Hana! Huyết Thảo Sát Thuật

Chương 19




Rời võ đài khảo chứng võ công, trong lòng Quỷ chủ Hào Bân vẫn còn hậm hực. Lão không ngờ dự mưu của lão lại bị một gã tiểu tử vô danh tiểu tốt càn rỡ tước mất trong thời khắc sau cùng.

Hào Bân càng nghĩ càng tức, vì Ma Kiếm lão hàm thụ qua Mẫn Hà Băng không sao đạt được tới cảnh giới như nàng. Mỗi lần dụng đến kiếm pháp đó thì cứ y như rằng nguyên ngươn của lão cạn kiệt khủng khiếp, không sao phục hồi lại trong một thời gian ngắn.

Trở về Quỷ môn, Hào Bân triệu hồi ngay một gã thuộc hạ thân tín, theo mật đạo bí mật xuống gian mật thất được kiến tạo ngay bên dưới thư phòng của gã.

Hào Bân không thể ngờ, khi y vừa khuất dạng dưới mật đạo thì Đại Chu Thiên từ sau tấm rèm bước ra.

Y nhìn cửa mật đạo từ từ đóng lại, rồi thản nhiên bước đến chiếc tràng kỷ.

Chu Thiên đảo mắt nhìn qua một lượt rồi mới bỏ độc dược vào tĩnh rượu để trên tràng kỷ.

Trong lúc Chu Thiên bỏ độc vào tĩnh rượu thì dưới gian mật thật, Hào Bân bất thình lình điểm vào tĩnh huyệt của gã thuộc hạ thân tín.

Gã thuộc hạ biến sắc thốt lên :

- Chủ nhân...

Hào Bân đặt tay lên vai gã :

- Yên tâm... Bổn nhân không làm hại đến ngươi đâu, mà chỉ muốn truyền thụ kiếm pháp cho người mà thôi.

- Đa tạ chủ nhân!

Hào Bân mỉm cười nói :

- Vô Cương, trong tất cả những môn hạ ở Quỷ môn, ngươi là người ta trọng thị nhất nên mới cho ngươi được khảo chứng kiếm pháp độc tôn của Quỷ môn.

Hào Bân nói xong đặt Huyết kiếm trên giá đỡ. Y quay lại Vô Cương :

- Trong thời khắc ngắn ngủi, ngươi phải nghiệm ra kiếm pháp độc tôn của Quỷ mơn.

- Thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng tin của chủ nhân.

- Tốt lắm!

Hào Bân quay trở ra mật đạo, thạch môn từ từ đóng lại. Trên cánh cửa đá chỉ còn lại ô cửa tò vò mà người đứng ngoài có thể nhìn vào quan sát bên trong. Khi cánh cửa đó đóng hẳn lại thì cửa gian mật thất được mở ra bằng cơ quan bí mật.

Mẫn Hà Băng từ trong gian mật thất băng mình lướt ra ngoài. Trên người Hà Băng là bộ trang phục tả tơi, gần như để lộ tất cả những vùng da thịt cần phải giấu.

Mắt nàng hau háu nhìn lưỡi Huyết kiếm rồi vươn tay chộp lấy đốc kiếm.

Tiếng của Hào Bân nói qua ô cửa tò vò :

- Vô Cương... Ngươi phải vượt qua được quỷ nữ kia mới có thể thụ giáo kiếm pháp độc tôn của Quỷ môn Hào Bân vừa nói vừa cách không phóng chỉ giải tỏa bế huyệt cho Vô Cương.

Vô Cương vừa được giải tỏa bế huyệt, liền rút xoạt trường kiếm thủ thế. Y khẳng khái nói :

- Chủ nhân yên tâm... Vô Cương sẽ vượt qua quỷ nữ này.

- Ngươi càng giữ cuộc giao thủ lâu chừng nào càng tốt chừng đó.

Trong khi Hào Bân nói vơi Vô Cương thì Mẫn Hà Băng nhìn gã bằng cặp mắt đỏ hoe như hai hòn than. Nàng bất thần vò rối cả mái tóc vốn lâu ngày không được chải, giờ như bện cứng vào với nhau.

