Hàn Viễn

Chương 12




Qua một phút sau, Thẩm Ánh Hồ nhẹ nhàng đi đến, xẹt qua trên mặt hồ.

Nàng mang theo mùi thơm nhàn nhạt rơi vào trong tiểu đình.

Sở Ly đứng dậy mỉm cười:

- Sao rồi?

- Hừm, hiên chủ đã đồng ý rồi.

Thẩm Ánh Hồ khẽ cười một tiếng, hỏi:

- Một người một trăm cây Kim linh thảo, được chứ?

- Một trăm cây...

Sở Ly lộ ra cười khổ:

- Kim linh thảo nào có dễ trồng như vậy chứ.

- Đừng có nói giọng này với ta!

Thẩm Ánh Hồ tức giận:

- Đối với người khác mà nói thì là làm khó, thế nhưng đối với ngươi còn không phải là việc nhỏ như con thỏ hay sao?

Sở Ly than thở:

- Được rồi, một trăm cây thì một trăm cây.

- Còn có ai nữa hay không?

Thẩm Ánh Hồ nói:

- Năm người cũng không có vấn đề gì cả, xem như trả ân tình của phủ Quốc Công các ngươi, các ngươi đánh Thanh Mãng sơn rất thoải mái đó!

Sở Ly nở một nụ cười:

- Được, vậy ta sẽ không khách khí nữa, sau đó sẽ mang thêm ba người tới.

- Vậy thì tốt.

Thẩm Ánh Hồ nói:

- Có điều các ngươi có thể có nhiều cao thủ Tiên Thiên như vậy hay sao?

Muốn đột phá đến Thiên Ngoại Thiên, cần phải đạt tới Tiên Thiên viên mãn, bước này cũng không dễ dàng đạt đến được như thế.

Sở Ly cười gật đầu.

- Chỉ giới hạn ở người của phủ Quốc Công mà thôi.

Thẩm Ánh Hồ nói:

- Người bên ngoài thì không tin được.

- Đó là chuyện đương nhiên.

Sở Ly gật đầu.

Thẩm Ánh Hồ chậm rãi xoay người, ngồi vào bên cạnh cái bàn đá rồi hỏi:

- Chỉ có chuyện này thôi sao?

- Ta nghĩ muốn chút hạt giống Kim linh thảo.

Sở Ly nói.

Thẩm Ánh Hồ móc ra một túi gấm từ bên trong tay áo, quăng về phía trước.

Sở Ly nhận lấy, ôm quyền một cái nói:

- Vậy vãn bối sẽ cáo từ.

- Đi đi.

Thẩm Ánh Hồ lúc lắc bàn tay ngọc, đôi mắt sáng nhìn về phía mặt hồ.

Sở Ly nhìn bóng người uyển chuyển của nàng có vẻ cô tịch, hắn âm thầm thở dài, ôm quyền một cái lóe lên rồi biến mất.

Hắn xuất hiện ở trên Linh Hạc phong.

Hoàng hôn buông xuống, Linh Hạc phong trở nên náo nhiệt, chim chóc về rừng, líu ra líu ríu không ngừng vang lên.

Hai con hạc nhỏ lập tức xông lại, đánh với hắn nhốn nháo loạn tùng phèo.

Cái miệng dài của chúng nó càng ngày càng sắc bén, tốc độ trưởng thành so với nhân loại tu luyện còn có tiến bộ một đoạn dài hơn, khiến cho người ta thán phục.

Sở Ly không biết mình còn có thể duy trì được ưu thế này bao lâu, hai thằng nhóc này phối hợp với nhau càng ngày càng tốt, tiến công yểm hộ lẫn nhau, tốc độ và lực lượng mỗi ngày đều đang nhanh chóng tăng trưởng, không quá lâu nữa sẽ có thể vượt qua mình, cho dù mình có rất nhiều thần công cũng vậy.

Hai con linh hạc thành niên không thấy đâu, dường như rất yên tâm về hai con hạc nhỏ này.

Sở Ly náo loạn với chúng nó một chút, lại để chúng nó tự mình đi chơi, hắn gieo hạt giống Kim linh thảo xuống dưới chân gốc cổ thụ.

Kim linh thảo tính âm, không chịu được ánh sáng chiếu thẳng đến, nếu như bị ánh mặt trời chiếu đến, một buổi trưa sẽ bị chết sạch.

Sau khi tung hạt giống xuống, hắn ngồi vào dưới một thân cây, nằm ở trên một đám cỏ xanh ngắt, ngửa đầu nhìn bầu trời hoàng hôn.

