Hận Thù

Chương 42: Bị lừa




"Tam Tiểu Thư!" Lạc Tử Mộng cũng bắt đầu muốn đùa giỡn nàng ta.

"Chuyện gì?" Hoa Thiên Nhụy nhìn nàng với một sắc mặt u ám, hình như đến nay vẫn không xem trọng nàng, nhưng Lạc Tử Mộng nhưng cũng không tức giận, mà còn khinh thường cười một tiếng.

Nàng thấy mọi người còn đắm chìm trong kỹ thuật nhảy múa uyển chuyển , mà Lan phi lại ra sức khen ngợi, vì vậy nàng liền tiến tới trước mặt Hoa Thiên Nhụy nói: "Tam Tiểu Thư năm nay đã là một viên bích ngọc nổi bật, sang năm đã đến tuổi cập kê, khó trách lần này hoàng thượng và Lan phi lại mời đến nhiều quan viên trẻ tuổi như vậy."

Hoa Thiên Nhụy cắn răng hạ thấp giọng nói: "Nhiều thì thế nào? Ta nhất định sẽ gả cho Thần ca ca ."

"Hả? Tam Tiểu Thư đúng là rất tự tin." Lạc Tử Mộng không nhịn được quay đầu lại nhìn Hàn Hạo Thần đang liếc nhìn nàng, người này sức quyến rũ đúng là không nhỏ, người ta còn sống chết không buông, thì ra là lớn lên bộ dáng đẹp mắt đúng là lỗi lớn.

Nhưng qua một lát nàng nói lại: "Tam Tiểu Thư cần gì phải làm thiếp chứ?"

Hoa Thiên Nhụy tức giận nhìn lại: "Nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là chuyện bình thường, chẳng lẽ ngươi lại còn muốn độc chiếm một mình hay sao ?"

Quả nhiên tư tưởng quá cổ điển!

Lạc Tử Mộng âm thầm châm biếm, sau đó lại nói: "Nói thế cũng đúng, chỉ là Vương gia nhà chúng ta chỉ cưới một mình ta, ta cũng không có biện pháp nào khác?"

"Ngươi đừng đắc ý!"

"Nhưng mà nam nhân ở đây đúng là không xứng với Tam Tiểu Thư." Lạc Tử Mộng đảo mắt nhìn về phía mấy nam tử đối diện, đột nhiên lời nói xoay chuyển, ngôn ngữ cũng hàm xúc.

Hoa Thiên Nhụy nhếch lông mày nhìn nàng, thật sự không ngờ nàng ta sẽ có thể nói ra những lời như vậy, nhưng cảm giác nàng ta vẫn còn có câu nói sau.

Quả nhiên, Lạc Tử Mộng hé miệng cười cười sau lại gần nói: "Thật ra thì ta nói cho ngươi biết, ta có người ca ca, dáng dấp tuấn tú vô cùng, chỉ là chúng ta tách ra cho nên mới không tìm được đối phương, nếu như ngươi gả cho huynh ta, đúng thật là tám đời trước đã tu được phúc khí."

"Ai muốn gả cho đại ca ngươi chứ!" Hoa Thiên Nhụy lửa giận ngút trời quay đầu không nhìn nàng nữa, vốn cho rằng nàng muốn nhân cơ hội sẽ nịnh bợ "nàng", không ngờ lại muốn đem nàng giải quyết không để nàng cùng Thần ca ca ở bên nhau.

Lan phi từ cao chỗ ngồi nhìn sang, tự nhiên sẽ nhìn thấy rõ nụ cười châm biếm của Lạc Tử Mộng và vẻ mặt tức giận của Hoa Thiên Nhụy, rõ ràng cho thấy Tam muội nàng bị lạc Tử Mộng chọc tức giận. Đáy mắt tràn lên một tia địch ý hơn nữa càng ngày càng đậm.

Lập tức nàng nở nụ cười quay về phía Hàn Hạo Hữu nói: "Hoàng thượng, hôm nay là ngày sinh của nô tỳ, có phải nô tỳ có quyền định đoạt không?"