Hà Băng hú vang một tiếng lanh lảnh, rồi vung Huyết kiếm, dựng ra một vùng ảnh quang đỏ ối. Nếu thanh Huyết kiếm trong tay Hào Bân có thể tỏa ra một màn lưới kiếm quang màu huyết dụ thì trong tay Hà Băng, vùng ảnh quang kia chói lòa đến độ Vô Cương lóa cả mắt và cảm nhận như có cả một biển máu bất ngờ đổ trút xuống mặt gã.

Khi vùng ảnh quang đó mất đi thì cánh tay thủ trường kiếm của Vô Cương đã rơi xuống sàn đá. Vô Cương đứng ngây người một lúc. Y không sao cảm nhận được chuyện gì vừa xảy ra, cho đến khi cái đau xộc đến tận óc mới rú lên lồng lộng.

- A...

Cùng với tiếng rú của Vô Cương, vùng ảnh quang màu đỏ lại xuất hiện. Và lần này thì y cảm nhận rõ mồn một những nhát kiếm bén ngọt sàn sạt lướt trên thân pháp của y.

Mặc dù cảm nhận những nhát kiếm vô hình kia đang lóc từng lớp thịt của mình nhưng Vô Cương không sao có phản ứng, và cũng chẳng hề có cảm giác đau đớn. Có chăng thì chỉ có cảm giác mát lạnh tỏa khắp châu thân. Cảm giác mát lạnh đó càng lúc càng tăng cho đến khi thần thức của Vô Cương bị đóng băng, chẳng còn biết gì nữa. Hồn Vô Cương chui tọt xuống a tỳ, để lại thân ảnh giờ như bộ khô cốt trắng hếu mà chẳng định hình được kiếm pháp thần kỳ của quỷ nữ.

Đứng bên ngoài nhìn qua ô cửa tò vò thị sát cuộc hành xử Vô Cương, Hào Bân cố ghi nhận tất cả những chiêu kiếm mà Mẫn Hà Băng thi triển bằng vô thức.

Mặc dù y rất tập trung nhưng vẫn không sao nhìn thấu qua vùng ảnh quang đỏ ối để thụ nạp kiếm pháp tàn khốc kia.

Khi Mẫn Hà Băng buông thõng hai tay, thả thanh Huyết kiếm xuống sàn đá, Hào Bân vẫn còn ngây người bởi những gì vừa diễn ra.

Y buông một tiếng thở dài, lắc đầu :

- Ta sẽ còn phải mất bao nhiêu gã thuộc hạ thân tín mới cảm đến cái thần của kiếm pháp Quỷ môn?

Y lại lộ vẻ chán chường qua tiếng thở ra thứ hai. Hào Bân nhìn Mẫn Hà Băng lần nữa rồi mới đóng lại ô cửa tò vò, theo mật đạo trở lên thư phòng.

Gã ngồi xuống tràng kỷ, nheo mày suy nghĩ. Trong tâm tưởng của Quỷ chủ Hào Bân giờ chỉ còn đọng mỗi hoạt cảnh dưới gian mật thất. Hoạt cảnh kia khiến y mông lung suy tưởng.

Hào Bân lẩm nhẩm nói :

- Tại sao Hà Băng dụng kiếm pháp Quỷ môn liên tục như vậy mà chẳng hề hao phí nguyên ngươn? Căn cơ đó ở đâu?

Gã chống tay lên tràng kỷ, để suy tư ngẫm nghĩ. Hào Bân đập tay xuống bàn :

- Trong kiếm pháp Quỷ môn ta còn thiếu khẩu quyết nào nữa?

Hào Bân buông một tiếng thở dài, thuận tay bưng tĩnh rượu dốc ngược đổ vào miệng.

Lão nhíu mày. Đôi tinh nhãn một lúc sau như đờ đẫn hẳn. Hào Bân nhìn tĩnh rượu. Y có cảm tưởng hai mắt như có hai khối chì kéo trễ mí mắt, bắt phải nhắm lại.

- Lạ thật!

