Hận Thù

Chương 41: Anh ấy cắn vành tai cô




Hàn Hạo Thần ho nhẹ một tiếng, trên trán bốc lên mồ hôi lạnh: "Chỗ ngồi này là Lan phi an bài. ( )"

Lạc Tử Mộng cười nhẹ, thật đúng dọa hắn rồi, nàng dĩ nhiên biết chỗ ngồi này là Lan phi an bài, chẳng lẽ hắn lại tìm người an bài như vậy sao? Nhưng nhìn thấy hắn hết sức giải thích, tâm tình của nàng cũng tốt lên.

Nhưng Hàn Hạo Thần vẫn lo lắng lát nữa không biết lại có chuyện gì nữa, môi mỏng nhẹ cong lên cười nhạt, chỉ thấy hắn nghiêng người qua ôm lấy thân thể nàng, một tay xuyên qua dưới gối nàng ngồi, Lạc Tử Mộng khẽ kêu lên một tiéng, nàng đã bị hắn ôm ngang lên, đảo chỉ trong giây lát hai người bọn họ đã đổi vị trí, lúc đó, nàng và Hoa Thiên Nhụy đổi thành sóng vai ngồi cùng nhau.

Chung quanh đại thần và Tần phi thấy vậy trợn mắt há miệng, mà các phi Tần đều dùng ánh mắt thèm thuồng để nhìn qua.

Sau khi Hoa Thiên Nhụy thấy như vậy, bàn tay đang nắm chặt quyền khẽ run, nàng không ngờ Hàn Hạo Thần lại vì Lạc Tử Mộng mà cùng nàng giữ một khoảng cách, vốn là còn muốn nhân cơ hội này cùng Hàn Hạo Thần dựa vào gần một chút, hơn nữa vị trí này cũng là Nhị tỷ của nàng Lan phi cố ý cho người ta sắp xếp, lại không nghĩ rằng sẽ là như vậy kết quả.

Nàng lướt qua Lạc Tử Mộng nhìn về phía Hàn Hạo Thần nói: "Thần ca ca. . . . . ."

"Ca cái gì mà ca." Ai ngờ Lạc Tử Mộng lập tức cắt đứt lời của nàng..., còn dùng cằm chỉ chỉ Hoa Thiên Sóc một bên nói: "Ca của ngươi ở đó kìa, đừng có đi đâu gặp nam nhân cũng kêu ca."

"Ngươi. . . . . ." Hoa Thiên Nhụy cắn răng nghiến lợi phải cầm ly rượu trước mặt, "Ta làm sao không thể gọi Thần ca ca, ta cùng Thần ca ca từ nhỏ đã biết nhau, khi đó ngươi còn không biết ở nơi nào nữa!"

Nghe thấy nàng ta nói vậy, Lạc Tử Mộng cũng không tức, mà là lạnh nhạt nói: "Thì ra là từ nhỏ đã biết nhau, vậy tại sao chàng lại không cưới ngươi chứ?"

Hoa Thiên Nhụy cắn chặt môi bị nàng nói một câu cho nghẹn họng.

Hoa Thiên Sóc nhíu nhíu mày sau ngăn muội của hắn lại sắp bắt đầu làm loạn: "Thiên Nhụy! Cũng không nhìn xem đây địa phương nào, muội có thể làm loạn như vậy sao?"

"Đại ca! Tại sao huynh luôn giúp người ngoài? Cho dù thích cũng nên giúp đỡ muội muội của mình!"

"Thiên Nhụy!" Hoa Thiên Sóc nhỏ giọng quát, nàng thật là càng ngày càng không có quy củ rồi, chỗ nào nên nói gì cũng không biết nữa.

Lạc Tử Mộng đấu khẩu với Hoa Thiên Nhụy xong chỉ lo quan sát toàn cảnh cung điện mà mọi người xung quanh, nhưng Hàn Hạo Thần lại đem hết những lời Hoa Thiên Nhụy nói nghe vào trong tai. Nàng vừa nói Hoa Thiên Sóc thích vương phi của hắn?

Trước kia, hắn cũng biết Hoa Thiên Sóc nhất định có tình cảm với Lạc Tử Mộng, nhưng không ngờ đã qua lâu như vậy mà hắn còn nhớ mãi không quên, một Hô Diên Phong vừa đi lại thêm một Hoa Thiên Sóc. Lúc trước hắn vẫn còn buồn bực, Hoa Thiên Sóc trước kia thường xuyên tới Thần vương phủ, tại sao gần đây không tới, thì ra là bởi vì sợ gặp người mà đau khổ.

Nhưng cũng may nhờ hắn không tới Thần vương phủ, nếu sau khi đến bị hắn nhìn ra Hoa Thiên Sóc lại có nửa điểm sắc tâm, hắn định không tha "hắn".