Lời nói như vậy chỉ có những phi tần được sủng ái mới dám nói ra, cho dù là hoàng hậu cũng không dám như thế, mà hiển nhiên Hàn Hạo Hữu đã quen với giọng điệu làm nũng của Lan phi, hắn híp con ngươi lại nhếch miệng mỉm cười, lôi kéo tay của nàng dịu dàng hỏi: "Ái phi nói rất đúng, nàng có yêu cầu gì cứ việc nói. ////( )"

Lan phi quay đầu đem tầm mắt đặt trên người Lạc Tử Mộng, vẻ mặt như tiểu lý tàng đao khiến Lạc Tử Mộng phát lạnh, không biết nàng lại muốn giở trò gì.

Nhưng rất nhanh, nàng đã biết được ý của Lan phi.

"Hoàng thượng!" Lan phi cười đến dịu dàng, "Nô tì nhìn thần Vương Gia thương yêu thần vương phi như vậy, rất cao hứng nên đã suy nghĩ, thần Vương Gia không thể nào chỉ vì dung nhan khuynh quốc của thần Vương phi mà cưới vào vương phủ, chắc hẳn Thần vương phi nhất định là tinh thông cầm kỳ thư họa, giống như Tam muội của nô tỳ vậy, cho nên nô tì muốn thêm kiến thức về tài nghệ của Thần vương phi, coi như chúc mừng sinh nhật cho nô tỳ."

"Chuyện này. . . . . ." Hàn Hạo Hữu lông mày đông cứng lại nhìn về Lạc Tử Mộng.

"Hoàng thượng không thể nói không giữ lời được." Lan phi lắc lắc cánh tay Hàn Hạo Hữu làm nũng.

Lạc Tử Mộng tuy có chút men say, nhưng tâm tư của Lan phi không phải nàng không hiểu, nâng lên nàng, nói nàng nhất định là tinh thông cầm kỳ thư họa, không phải là vì muốn phía sau đạp nàng một cước sao, hơn nữa nếu nàng không biểu diễn tài nghệ, tránh không được ám chỉ Hàn Hạo Thần lấy nàng chỉ vì sắc đẹp?

Một câu nói chẳng những có thể khiến Lạc Tử Mộng không biết xử sự như thế nào, cũng buộc Hàn Hạo Thần cưới Hoa Thiên Nhụy vừa mới biểu diễn tài nghệ.

Hàn Hạo Thần nghe vậy nhíu chặt mày rậm, con ngươi lạnh lùng của hắn nhìn về phía Lan phi, để ly rượu xuống nắm lấy tay Lạc Tử Mộng nói: "Lan phi nương nương nếu muốn nhìn ca múa, trong cung Vũ Cơ đếm không xuể, huống chi lệnh muội không phải vừa mới hiến vũ sao? Chẳng lẽ Lan phi nương nương còn chưa cảm thấy tận hứng?"

Lan phi nhếch môi cười nói: "Bổn cung cũng không phải mỗi xem xa múa mà thôi, mà Nhụy nhi giỏi ca múa Thần Vương điện hạ không phải so Bổn cung rõ ràng hơn sao? Bổn cung chỉ muốn xem Thần Vương gia yêu thương Vương Phi ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp còn có điều gì nữa không, nếu không có. . . . . . vậy bản cung cũng sẽ không ép buộc người khác làm gì."

Nghe lời nói này, ánh mắt Hàn Hạo Thần lạnh hơn vài phần, hắn đem Lạc Tử Mộng ôm vào trong lòng rồi hướng về phía Lan phi nói: "Có tài nghệ thì như thế nào? Không tài nghệ thì như thế nào? Bổn vương cưới không phải tài nghệ mà là người, hơn nữa người Bổn vương muốn kết hôn với người tài đức có vẹn toàn hay không, chẳng lẽ còn phải cần Lan phi nương nương gật đầu hay sao?"

Trong điện chợt yên tĩnh không tiếng động, ai cũng không dám có bất kỳ hành động nào, xung quanh cung nữ thái giám cúi đầu không dám ngước lên, trong cung hai người của hai thế lực bắt đầu giằng co, đây mặc dù không là lần đầu tiên, nhưng lại là lần kịch liệt nhất, bởi vì con ngươi của Hàn Hạo Thần chưa bao giờ lóe ánh sáng nguy hiểm như lúc này, mà Lan phi lại thay đổi sắc mặt.

Hàn Hạo Hữu đôi mắt dừng lại trên người Hàn Hạo Thần và Lan phi một chút rồi khẽ cười: "Được rồi được rồi, không phải muốn nhìn ca múa sao? Người đâu, tiếp tục dâng lên một điệu múa nữa."