Thốt ra câu này, Hào Bân toan đứng lên, nhưng cả thân y như phải nâng cả ngọn Ngũ Hành Sơn, không sao đứng nổi.

Hào Bân chớp mắt :

- Tại sao ta lại có cảm giác này?

- Tại Quỷ chủ quá suy nghĩ đó.

Nghe giọng nói bất ngờ của Đại Chu Thiên, Hào Bân chõi tay lên tràng kỷ gượng đứng dậy. Y cố mở mắt nói :

- Ngươi là ai?

- Quỷ chủ không nhận ra ta nữa à?

Hào Bân nhíu mày, cố nhận dạng người đứng trước mặt mình. Y gượng nói :

- Ngươi chính là Đại Chu Thiên!

- Quỷ chủ đã nhận ra bổn tọa rồi đó.

- Đại Chu Thiên... Ngươi đến đây làm gì?

Chu Thiên cười khảy một tiếng, đẩy nhẹ vào ngực Hào Bân. Cái đẩy tay của Chu Thiên rất khẽ, nhưng Hào Bân không sao gượng được mà phải té ngồi xuống tràng kỷ.

Chu Thiên bắc chiếc đôn ngồi đối diện với Hào Bân. Y từ tốn nói :

- Tất cả những kỳ biến nơi võ đài khảo chứng võ công, ta đều chứng kiến cả.

Kiếm pháp của Quỷ chủ quả là tuyệt hảo, không có thứ kiếm pháp nào sáng bằng.

Chính vì kiếm pháp của Quỷ chủ mà bổn tọa phải có mặt ở đây.

- Ngươi muốn thụ nạp kiếm pháp của Quỷ môn?

- Không sai.

- Kiếm pháp của Quỷ môn là tà kiếm, ngươi là kẻ chính phái sao có thể thụ nạp được chứ?

Chu Thiên lắc đầu :

- Đã là võ công thì đâu có chính có tà. Tuyệt học võ công chỉ phân định cao và thấp mà thôi. Kiếm pháp của Quỷ chủ đúng là kiếm pháp cao minh, không sao lường được. Chỉ tiếc Quỷ chủ chưa thông huyền khí lực nên đã mất cơ hội chiếm vị chức danh Võ lâm Minh chủ bởi một tên tiểu tử vô danh tiểu tốt.

- Ngươi biết như vậy còn đòi thụ nạp kiếm pháp Quỷ môn làm gì nữa?

Chu Thiên vuốt râu nhún vai :

- Quỷ chủ không thể thông huyền kinh lạc để chân ngươn lưu chuyển, nhưng bổn tọa biết đâu lại làm được điều đó. Tất cả thiên hạ đều nghĩ Đại Chu Thiên từ bỏ Tổng đàng võ lâm để gác kiếm quy ẩn.

Chu Thiên lắc đầu :

- Không đâu... Bổn tọa chờ thời cơ thôi. Và đây chính là một cơ hội của bổn tọa.

Hào Bân ngập ngừng nói :

- Ngươi và phu nhân của ngươi giở thủ đoạn lập võ đại khảo cứng võ công để thừa cơ thủ lợi?

Chu Thiên nhún vai :

- Quỷ chủ lầm rồi. Tất cả đều lạ dự mưu của riêng bổn tọa mà thôi. Còn Mãn Đình Phương ư? Ả dâm nữ đó đã không thuộc về ta từ lâu rồi. Tất cả những gì mà Quỷ chủ hành sự với ả, bổn tọa đều thấy đều biết, nhưng nhứt thời không xuất đầu lộ diện.

- Đại Chu Thiên... Ngươi thật là bỉ ổi!

Chu Thiên lắc đầu :

- Sao Quỷ chủ lại nặng lời với bổn tọa như vậy? Nếu bổn tọa không có dự mưu, bây giờ chắc đã khó mà giữ nguyên được thân pháp bởi kiếm chiêu tàn khốc của Quỷ chủ.