Vốn hắn định mang Tiêu Kỳ tới đây rồi bế quan ở đây.

Nơi này rất có lợi cho tu luyện, thế nhưng bây giờ tính toán của hắn đã xôi hỏng bỏng không, thứ Tiêu Kỳ muốn làm không phải là tu luyện ở Thập Vạn Đại sơn, mà là xa cách mình!

Hắn không khỏi thở dài một hơi, cảm giác phiền muộn lượn lờ ở trong lòng.

Nằm ở đây giống như đã đi tới một thế giới khác, có đủ loại tính toán, đề phòng lẫn nhau và đấu tranh cùng An Vương, còn có dã tâm bừng bừng đối với Bí vệ phủ, khát vọng đối với cao thủ Thiên Thần, dường như tất cả đều bị hắn quăng ra sau đầu, trong lòng chỉ có một mảnh yên tĩnh mà thôi.

Nếu như bỏ xuống tất cả, đi tới nơi này bế quan, liệu có thể nhanh chóng đạt đến cảnh giới Thiên Thần hay không?

Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện thì đã sinh trưởng, hắn không thể ngăn chặn được.

Nếu có thể ở đây hoàn toàn tách biệt với thế gian, dứt bỏ tất cả hỗn loạn để chăm chú luyện công, sau khi trở thành Thiên Thần, lại tới trước mặt Tiêu Kỳ, lại đoạt lấy phương tấm của nàng, sau đó ẩn cư ở nơi này, hoặc là trở về Sùng Minh thành cũng tốt.

Nghĩ tới những tháng ngày tươi đẹp này, hắn không khỏi nở một nụ cười.

Một hồi lâu sau, hắn lại từ từ tỉnh táo lại.

Đáng tiếc chỉ có thể suy nghĩ một chút mà thôi, mình tu luyện Thiên Ma công không thể dựa vào bản thân tu luyện, luyện thế nào cũng không thể tăng cấp độ lên được, mà là cần đối chiêu cùng cao thủ, tốt nhất là cao thủ hơn mình một bậc.

Thông qua nuốt chửng nội lực của những cao thủ này, Thiên Ma công chậm rãi tăng lên, không giao thủ với người ta, mình khổ luyện trên một ngàn năm cũng không thể trở thành Thiên Thần được.

Con đường Thiên Thần của mình chỉ có thể không ngừng động thủ cùng cao thủ khắp nơi mà thôi.

- Phanh!

Bỗng nhiên một đồ vật dài nhỏ màu đen rơi xuống, trên bầu trời truyền đến một tiếng hót.

Sở Ly nhìn thấy linh hạc bay ngang qua bầu trời, bỏ đồ vật xuống, hắn nở nụ cười, lần này không biết đối phương lại cho mình món ngon gì đây.

Một vệt bóng đen bắn tới gần.

Hắn giật mình, đột nhiên biến mất, xuất hiện ở ngoài ba bước.

Một con rắn đen, dài ba thước đang dựng thẳng đầu rắn lên, cái lưỡi thè ra thụt vào, cái đầu rắn bẹp rất đáng sợ.

Sở Ly thở phào nhẹ nhõm, linh hạc lại đưa vật này cho mình ăn, thật là vô phúc để nhận đó, mình không thích ăn rắn một chút nào.

- Grrr!

Con rắn đen đột ngột bắn tới.

Chưởng lực của Sở Ly đánh ra một cái.

- Sưuu!

Con rắn đen ở trên không trung vẫy đuôi một cái, phá tan chưởng lực đang ngưng tụ, trong nháy mắt đến trước mặt của Sở Ly, tốc độ như điện.

Sở Ly giẫm một bước tránh ra.

Con rắn đen này có thể phá tan chưởng lực, thủ đoạn của cao thủ Thiên Ngoại Thiên đã bị phế bỏ hơn nửa.

Con rắn đen lại vẫy đuôi một cái, thân thể trên không trung gập lại, lần nữa phóng tới, trong nháy mắt đã đến gần, Sở Ly có thể ngửi thấy được mùi tanh trong miệng của nó.

Bất đắc dĩ, hắn lần nữa lóe lên biến mất ở tại chỗ, đến vị trí cách đó hơn mười thước.

Con rắn đen rơi xuống đất, lại bắn về phía hắn, tốc độ như điện, trong nháy mắt đã đến gần hắn.

Sở Ly hừ lạnh một tiếng, Trần Quang kiếm hóa thành ánh sáng mờ mịt, đột nhiên đâm ra một cái.