Lúc mấy người đều đang chìm trong tâm sự riêng, ngoài cửa vang lên tiếng thái giám: "Hoàng thượng giá lâm, Lan phi nương nương giá lâm, Kỳ phi nương nương giá lâm."

Lạc Tử Mộng ngược lại không ngờ ở sinh nhật Lan Phi và Kỳ phi sẽ cùng nhau đến, hai người đều là phi, nhưng nàng biết Lan phi địa vị luôn luôn cao hơn tất cả phi tần khác, chẳng lẽ Hàn Hạo Thần bắt đầu sủng hạnh Kỳ phi hơn rồi?

Nhưng vừa cúi đầu nghĩ, hậu cung Hoàng Đế có nhiều mỹ nhân như vậy, cũng không thể chỉ cưng chiều một mình Lan phi, dầu gì cũng muốn thay đổi khẩu vị.

Không biết có phải là nàng đa tâm hay không, tại sao nàng lại cảm thấy Kỳ phi luôn nhìn về phía Hàn Hạo Thần, hơn nữa ánh mắt kia mang theo chút u oán cùng buồn rầu, lấy Cảm Giác Thứ Sáu của nàng mà nghĩ, Kỳ phi thích Hàn Hạo Thần, cũng không phải đơn thuần sùng bái mà thôi.

Nàng quay đầu nhìn về phía vẻ mặt Hàn Hạo Thần, trong lòng oán thầm: Gương mặt này đúng thật là đào hoa.

Chỉ là nàng không biết, gương mặt của nàng cũng rất đào hoa?

Hôm nay là ngày sinh Lan phi, những tiết mục góp vui không đơn giản chỉ là ca múa, Lạc Tử Mộng lần này vốn dĩ không muốn đi, nhưng muốn trông coi Hàn Hạo Thần nên mới gắng gượng tiến cung.

Các vị phi tần và đại thần đều đã ngồi vào vị trí, Hàn Hạo Hữu giơ ly rượu lên hướng về phía các vị mỉm cười nói: "Hôm nay là sinh nhật Lan phi, đặc biệt mời các vị đại thần đến đây, chư vị mặc sức uống rượu không say không về."

Lạc Tử Mộng cong môi cười một tiếng, xem ra Hàn Hạo Hữu thật sự bảo hộ Lan phi hết lời, danh nghĩa là muốn làm sinh thần cho nàng, nhưng lại nói cùng mọi người uống rượu gặp mặt, mà từ đó chư vị cũng sẽ không đem mũi dao chỉ vào hướng Lan phi nói Hàn Hạo Hữu lãng phí, cũng sẽ không nói nàng là hồng nhan họa thủy, nhìn Lan phi cười như được tắm gió xuân, cũng biết nàng thường ngày lấy được không ít ân sủng, ngược lại Kỳ phi cũng rất tỉnh táo, trên mặt cũng không quá tươi cười, hình như vĩnh viễn đều nhàn nhạt.

Lạc Tử Mộng như có điều suy nghĩ cầm ly rượu lên hướng về khóe miệng, ngửa đầu uống ngụm rượu cứ như vậy rót vào miệng, lại không nghĩ rằng bởi vì uống qua nhiều, cho nên không cẩn thận bị sặc trong cổ họng.

"Khụ khụ khụ. . . . . ." Nàng càng không ngừng ho, hấp hẫn ánh mắt của mọi người, chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, giống như ánh mắt của mọi người có thể thiêu đốt được nàng vậy.

Hàn Hạo Thần lập tức ôm lấy vai của nàng dùng tay áo nhè nhẹ lau sạch rượu dư lại trên khóe miệng nàng, tùy ý vỗ nhẹ lưng của nàng nói: "Rượu này mạnh, uống chậm một chút." Giọng nói của hắn dịu dàng thấm vào lòng người, ngay đến cả đại thần xung quanh cũng không dám tin nhìn hai người bọn họ.

Hoa Thiên Nhụy nhìn Hàn Hạo Thần chăm sóc tỷ mỉ đối với người khác, nàng giống như xương cá mắc vào cổ họng, sau đó tức giận nói: "Thật là không có mặt mũi."

"Người không quy không củ như ngươi thì có mặt mũi ngồi trên bàn tiệc này ư?" Hàn Hạo Thần chợt biến sắc mặt nhìn Hoa Thiên Nhụy. Nữ nhân của hắn cho phép bất cứ ai bắt nạt, vì nàng là Lạc Tử Mộng.

Hoa Thiên Nhụy bị Hàn Hạo Thần nói một câu như vậy trong lòng rất khó chịu, nhưng lại bị ánh mắt cảnh cáo của Hoa Thiên Sóc và Lan phi làm cho không nói được gì.

Lạc Tử Mộng chậm chạp lấy lại sức, lúc này mới phát giác thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng điều làm nàng cảm thấy thoải mái nhất là Hàn Hạo Thần trách mắng Hoa Thiên Nhụy, nàng không ngờ vui vẻ của mình lại được xây dựng trên đau khổ của người khác.