Chu Thiên đặt tay lên vai Hào Bân :

- Để có được dự kế này, bổn tọa đã phải ngồi diện lư suốt một con trăng để tự nghiệm về mình. Rời võ lâm Tổng đàn một thời gian cũng chẳng mất mát gì, sau đó bổn tỏa sẽ quay lại, chiếc ngai Võ lâm Minh chủ vẫn thuộc về bổn tọa, nhưng trên đầu Chu Thiên thì không còn cái bóng khổng lồ Cát Thiên Phong.

Chu Thiên buông vai Hào Bân, tằng hắng nói tiếp :

- Ta có thể làm tất cả mọi chuyện để trở thành cửu đỉnh của võ lâm. Ý niệm đó buộc ta phải mở huyết án Kim Trang đại phủ, đặng đoạt cổ vật Long cốc.

Huyết án đó sớm muộn gì cũng sẽ lộ, nên ta phải dụng đến kế sách này.

Chu Thiên cười khảy rồi tiếp :

- Rời Tổng đàn võ lâm, ta có đặng tất cả những tiên cơ hơn các người.

- Ngươi muốn gì ở ta?

- Kiếm pháp của Quỷ môn.

- Ngươi hãy tự đi mà thụ huấn.

- Quỷ chủ đã thụ nạp kiếm pháp đó rồi, nhưng chưa đạt đến cảnh giới thông huyền kinh mạch, nguyên nhân nào khiến Quỷ chủ không thể đạt đến cảnh giới thông huyền kinh mạch chứ?

- Nếu ta biết thì đã không để mất thời cơ tại võ đài khảo chứng võ công.

Chu Thiên cau mày :

- Quỷ chủ có thể nói cho ta biết được không?

- Nguyên cơ đó ngươi tự mà tìm, bổn nhân chẳng có gì để nói.

- Quỷ chủ không nói ư?

Chu Thiên chau mày lộ vẻ bất nhẫn. Y bất ngờ xốc nách Quỷ chủ Hào Bân rồi nói :

- Ta sẽ tự tìm căn cơ đó ngay nơi Quỷ chủ.

Hào Bân biến sắc :

- Ngươi định làm gì ta?

- Bí mật bên dưới gian thư phòng này.

Nghe Chu Thiên nói, mồ hôi xuất hạn ra tráng Hào Bân. Tất cả sự thay đổi trên dung diện của Quỷ chủ Hào Bân không qua được ánh mắt tinh tường của Đại Chu Thiên.

Chu Thiên ghé miệng vào tai Hào Bân, vừa cười vừa nói :

- Ta nói đúng tâm ý của Quỷ chủ chứ?

Hào Bân thở dồn dập :

- Ngươi thật là bỉ ổi mà.

- Vô độc bất trượng phu.

Dứt câu nói đó, Chu Thiên xốc nách Hào Bân dẫn về phía cửa mật đạo. Hào Bân cố ghì chân lại, nhưng y không sao thực hiện được tâm tưởng của mình. Trong hiện tại, khí lực của Hào Bân chưa kịp phục hồi nguyên trạng, lại bị thêm độc dược của Chu Thiên đầu độc, thành ra thể trạng của gã mới như vậy.

Thấy Hào Bân ghìm người, Chu Thiên cau mày :

- Quỷ chủ sợ điều gì mà không dám vào mật đạo với ta?

- Bên dưới đó chẳng có gì cả.

- Nếu không có gì sao Quỷ chủ lại ngại không cùng ta xuống nhìn qua một chút?

Miệng thì nói rất từ tốn, nhưng Chu Thiên lại lôi xệch Hào Bân về phía cửa mật đạo. Y vừa lôi Hào Bân vừa nói :

- Phàm cái gì quý thì người ta hay chôn dưới đất để tránh những con mắt xoi mói của người võ lâm. Nhất định dưới mật đạo thư phòng của Quỷ chủ có báu vật.

Chu Thiên khởi động cơ quan mở cửa mật đạo, rồi kéo xệch Hào Bân xuống những bậc tam cấp. Chu Thiên kéo lê Hào Bân đến thạch môn.

Y nhìn Hào Bân, gằn giọng nói :

- Quỷ chủ, sau thạch môn này có gì?