- Keng...

Tiếng sắt thép va chạm vang lên.

Trên thân kiếm của Trần Quang kiếm truyền đến lực lượng mạnh mẽ, không ngờ lại mơ hồ có dấu hiệu tuột tay.

Sở Ly thất kinh về lực lượng của con rắn này, da rắn mạnh mẽ, Trần Quang kiếm chém sắt như chém bùn cũng không có để lại một chút dấu vết nào ở trên người nó, cái đầu rắn lần nữa đến trước mặt, mùi tanh nức mũi truyền tới.

Sở Ly lùi về phía sau, một ngọn phi đao được bắn ra.

- Keng...

Mắt rắn nhắm lại, phi đao bắn trúng mí mắt, giống như bắn trúng khối thép, bị bắn bay sang một bên.

Tốc độ của con rắn đen không giảm, cắn về phía yết hầu của hắn.

Sở Ly lóe lên lần nữa rồi biến mất.

Hắn xuất hiện ở phía sau rắn đen, đưa tay nắm lấy đuôi rắn, muốn mạnh mẽ bóp một cái, có người nói dùng sức vung một cái thì sẽ làm nó xụi lơ vô lực.

Đuôi rắn đột ngột vung một cái, bắn trúng bàn tay phải của hắn.

- Ầm!

Hắn lảo đảo lùi về phía sau hai bước, trên đuôi rắn truyền đến lực lượng mạnh mẽ khiến hắn đứng không vững.

Sở Ly không tin, xông lên trước lại ấn xuống một chưởng, Tu La chưởng nhanh như điện xẹt.

- Ầm!

Thế nhưng có lẽ hắn xuất chưởng nhanh hơn, hoặc là con rắn đen không tránh kịp, có thể là nó chẳng muốn trốn cho nên mới trúng chưởng.

Da rắn vừa trơn vừa bóng, lại có cảm giác lành lạnh, cảm giác kỳ dị xông lên đầu, cả người nổi da gà.

Hắn cảm giác được chưởng lực của mình căn bản không vào được thân rắn, da rắn có vài tầng vảy, từng tầng giảm bớt lực lượng, dù có nội lực rất mạnh thì cũng không vào được.

- Ầm ầm ầm ầm...

Sở Ly quyết tâm, thúc giục Tu La chưởng đến mức tận cùng, một hơi đánh ra mười mấy chưởng, đều đánh vào cùng một vị trí.

Con rắn đen ầm một tiếng lập tức rơi xuống đất, lần nữa bắn tới, không bị ảnh hưởng chút nào, không bị thương.

Sở Ly lắc đầu thở dài.

Vốn cho là đối phó với một con rắn như thế không cần phí lực quá lớn đã bắt vào tay được, không nghĩ nó lại khó chơi như thế, đao thương bất nhập, chưởng lực bất xâm.

Con rắn đen lần nữa đến gần hắn.

Ở dưới Đại Viên Kính Trí, đại não của Sở Ly nhanh chóng xoay tròn, tính toán quỹ tích của nó.

Chờ con rắn đen đến gần, Trần Quang kiếm của Sở Ly đột nhiên đâm lên trên, vừa tàn nhẫn lại chuẩn đâm về phía bảy tấc của nó.

Con rắn bỗng nhiên xoay tròn thân thể, bụng dưới biến thành sau lưng của nó.

- Keng...

Trần Quang kiếm bị văng ra.

Vốn hắn tính toán tinh chuẩn tới cực điểm, một kiếm tất sẽ đâm trúng lại không thể nào đâm trúng được, đâm trúng bảy tấc, không chừng sẽ có thể giết được nó, đáng tiếc tốc độ của nó rất nhanh, cảnh giác cực mạnh, không ngờ lại tránh ra được.

Từng kiếm của Sở Ly không rời bảy tấc của nó, thúc giục thân pháp đến mức tận cùng.

- Leng keng leng keng.

Trong tiếng sắt thép va chạm, mỗi lần con rắn đen đều nhẹ nhàng làm cho bảy tấc tránh ra khỏi công kích.

Trong nháy mắt Sở Ly đã đâm ra hơn một trăm kiếm, không thể kiến công, không làm gì được con rắn đen này.

- Hí!

Tốc độ của con rắn đen này đột nhiên tăng nhanh, lập tức đến gần, đột nhiên há mồm, miệng trương lên thành một góc độ rất khuếch đại, muốn nuốt lấy hắn.

Sở Ly không lùi, tay trái vung lên một cái.

- Xì!

Phi đao bắn vào miệng rắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.