàng Trí đang ngồi trong viện thở dài vì sự tình lần này, đột nhiên thấy một người nhảy tường đột nhập vào.

– Nhậm Giai Lâm!

Hắn chịu kinh hách nhảy dựng lên, theo phản xạ hô một tiếng.

Nghe được tiếng la lớn như vậy, Nhậm Giai Lâm nhanh chóng chạy từ trong sương phòng ra, chờ nhìn thấy người đột nhập vào trong sân phòng bị liền buông xuống.

Người đến nhìn y một cái, sau đó đi về phía Bàng Trí.

– Ngươi là ai a? Đừng có tới đây!

Không chú ý đến tầm mắt giao lưu hai người, Bàng Trí chỉ cảm thấy ban ngày ban mặt mấy người mặc quần áo đen thì không phải người tốt, đã mặc đồ đen còn đột nhập vào sân nhà người khác càng chắn chắn không phải người tốt!

Thấy hắn nhảy cẳng lên chạy ra phía sau mình, Nhậm Giai Lâm cảm thấy hắn mỗi ngày chắc đều chạy vòng quanh sân, ít nhất tốc độ này cũng do đó luyện ra.

Người đến thấy hắn núp, thần sắc cũng không biến chuyển, dừng lại bước chân nói:

– Ôn thiếu gia đã không có việc gì, tạm thời sẽ không trở về, ngươi về nhà mình trước đi.

Ngắn gọn, súc tích truyền đạt lời nói xong, người đến mặt vô biểu tình nhìn hắn.

– Nguyên lai là truyền lời a, sao ngươi không nói sớm!

Bàng Trí từ phía sau Nhậm Giai Lâm đi ra, vốn đang muốn hỏi tình huống cụ thể của Ôn Thần Húc, nhưng thấy vẻ mặt người trước mặt tức khắc liền thu lại tâm tư.

Dù sao biết cậu không có việc gì là được rồi.

– Ta biết rồi, ngươi đi đi!

Bàng Trí xua xua tay nói.

– Ta đưa ngươi trở về.

Người đến nói.

Nếu biết Ôn Thần Húc tạm thời không trở về, vậy Bàng Trí tự nhiên cũng phải chuẩn bị về nhà, bất quá hắn lại cảm thấy không cần thiết để người đưa đi, càng không phải nói người mang vẻ mặt như mình thiếu tiền hắn đưa đi.

– Ta đợi lát nữa sẽ tự về. Không cần ngươi phải đưa ta về.

Người nọ không nói chuyện cũng không rời đi chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Nhậm Giai Lâm đứng một bên ho khan khiến cho Bàng Trí chú ý sau đó nói thầm bên tai hắn:

– Người này chỉ làm theo mệnh lệnh, không đưa ngươi về hắn chắc chắn sẽ không đi. Ngươi vẫn là nên nhanh chóng đi theo hắn đi, bằng không, đợi lát nữa hắn động thủ đích thân xách ngươi về vậy thì rất mất mặt.

– Vậy không phải là ép mua ép bán sao?

Bàng Trí nhịn không được nói thầm một câu, nhưng nghĩ đây là người bên cạnh Hoàng đế, chỉ có thể thỏa hiệp.

Lúc đến đây hắn chỉ mang theo một bao vải xiêm y, sau khi gầy đi mấy cái xiêm y đó cũng mặc không vừa, bởi vậy Bàng Trí cũng không có đồ gì muốn mang theo.

– Đi thôi đi thôi.

Lặng lẽ liếc người kia một cái, Bàng Trí  đi qua nói.

Người nọ thấy hắn lại đây, xách hắn lên vạt áo sau đó nhảy tường rời đi.

Có lầm không vậy ba! Chủ động cùng hắn rời đi rồi vậy sao vẫn xách mình đi?

Bàng Trí trong lòng khó chịu, nhưng mà bị hắn xách phóng qua một tòa nhà rồi một tòa nhà, cũng không dám biểu lộ bất mãn trong lòng.

Tay của người nọ còn đang vòng ở phía dưới, không thể không cúi đầu. Nếu đột nhiên mở miệng, có khi người nọ sợ tới mức đem hắn ném xuống thì toi mạng.

Vì thế, tuy Bàng Trí đang mắng trong lòng, nhưng dọc theo đường đi vẫn duy trì miệng răng cưa(1)

(1): Miệng bị kéo khóa á. Ai xem Tom and Jerry thì rõ hơn.