Hào Bân hằn học đáp lời Chu Thiên :

- Ta chẳng có gì sau thạch môn này cả.

Mặt Chu Thiên đanh lại, lộ sát khí ra ngoài. Y gắt gỏng nói :

- Quỷ chủ, đừng buộc ta phải dụng đến thủ pháp đoạn mạch, lúc đó mới chịu nói ra.

Hào Bân nhìn Chu Thiên. Y lộ vẻ suy tư một lúc rồi nói :

- Bên trong thạch môn này chính là gian thư kiếm của Quỷ môn. Ngươi vào ắt sẽ học được Ma Kiếm Quỷ môn.

Chu Thiên nhìn Hào Bân một lúc như muốn đọc những ý nghĩ ẩn giấu trong đầu Quỷ chủ. Bất thình lình Chu Thiên bật cười khành khạch. Tràng tiếu ngạo của Chu Thiên tạo ra trong cột sống của Quỷ chủ Hào Bân luồng hàn khí giá buốt, khiến y phải rùng mình.

Hào Bân e dè hỏi :

- Tại sao ngươi cười? Ngươi muốn biết sau thạch môn có gì thì ta đã nói. Nói xong ngươi lại cười.

Chu Thiên đẩy Hào Bân té ngồi vào vách mật đạo. Y nhìn Hào Bân nói :

- Ta đang đứng vào chỗ của Quỷ chủ để suy luận.. Lúc đầu Quỷ chủ không muốn cùng ta xuống mật đạo, chứng tỏ bên dưới này có kỳ tích võ công kiếm pháp. Bây giờ đứng trước thạch môn có cái gì đó rất khủng khiếp và nguy hiểm.

Nếu như ta là Quỷ chủ, đương nhiên trong tình huống thế này thì rất muốn Chu Thiên bước vào thạch môn.

Những thớ thịt trên mặt Quỷ chủ Hào Bân giần giật sau câu nói nhạt nhẽo của Đại Chu Thiên.

Chu Thiên cười khẩy nhìn Hào Bân, gằn giọng nói :

- Ta nhìn thấy nét sợ hãi lộ ra trên mặt Quỷ chủ. Sự sợ hãi buộc Chu Thiên phải cẩn trọng.

Chu Thiên bước đến xốc Hào Bân đứng lên.

- Quỷ chủ sẽ thay ta bước vào thạch môn này.

- Ta không vào.

- Không vào tất bên trong là một cái bẫy chết người. Ta nghĩ như thế cũng không được. Quỷ chủ đâu có thể đặt một cái bẫy ở đây, bởi vì ngươi đâu ngờ đến sự xuất hiện bất thình lình của ta.

Chu Thiên ghịt cổ áo Hào Bân :

- Nói đi... Phía sau thạch thất này là gì? Nếu ngươi không nói thì ta buộc phải đưa ngươi vào trong đó.

- Ngươi muốn biết thì cứ vào.

- Quỷ chủ rất cương cường, rất khẳng khái. Ta rất thích những nhân vật có cá tính như Quỷ chủ Quỷ môn. Ta thích, nhưng cũng rất căm phẫn những kẻ xem thường ta.

Chu Thiên áp chỉ pháp vào yết hầu Hào Bân :

- Chỉ cần ngón chỉ của ta không kềm chế được thì mạng của Quỷ chủ sẽ về chầu Diêm Chúa.

- Ngươi cứ thực hiện ý định của ngươi đi.

Thấy Hào Bân quá cương cường, Chu Thiên nheo mày, buông một tiếng thở dài :

- Quỷ chủ muốn chết chứ không muốn thổ lộ bí mật sau thạch môn này?

- Sinh mạng của ta nằm trong tay ngươi, ngươi muốn giết lúc nào không được?

- Ngươi không sợ chết, nhưng lại sợ bước vào thạch môn này. Được lắm...

Chu Thiên lại đẩy Hào Bân té ngồi dựa lưng vào vách đá mật thất. Y quay lại quan sát thạch môn và chẳng khó khăn gì để phát hiện ra ô cửa tò vò.