"Hoàng thượng!" Lạc Tử Mộng mở miệng dẫn tới sự chú ý của mọi người.

"Mộng nhi. . . . . ." Hàn Hạo Thần không biết nàng muốn làm cái gì, có chút lo lăng nhìn về phía nàng, hơn nữa sắc mặt nàng ửng hồng, rõ ràng là có men say.

"Không có việc gì." Nàng cười như được tắm gió xuân, nàng tiến tới bên tai của hắn nói, "Ta nhảy cho chàng xem. . . . . ."

"Đừng!" Hắn đè lại vai của nàng, cho tới bây giờ hắn chưa từng nhìn thấy nàng nhảy, ngộ nhỡ có khuyết điểm gì, vậy đối với nàng rất bất lợi.

Lạc Tử Mộng lại quay đầu lại nói với hoàng thượng: "Hoàng thượng, có thể gọi người mang cho ta một bộ Vũ Y?"

"Hả . . . . . được." Hàn Hạo Hữu do dự một chút, cuối cùng vẫn là đồng ý, "Người đâu, mang thần vương phi đi thay quần áo."

Lạc Tử Mộng đứng lên nhìn về phía Hoa Thiên Nhụy, trong con mắt mang ý cười nồng đậm: "Nghe nói Tam Tiểu Thư vừa mới biểu diễn tiết mục "Nhìn về nhau"? Vậy ta liền sửa đổi một chút nhìn về nhau của Tam Tiểu Thư , gọi là ' Vừa gặp đã thương '."

Nhìn sắc mặt Hoa Thiên Nhụy trầm xuống, Lạc Tử Mộng vui vẻ rời đi thay quần áo.

Hàn Hạo Hữu thấy Lạc Tử Mộng rời đi, liền nhìn về phía Hàn Hạo Thần hỏi "Nhị đệ, chuyện này. . . . . . Thần vương phi còn có thể múa sao?"

"Chuyện này. . . . . ." Hàn Hạo Thần cũng không biết trả lời như thế nào, bởi vì ngay cả hắn cũng không biết Lạc Tử Mộng biết cái có tài nghệ này, cho nên chỉ có thể nói, "Thần Đệ chưa bao giờ hỏi, cho nên Mộng nhi cũng chưa từng nói tới."

"Xem ra ở trên người Mộng nhi, ngay đến cả nhị đệ cũng không biết rõ được nhiều chuyện." Hàn Hạo Hữu ám chỉ.

Hàn Hạo Thần cười nhạt: "Đúng vậy, nhưng chính vì nguyên nhân như vậy, mới có thú vui đi khám phá không phải sao?"

Hàn Hạo Hữu ho nhẹ một tiếng, trên mặt gượng gạo cười một tiếng: "Nhị đệ nói đúng. . . . . ."

Thấy cảnh tượng như thế, Hoa thừa tướng nãy giờ vẫn không nói một lời ngược lại mời rượu Hàn Hạo Hữu, nói qua lời chúc thọ, nhưng trong lời nói cũng thay đổi ý vị, Hàn Hạo Hữu mặt mày hớn hở đáp lễ , chuyển con mắt nhìn về phía Hàn Hạo Thần, Hàn Hạo Thần chỉ cười nhạt một tiếng, đáy mắt không nhìn thấy rõ ánh sáng.

Lúc này, theo tiếng nhạc vang lên, trước cửa điện một đám người mặc màu hồng vũ chậm rãi vào. Lúc Hàn Hạo Thần đang tìm bóng dáng Lạc Tử Mộng thì nàng trên người mặc một bộ vũ y màu vàng kim cầm một chiếc quạt long màng trắng chầm chậm tiến vào. Mọi người đều rướn cổ lên muốn xem mặt mũi của nàng, nàng lại thủy chung dùng phiến quạt che mặt lại không cho phép ai nhìn.

Cho đến nàng đi vào trong đại điện thì những vũ cơ tạo thành một cánh hoa chậm rãi ngửa người ta, nàng mới từ từ mở quạt ra, nhưng mặc dù thân thể nàng đối diện với Hàn Hạo Hữu, mặt của nàng lại nhìn Hàn Hạo Thần.