Tuy cảm thấy hắn có chút nặng, nhưng dọc đường vẫn an phận nên rất vừa lòng, an toàn đến đích, cũng chính là phía sau cửa lớn Bàng phủ, động tác mềm nhẹ buông người xuống.

Sau đó, hắn may mắn chứng kiến được cái gì gọi là lật mặt như lật sách.

Rốt cuộc đã đến nơi còn là địa bàn nhà mình, Bàng Trí duỗi tay sửa sang lại quần áo, lé mắt nhìn người nọ nói:

– Kêu ngươi đưa ta trở về là xách ta đi sao? Đầu óc ngươi có bệnh à? Không đúng, đầu óc dù có bệnh nhưng vẫn có não, cũng không phải vội vàng đi đầu thai, ngươi không thể đi đường bình thường chút được sao? Ngươi thích đi trên nóc nhà, nhưng tiểu gia đây không thích. Hơn nữa, trời còn đang sáng rõ mà còn nhảy loạn trên nóc nhà người ta, không nói đến nếu dẫm hư nóc nhà người ta còn phải bồi tiền, lỡ bị người qua đường hiểu nhầm là phi tặc thì sao, thì, sao?

Đem tất cả sợ hãi lúc nãy trên đường phát tiết ra, Bàng Trí liếc hắn hừ một tiếng, xoay người đi gõ cửa.

Bị hắn nói bla bla, nhìn thấy hắn vào phủ, hắc y nhân lúc này mới tự tại chỗ biến mất.

Không nói đến việc Bàng đại nhân không biết có bao nhiêu cao hứng nhìn nhi tử nhà mình chỉ mất một tháng công phu cư nhiên thực sự gầy xuống, tại Ôn phủ, mẫu tử ba người Liên phu nhân còn đang suy nghĩ biện pháp tiến vào sân viện Ôn Thần Húc, nhưng mà có Nhậm Giai Lâm và Lục Diệc ở đó, chớ nói bọn họ không dám xông vào, chính là nếu xông vào thì cũng không giống như sấm mà tiến vào.

– Nương, như vậy cũng không phải là biện pháp, không bằng nói cho cha biết đi.

Vẫn luôn không nghĩ ra cách vào được, Ôn Thần Lễ có chút lo lắng tình huống bên trong đồng thời có chút không vui.

– Con không tin cha ruột đến muốn xem nhi tử, hai con chó trông cửa kia còn có thể không cho!

Biện pháp này tính ra cũng tốt, bất quá phía trước đã chuẩn bị tốt chờ người chết thì trực tiếp truyền lời đồn ra phủi sạch quan hệ bọn họ, hiện giờ nếu kéo lão gia vào, nếu như tiến vào mà người không chết thì có chút phiền toái.

Liên phu nhân tính toán một hồi, cảm thấy chính mình như gió thổi bên tai mười mấy năm, lão gia khẳng định không để bụng đứa con vợ cả kia, so với con của vợ cả, hắn khẳng định tin tưởng mẫu tử bọn họ hơn, vì thế gật đầu đồng ý.

– Vậy con liền đi đến cha con…… Thôi, vẫn là ta tự đi một chuyến đi.

Liên phu nhân nghĩ nghĩ vẫn là tự mình đi.

Ôn Tín sau khi nghe xong, cũng không thể không để bụng, rốt cuộc việc rớt xuống nước còn nghiêm trọng hơn so với việc bị phế đi đôi chân gì đó.

Ở trong lòng Ôn Tín, đứa con này chính là một đứa không nên thân, lúc trước ỷ vào cữu cữu là tướng quân ở kinh thành làm xằng làm bậy lúc đó hắn cũng đã nhìn không thuận mắt, hiện giờ bởi vì cứu giá mà bị tàn phế còn chưa mang lại cho nhà này cái gì, hắn càng tình nguyện không có đứa con trai này.

Nhưng mà, có Liên phu nhân ở đây khuyên dỗ, hắn vẫn đáp ứng đi xem.

Sân của Ôn Thần Húc ở phía tây Ôn phủ, từ sân trong nhìn đến có thể thấy một mặt tường sau đó là một cái ngõ nhỏ liền có thể biết vị trí này có bao nhiêu vắng vẻ.

Đi được một nửa, Ôn Tín liền có chút mất kiên nhẫn. 

– Nghịch tử này, suốt ngày không làm người ta bớt lo!