Chu Thiên nhìn lại Hào Bân, mỉm cười :

- Có lẽ ta đã tìm được cái cần tìm.

Chu Thiên quay lại thạch môn mở ô cửa tò vò. Thấy Chu Thiên mở ô cửa tò vò, Hào Bân hấp tấp nói :

- Chu Thiên, ta có đề nghị với ngươi.

Chu Thiên không màng đến lời của Hào Bân mà nhìn qua ô cửa tò vò. Thần sắc của Chu Thiên từ bình thản biến sang những nét trang trọng, bởi vì đập vào mặt y là bộ khô cốt với những lớp da thịt rải quanh và Quỷ nữ với những bộ y trang rách bươm đang ngồi vận công, hai mắt nhắm nghiền.

Chu Thiên đóng ô cửa tò vò, quay lại Hào Bân. Y mỉm cười nói :

- Ta cảm nhận được một điều gì đó ở đây.

Hào Bân thở ra :

- Ta biết thế nào rồi ngươi cũng phát hiện được.

- Ngươi biết thế sao không nói sớm?

- Ta muốn có một đề nghị với ngươi.

- Ta đang chờ ngươi chỉ giáo.

- Nếu như ta nói tất cả bí mật trong thạch phòng dưới mặt đất này, ngươi phải bảo toàn tính mạng cho ta.

Chu Thiên dè bỉu nói :

- Quỷ chúa mà cũng sợ chầu Diêm chúa. Nghĩ cũng lạ thật!

Chu Thiên ngồi xuống cạnh Hào Bân :

- Quỷ chủ sợ biến thành bộ khô cốt như tên thuộc hạ thân tín của ngươi sao?

Nghe Chu Thiên nói, Hào Bân biến hẳn sắc diện :

- Ngươi hứa sẽ giữ tính mạng cho ta, rồi ta mới nói sự thật.

Chu Thiên gật đầu :

- Ta hứa!

- Ngươi hãy thề trước mặt ta đã!

- Ta thề, nếu như ta sai ngôn không giữ mạng Quỷ chủ thì sống không thấy mặt trời, chết không đất dung thây.

Hào Bân nghe Chu Thiên thốt xong lời thế độc mới buông một tiếng thở dài.

Chu Thiên mỉm cười đặt tay lên vai Hào Bân :

- Ngươi tin vào ta rồi chứ?

Hào Bân khẽ gật đầu.

Chu Thiên nắm vai Hào Bân :

- Đã tin thì chúng ta sẽ hòa hợp với nhau. Trước đây nếu không có Ma Hoàn Lãnh Nhân Cát Thiên Phong che bóng trên đầu Đại Chu Thiên thì ta cũng từng là Võ lâm Minh chủ. Đúng không nào?

Hào Bân rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, nhè nhẹ thở ra rồi mới từ tốn nói :

- Trước đây Mai Hoa trang chủ Lữ Điền vô tình lạc vào cổ mộ của sư tổ Quỷ môn, lấy đặng bí kíp Ma Kiếm. Cũng một sự ngẫu nhiên, phu nhân của Lữ Điền đã thụ nạp, kiếm pháp trong bí kíp đó mà thần thức hỗn loạn không làm chủ được mình.

Chu Thiên cưới lời Hào Bân :

- Vị phu nhân của Mai Hoa trang chính là quỷ nữ trong thạch thất này?

Hào Bân gật đầu :

- Không sai. Bí kíp đã bị Mẫn Hà Băng hủy rồi, nên ta buộc phải thụ huấn Ma Kiếm thông qua ả. Không biết căn nguyên gì mà bao lâu nay mặc dù đã tìm mọi phương cách để thụ huấn nhưng vẫn không vượt qua được cảnh giới trung kiếm để đạt tới cảnh giới như Quỷ nữ.

Chu Thiên vuốt râu cười mỉm :

- Có khi Quỷ chủ không có căn học Ma Kiếm của tiền bối.

- Ta không tin điều đó. Ngay cả tôn giá có bắt chước Hào Bân cũng chỉ đạt đến cảnh giới như ta mà thôi.

- Sao Quỷ chủ không tìm phương cách nào khác?