Chỉ thấy trên mặt nàng đỏ ửng, chỉ nhìn một cái đã có thể làm cho người ta kinh ngạc vô tận, ngay cả người ngày ngày sống chung như Hàn Hạo Thần môi mỏng cũng khẽ mở, hoàn toàn hiện lên dáng vẻ khiếp sợ, mà ly rượu trên tay Hoa Thiên Sóc cũng quên mất phải đặt xuống.

Tiếng nhạc Du Dương quanh quẩn ở bên tai, Lạc Tử Mộng mũi chân nhẹ lướt theo tiếng nhạc, chiếc quạt trong tay theo mười ngón tay của nàng khi mở khi đóng, khi thì tạo một hình vòng cung tuyệt đẹp xung quanh người, thỉnh thoảng lại che nửa mặt mị hoặc chúng sinh, quần áo bồng bềnh động tác như nước chảy mây bay, giống như Lăng Ba tiên tử. Trong đại điện tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, tiếng người kinh ngạc khen không ngừng vang lên bên tai.

Dáng điệu của nàng nhẹ nhàng mang theo hương thơm thoang thoảng, không vì tiếng vỗ tay của người khác mà lộ vẻ xúc động, tầm mắt của nàng từ đầu đến cuối không rời khỏi Hàn Hạo Thần, mà nguyên nhân khác khiến Hàn Hạo Thần mất hồn , là bởi vì từ trước đến nay nàng chưa bao giờ dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn.

Hắn biết lúc đầu bọn họ thành thân là do hắn đơn phương, cho nên cũng không trông cậy vào việc nàng có thương hắn nhiều không, chỉ cần hắn yêu nàng là được, nhưng hôm nay từ ánh mắt của nàng hắn đã thấy rõ.

Nàng nói điệu múa này là nàng thay đổi điệu múa của Hoa Thiên Nhụy, tên là "Vừa gặp đã thương", hắn không biết nàng đang ám chỉ hắn vừa gặp nàng đã thương hay là nàng đối với hắn vừa gặp đã thương. Nhưng mà bây giờ ánh mắt của nàng nhìn vào hắn cũng có thể làm cho hắn cả đời khó quên.

Cho tới bây giờ Hàn Hạo Thần cũng không biết nàng biết nhảy múa, kỹ thuật nhảy múa của nàng nhẹ nhàng, thân nhẹ tựa như yến, kỹ thuật nhảy múa uyển chuyển cộng với dung nhan khuynh quốc mị hoặc chúng sinh, khiến người ta như uống rượu ngon, say đến không cách nào kiềm chế.

Nàng một thân y phục trắng ngần, tóc đen như mực nhiễm, quạt lông phiêu dật, hắn như thần, nàng như tiên.

Sau khi múa xong, nàng hướng Hàn Hạo Hữu chân thành hành lễ, lại hướng mọi người phúc phúc thân thể, cuối cùng hướng Hàn Hạo Hữu hành đại lễ chờ đợi phán xét, cho dù là Hàn Hạo Thần cũng không biết nàng nàng lại hiểu rõ lễ tiết như vậy.

"Hay!" Hàn Hạo Hữu một lần nữa vỗ tay trầm trồ khen ngợi, mọi người cũng theo đó tự giác tán dương.

Lạc Tử Mộng từ từ đứng dậy ngước đôi mắt tĩnh như nước lên, trên mặt đỏ ửng không giảm nhưng lại lộ vẻ mị hoặc.

"Tạ hoàng thượng." Nàng nhỏ giọng mềm mại khiến người ta động tâm, xoay người muốn trở về chỗ ngồi, lại phát hiện thân thể không thăng bằng nhẹ nhàng giống như không xương, vốn định kiên trì đến ngồi bên cạnh Hàn Hạo Thần, nhưng toàn thân vô lực thân thể mềm nhũn té xuống đất. . . . . .

"Mộng nhi!"

Hàn Hạo Thần, Hàn Hạo Hữu, Hoa Thiên Sóc ba người trăm miệng một lời gọi, Hàn Hạo Thần nhanh chóng phi thân nắm lấy bên hông Lạc Tử Mộng ôm nàng vào trong ngực, mà nàng bởi vì say rượu đã không còn hơi sức nữa, tròng mắt híp lại liếc nhìn hắn, trong mắt một mảnh mông lung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.