Liên phu nhân hảo ngôn hảo ngữ khuyên, mới cùng hắn đi đến trước viện.

– Cha. 

– Gặp qua cha!

Ôn Thần Lễ và Ôn Thần Dật đã chờ ở đó nhìn thấy bọn họ tới, tiến lên nói.

Nhìn bọn họ, biểu tình Ôn Tín tốt lên không ít.

– Các ngươi như thế nào cũng ở đây?

– Nghe nói nhị đệ bị rớt xuống nước, nên muốn đến đây nhìn xem.

Ôn Thần Dật nói.

Tuy rằng bản thân không thích đứa con thứ hai này, nhưng đối với đại nhi tử hữu ái huynh đệ Ôn Tín vẫn thật vừa lòng gật gật đầu.

Bất quá, lúc phát hiện cửa viện đóng chặt, mặt hắn không khỏi hạ xuống.

– Ban ngày ban mặt đóng cửa cái gì? Đây tính không cho ta vào sao?

– Đúng vậy đó cha, chúng ta hảo tâm đến xem huynh ấy, hắn cũng không thèm mở cửa.

Ôn Thần Lễ nhịn không được nói.

– Không ra gì!

Ôn Tín mắng một tiếng, ngay sau đó bảo tùy tùng của mình đi gõ cửa.

– Thịch thịch thịch, thịch thịch thịch, thịch thịch thịch……

Gõ một hồi, một chút động tĩnh cũng không có, tùy tùng quay đầu nhìn về phía Ôn Tín.

– Tiếp tục gõ!

Nửa ngày sau, bên trong cánh cửa như cũ vẫn không phản ứng, Ôn Tín đen mặt nói:

– Nghịch tử, ai cho ngươi lá gan dám đem cha ngươi nhốt ngoài cửa hả?

Bên trong, Nhậm Giai Lâm và Lục Diệc nghe được âm thanh, không khỏi nhíu nhíu mày.

Mấy người di nương linh tinh gì đó thì không sao, nhưng nếu thân cha đến cũng không mở cửa, truyền ra ngoài chỉ sợ đối với thanh danh Ôn Thần Húc không tốt. Bất quá, Ôn Thần Húc lúc này cũng không có trong viện, mặc kệ như thế nào cũng không thể mở cửa được.

Nghe bên ngoài đương cha càng nói càng không khách khí, Nhậm Giai Lâm ngay từ đầu có chút cạn lời, chờ đến lúc sau lại có chút hỏa khí. Có cha ruột như vậy sao? Nhi tử cũng không phải là nhặt được, bị rớt xuống nước cũng không nói lời nào quan tâm, còn đứng ở nơi đó mắng. Nếu người thật sự có trong sân, nghe hắn kì cục nói xong, còn không phải đi nhảy xuống nước lần nữa!

Trong lúc Ôn Tín đứng trước viện mắng cậu cho rằng cậu là đồ bất hiếu, giờ Tý, quản gia đột nhiên chạy đến.

– Lão gia, không tốt…. Hình Bộ Thượng thư đến phủ.

Quản gia còn chưa chạy đến, thanh âm đã truyền tới.

Nghe được hai chữ Hình Bộ, Ôn Tín trong lòng nhảy dựng, bắt đầu nỗ lực hồi tưởng gần nhất đây bản thân có phạm phải chuyện gì không.

– Sao lại thế này?

Suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm được manh mối, hắn nhìn về phía quản gia đang thở hổn hển hỏi.

Quản gia còn chưa kịp trả lời hắn không biết, người Hình Bộ cũng đã tới nơi này.

– Vị đại nhân này, không biết đến đây có chuyện gì?

Thấy bọn họ thế nhưng trực tiếp đi vào trong phủ, Ôn Tín trong lòng cảm thấy không tốt, lại miễn cưỡng duy trì trấn định tiến lên nói.

Người cầm đầu còn chưa liếc nhìn mặt hắn một cái, tầm mắt từ một bên liền đảo qua trên người mẫu tử ba người, liếc thẳng về phía sau vung tay lên.

– Mang đi.

Không đợi người Ôn phủ kịp phản ứng, mẫu tử ba người Liên phu nhân đã bị bắt lấy.

– Các ngươi đây là muốn làm gì? Mau buông ra!

Liên phu nhân kinh hoảng lên, nhìn về phía Ôn Tín la: “Lão gia!”