- Ta đã tìm hết mọi phương cách rồi. Và đã không biết bao nhiêu nhân mạng chết trong thạch thất này, nhưng bế tắc vẫn hoàn bế tắc.

- Ta sẽ giải thoát sự bế tắc của Quỷ chủ.

- Tôn giá chưa biết nên chủ quan như vậy.

Chu Thiên đứng lên nhìn thạch môn, thờ ơ nói :

- Ta cần có kim bài Quỷ chủ.

- Để làm gì?

Chu Thiên quay lại Hào Bân :

- Để giải thoát sự bế tắc cho Quỷ chủ.

- Kim bài lệnh chủ của Quỷ môn ta...

Chu Thiên không chờ Hào Bân nói hết câu mà vươn tay thộp xuống thắt lưng gã giật lấy miếng ngọc bội khắc hình đầu lâu trắng hếu. Ngắm miếng ngọc bội, Chu Thiên tắc lưỡi nói :

- Cũng tuyệt xảo đấy. Chắc chắn đây là ngọc phù lệnh của Quỷ môn.

Hào Bân gật đầu.

Chu Thiên mỉm cười nói :

- Ta rất cảm kích sự thành thật của Quỷ chủ.

Nói xong câu đó, Chu Thiên chấp tay sau lưng, đảo mắt quan sát thật kỹ những đặc điểm của mật đạo và thạch môn. Thấy thái độ của Chu Thiên, Hào Bân chột dạ hỏi :

- Chu Thiên... Ngươi đã hứa giữ cho ta cái mạng mà?

Chu Thiên nhìn lại Hào Bân, khẽ nhún vai :

- Ta có nói không giữ lời đâu. Ta hứa giữ một cái mạng Quỷ chủ chứ không hứa giữ một nhân mạng. Cảnh giới của Quỷ ở đâu, cảnh giới của người ở đâu? Ta không nói ra Quỷ chủ cũng có thể hiểu mà...

Hào Bân biến sắc :

- Chu Thiên ngươi...

- Ngươi là Quỷ thì phải đến cảnh giới của Quỷ, đừng hốt hoảng khi phải trở về đúng cảnh giới của mình.

Toàn thân Hào Bân như run bắn lên bởi câu nói của Đại Chu Thiên. Hào Bân ngập ngừng nói :

- Chu Thiên... Ngươi định nuốt lời ư?

- Ta chỉ làm bổn phận của kẻ dựng lại ngũ hành âm dương. Với lại ngươi cũng chẳng đáng sống trong cảnh giới nhân sinh nữa, bởi vì ngươi là Quỷ chủ Quỷ môn, nhưng bên cạnh ngươi đã có Quỷ nữ xứng đáng hơn nhiều.

Chu Thiên nói xong xốc nách Hào Bân. Y nhìn Hào Bân, lạnh nhạt nói :

- Bây giờ ta muốn tận mắt thấy uy vũ của Quỷ kiếm pháp.

Hào Bân biến sắc xanh nhợt xanh nhạt. Có thể nói nỗi sợ hại khiến thần hồn, thần vía của gã tản mác, bởi vì hơn bất cứ ai, Hào Bân thừa biết một cái chết như thế nào bởi Quỷ kiếm pháp của bổn môn.

Hào Bân toan mở lời van xin Chu Thiên, nhưng lời chưa thốt ra khỏi miệng thì thạch môn đã được khởi động, và y đã bị Chu Thiên ấn vào trong.

Hào Bân gào lên :

- Chu Thiên... cho ta ra mau! Mau thả ta ra...

Chu Thiên nhìn qua ô cửa tò vò :

- Ngươi nên dụng kiếm pháp mà tự bảo vệ lấy mình.

Những hạt mồ hôi to bằng hạt đỗ tuôn chảy xuống mà Hào Bân. Y thều thào nói :

- Chu Thiên... Ta van tôn giá hãy cho ta ra.

- Ngươi nên nhìn lại sau lưng ngươi kìa.