Từ bỏ Ôn Thần Dật còn trấn định một chút, Ôn Thần Lễ chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy cũng sợ hãi liên tục kêu cha gọi mẹ.

Mắt thấy bọn họ phải bị mang đi, Ôn Tín nhanh chóng lấy lại tinh thần đi lên phía trước chắn, ngoài mạnh trong yếu nói:

– Không biết đại nhân đây là có ý gì, người nhà Ôn mỗ đây đã phạm phải chuyện gì mà bị ngài tùy ý tróc mã.

Nhớ đến lời nhắc nhở của quan trên, không cần khách khí với người Ôn gia, vị đại nhân kia nhìn hắn cười lạnh, ngay sau đó lạnh lùng nói:

– Mang đi!

Thấy hắn hoàn toàn không đem mình vào trong mắt, thái độ còn rất kiên quyết, Ôn Tín không khỏi sợ hãi.

Đến tột cùng chuyện này là sao?

– Vị đại nhân này, bắt người cũng liền thôi, thỉnh ngươi tốt xấu gì cũng đem nguyên nhân nói cho ta biết.

Thấy bọn họ đi ra ngoài, Ôn Tín nhanh đuổi theo cầm một chồng ngân phiếu muốn nhét vào tay bọn hắn.

– Ôn đại nhân đây là muốn đút lót sao?

Người nọ giơ ngân phiếu trong tay lên, ngay sau đó nói:

– Chứng cứ tội phạm ở đây, tiền mỗ sẽ mang đi, Ôn đại nhân tự giải quyết cho tốt!

Rõ ràng hắn nói chính là “Tự giải quyết cho tốt” nhưng Ôn Tín nghe vào lại như nhắc nhở chính mình sớm hay muốn bản thân cũng sẽ bị bắt, hắn lúc này mới thực sự sợ hãi, không dám ngăn cản nữa, hai mắt vô thần nhìn bọn họ rời đi.

Liên phu nhân và Ôn Thần Lễ thấy thực sự mình sẽ bị mang đi, không khỏi vội vàng hô lên, rất nhanh đã bị bịt miệng.

Không biết sự tình mới khiến người ta sợ hãi, Ôn Tín không biết nguyên nhân ba người bị bắt đi, trong lòng tràn đầy lo lắng có phải tiếp theo chính mình cũng bị bắt đi hay không.

Lo lắng đề phòng một hồi, Ôn Tín run rẩy hai chân đi đến viện Ôn lão phu nhân, muốn tìm người ra chủ ý.

Sau khi nhìn thấy Ôn lão phu nhân, Ôn Tín tốt xấu gì cũng không run lên nữa. Nhưng mà, sau khi Ôn lão phu nhân an ủi hắn xong, trừ bỏ phái người đi ra ngoài hỏi thăm thì cũng không có biện pháp gì khác.

Phát hiện người bên ngoài đã đi hết rồi, trong sân một lần nữa thanh tĩnh, Nhậm Giai Lâm vừa lòng quay về phòng.

—-0—-

Hoàng cung.

Ở Phúc An nhắc nhở, Sở Thịnh Thần buông bút, phân phó người đưa cơm trưa đưa đến thiên điện, bản thân thì đến trước.

Tất cả phi tử của Tiên đế đều đã dời ra khỏi cung, mà Sở Thịnh Thần bởi vì vị tiểu thư đính thân kia ngoài ý muốn qua đời, sau đó hoàng huynh và phụ hoàng trước sau qua đời cũng không cưới thêm phi tử. Cũng may còn chưa hết hiếu kì ba năm Tiên đế, hắn lại mới vừa qua tuổi nhược quán, cho nên cả triều trên dưới cũng không vội.

Trong cung không có phi tử tự nhiên cũng không có Hoàng tử khác, cho nên từ trước đến nay, Sở Duệ rất cô đơn. Bởi vậy, lúc có Ôn Thần Húc ở đây còn sẽ bồi bé chơi, một buổi sáng này tâm tình của bé thực tốt.

Đồ chơi của Sở Duệ đều là khóa Khổng Minh(2), tứ khả quan(chắc cờ cà rô dạng đính hạt) linh tinh, Ôn Thần Húc đối với mấy thứ này rất mới mẻ, cho nên cũng rất nguyện ý chơi cùng bé.