Hào Bân nghe Chu Thiên nói, tự đoán biết chuyện gì đang xảy đến. Y quay ngoắt người lại chỉ kịp thấy vầng huyết quang đỏ lòm làm lóa cả mắt. Trong khi Hào Bân bị Hà Băng dụng Quỷ kiếm pháp lóc da xẻ thịt biến thành một bộ khô cốt thì Đại Chu Thiên đứng ngây người bởi ảnh kiếm thần kỳ của nàng.

Chu Thiên không ngừng tắc lưỡi nói :

- Hảo kiếm pháp. Hảo kiếm pháp. Nàng đáng được ban thưởng... Nàng đáng được ban thưởng!

Khi Hà Băng thu hồi kiềm quang, gác Huyết kiếm trên gác. Chợt như bừng tỉnh, nàng ngớ ngẩn nhìn quanh :

- Ơ... Ta đang ở đâu đây? Ta đang ở đâu đây?

Đứng bên ngoài nhìn Hà Băng qua ô cửa tò vò, đôi chân mày của Đại Chu Thiên chợt cau lại.

- À... Sau khi thi triển được Quỷ kiếm đến tầng tối thượng nàng mới phục hồi thần trí.

Y bặm mới rồi vỗ tay vào thạch môn :

- Nữ nhân không thể luyện được Quỷ kiếm pháp, nhưng nam nhân thì không thể luyện tới cảnh giới tối thượng. Kẻ trong cổ mộ muốn truyền lại điều đó mà.

Y thốt xong câu đó liền sập lại ô cửa tò vò. Chu Thiên chắp tay sau lưng rảo bước trở ra bên ngoài mật đạo, lên thư phòng Hào Bân. Y ngồi thừ người trên tràng kỷ, nhìn ra ngoài, miệng không ngừng lẩm nhẩm :

- Cổ mộ! Bí mật trong Cổ mộ.

Chu Thiên đứng sõng dậy, phi thân ra ngoài cửa sổ, băng mình vào bóng đêm.

Y không mấy khó khăn để tìm ra ngôi cổ mộ trong khu hoa viên dành để làm mộ địa của các vị tiền nhân Quỷ môn.

Chu Thiên tiến thẳng đến ngôi mộ lớn nhất, cổ nhất được dựng lập ngay trung tâm. Y đứng nhìn tấm bia đá: “Thái Ất Công chi mộ”.

Chu Thiên suy nghĩ một lúc rồi vận công dồn nội lực vào chưởng pháp vỗ thẳng xuống nắp cổ mộ.

Ầm...

Vòm kim tỉnh hứng trọn đạo chưởng với mười hai thành công lực của Đại Chu Thiên bị nứt thành nhiều mảnh. Không bỏ phí thời khắc nào, Chu Thiên bới tung từng manh kim tỉnh, cuối cùng cũng bới được đến nắp áo quan.

Chu Thiên nghiêm giọng nói :

- Thái Ất Công, Chu Thiên vì muốn phát dương kiếm pháp của ông nên buộc phải đánh động đến ông.

Chu Thiên dứt lời, vận công bổ chưởng xuống nắp áo quan.

Bình...

Nắp áo quan lâu ngày, sao chịu đựng được chưởng kình mãnh liệt của vị cựu Võ lâm Minh chủ, nên nó vỡ nát thành từng mảnh vụn. Bên trong áo quan là thân pháp của vị Thái Ất Công. Mặc dù đã mất lâu năm nhưng thân thể của Thái Ất Công không có chút gì gọi là phân hủy. Nhìn cái xác của Thái Ất Công ngỡ như lão đang ngủ say thì đúng hơn Chu Thiên nhìn xác Thái Ất Công một lúc rồi cởi đồ tẩm liệm ra. Y lưỡng lự một lúc sau đó quyết định thọc trảo công vào vùng hạ đẳng của xác chết.

Dung diện của Đại Chu Thiên trang trọng hẳn lên. Y từ từ rút tay lại, nhìn xác Thái Ất Công lẩm nhẩm lời nói :

- Ta đoán không sai. Lão đã tịnh thân để luyện Quỷ kiếm pháp.

Xem tiếp hồi 40 Giảo ngôn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.