(2): Khóa Khổng Minh nè. Mình thích sưu tập mấy thứ này lắm ý

Chờ đn khi chơi chán rồi Sở Duệ liền nhớ đn quyển sách kia lại lôi kéo cậu cùng nhau vẽ tranh

Chờ đến khi chơi chán rồi, Sở Duệ liền nhớ đến quyển sách kia, lại lôi kéo cậu cùng nhau vẽ tranh.

Vì thế, lúc Sở Thịnh Thần tiến vào, liền nghe âm thanh cười ha hả của cháu trai nhà mình.

– Lão hổ béo như vậy mới không phải lão hổ đâu….

Hai người, một người ngồi vào bàn, một người đứng ở phía trước ghé lên bàn, lúc Sở Thịnh Thần ý bảo người trong điện im lặng, liền vòng đến phía sau Ôn Thần Húc.

Tờ giấy trên bàn vẽ rất nhiều con vật, một con sói đứng bằng hai chân, gấu mặc quần áo, còn có lão hổ bụ bẫm, xem đến Sở Thịnh Thần nhịn không được câu môi lên.

– Không phải là lão hổ vậy sao ngươi lại kêu là lão hổ?

Ôn Thần Húc nói.

Bị cậu nói vòng có chút choáng, Sở Duệ nói:

– Dù sao thì béo như vậy mới không phải, nếu không thì ngươi vẽ đơn giản thôi, vẽ gà con cũng được.

Ôn Thần Húc không cùng bé cãi cọ, vài nét bút liền vẽ ra một con gà con ngây thơ chất phác trên đỉnh đầu còn có vài sợi lông.

Nhìn thoáng qua, Sở Duệ che miệng cười, lúc này mới thấy được người đối diện.

– Hoàng thúc!

Buông tay kêu một tiếng, Sở Duệ nửa ghé lên trên bàn đứng thẳng người lại.

Vốn dĩ cho rằng bé nói giỡn, nhưng theo tầm mắt bé nhìn qua, Ôn Thần Húc cũng thấy được không biết hắn đã đứng đó từ lúc nào.

– Ngươi đến đây khi nào?

– Vừa đến một hồi.

Biết Hoàng thúc mỗi ngày đều rất bận Sở Duệ nhìn lướt qua đồng hồ cát trong điện, vẻ mặt quả nhiên như thế nói:

– Phải dùng cơm trưa.

Nghe vậy, Ôn Thần Húc thả bút xuống, lôi kéo Sở Duệ nói:

– Chúng ta nhanh rửa tay đi.

Tuy rằng không rõ vì cái gì không chờ người mang nước đến giúp họ rửa mà muốn đích thân đi, Sở Duệ vẫn là mặc cậu lôi kéo cùng nhau đến một cái bồn rửa tay.

Nhìn tay ở trong bồn so với tay mình còn lớn hơn nhiều, Sở Duệ nhịn không được đem tay chính mình đè lên tay cậu. Ôn Thần Húc mặc bé đè một hồi đem tay rút ra, ai ngờ bé lại chơi tiếp.

Sở Thịnh Thần mỉm cười nhìn bọn họ, thấy Sở Duệ nháo quá mức đến nước đều muốn tràn ra ngoài mới nhắc nhở một tiếng.

Sau khi ba người dùng xong cơm trưa, Sở Duệ còn nhớ đến bức vẽ phía trước, liền thúc giục Ôn Thần Húc đến bàn.

Nắm chặt bút cầm một tờ giấy khác vẽ một đàn con gà con đang mổ thóc trên đó, Sở Duệ đưa cho cậu nói:

– Ngươi xem đây mới là gà con, ngươi vẽ quá mập.

Ôn Thần Húc tiếp nhận vừa thấy, phát hiện bé vẽ khá tốt không khỏi khen nói:

– Vẽ thực sự rất giống.

Trong lòng đắc ý, Sở Duệ ưỡn ngực nói:

– Sư phó dạy ta rất lợi hại vẽ gì cũng rất giống, nhất định sư phó dạy ngươi cũng không tồi, ngươi xem ta vẽ tốt thế này.

Ôn Thần Húc còn chưa nói gì, Sở Thịnh Thần đã nói:

– Nếu biết sư phó dạy ngươi rất lợi hại thì phải học cho tốt, đừng lại một tháng sau chỉ biết vẽ một bộ nhập môn tiểu kê đồ.

Bị vạch rõ ngọn ngành, Sở Duệ:”…………..”

END CHAPTER 34

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.