"Khá hơn chút nào không?" Hàn Hạo Thần dùng ống tay áo lau đi mồ hôi trên trán nàng vì lúc nãy ho mà xuất hiện, tiện tay lấy ra một ly trà đưa đến bờ môi nàng.

Nàng uống xong trà mỉm cười thật xán lạn với hắn: "Tốt hơn nhiều."

"Ha ha ha. . . . . ." Hàn Hạo Hữu đột nhiên cười lớn, "Nhị đệ, đệ đây là đang muốn vi huynh có thêm kiến thức về nhu tình của người sắt đá sao."

Thấy Hàn Hạo Hữu cười vui vẻ, Hoa Thiên Sóc cúi đầu thầm nghĩ, quả nhiên là Đế Vương, ngay cả công phu mặt ngoài cũng làm được đến như vậy.

Hàn Hạo Thần lại cười nhạt nói: "Hoàng huynh chê cười."

Lạc Tử Mộng từ trong ngực Hàn Hạo Thần ngồi thẳng lên, trên mặt đỏ ửng, nàng nhìn Hàn Hạo Hữu nũng nịu hỏi "Hoàng thượng đây là đang cười Vương Gia chúng ta hay là đang cười nhạo em dâu như thần vậy?"

Hàn Hạo Hữu mỉm cười nhìn về phía Lạc Tử Mộng gương mặt càng ngày càng đỏ hơn: "Được được được, không cười, hôm nay sinh nhật Lan Phi, chuẩn bị chút tiết mục góp vui, Mộng nhi nếu cảm thấy còn chưa đủ còn góp thêm một chút."

Bên cạnh Hoa Thiên Nhụy nghe Hàn Hạo Hữu nói như vậy, tức bực dậm chân, nhưng ngại vì mọi người ở đây không dám phát tác.

Lạc Tử Mộng đối với chuyện Hoa Thiên Nhụy ăn dấm khô xì mũi coi thường, nhưng nghĩ đến chuyện trước mặt mọi người để lại mặt mũi cho Hàn Hạo Thần, vì vậy lần nữa giơ ly rượu lên đứng dậy nói: "Tạ hoàng thượng, chỉ là nếu hôm nay là sinh nhật Lan phi nương nương, Mộng nhi cũng không dám giọng khách át giọng chủ, theo lý nên nhường chủ tiệc, dùng rượu ngon chúc Lan phi nương nương phúc thọ an khang."

Nàng có thể nói ra lời nói này làm cho đại thần ở đây đều có chút tán thưởng khen nàng biết rõ đạo lý, mà Lan phi cũng không nghĩ đến Lạc Tử Mộng sẽ nói một lời như thế, nhất thời sững sờ, cũng may kịp thời phản ứng kịp vội giơ ly rượu lên đáp lễ: "Vậy thì cám ơn Thần vương phi rồi."

Sau khi Lạc Tử Mộng ngồi xuống, Hàn Hạo Thần cười lại gần bên tai nàng hỏi "Khi nào thì nàng học được những lời khách sáo như vậy?"

Nàng lại nhẹ cười một tiếng: "Ta thông minh chứ sao."

Thấy Hàn Hạo Thần nhìn nàng có thâm ý khác mỉm cười, nàng cũng không nói gì nữa, suy nghĩ một chút mình dầu gì cũng từng học qua đại học, cũng không thể ngay đến cả xã giao là gì cũng không hiểu?

Một lát sauu, trên bàn bọn họ đã bày đầy các loại món ngon, Lạc Tử Mộng đối với mỹ thực trong cung từ trước đến giờ vẫn yêu thích không buông tay, trông thấy tất cả mọi người đang thưởng thức ca múa, nàng liền không khách khí gắp thức ăn trên bàn bắt đầu ăn.

Hàn Hạo Thần thì ngược lại bản thân không ăn bao nhiêu, một lát cho gắp thức ăn cho Lạc Tử Mộng, một lát lại thêm trà cho nàng, cung nữ bóc tôm cho bọn họ, Hàn Hạo Thần cũng chấm qua tương sau đó đưa lên miệng nàng.

Họ bên này chàng chàng thiếp thiếp, mà Hoa Thiên Nhụy lại càng buồn bực, một con tôm nhét vào trong miệng quên nhai đã nuốt xuống, suýt chút nữa thì sặc chết nàng, Lạc Tử Mộng quay đầu nhìn về phía Hoa Thiên, cười nói thầm: "Thật đúng quả báo."

Mới vừa rồi còn nói nàng mất mặt, bây giờ chính nàng lại thành bộ dáng này.

Ngồi trên cao, trừ Lan phi chú ý từng cử động của bọn hắn, bên cạnh Kỳ phi mặc dù không nói, nhưng cái gai trong lòng cũng sớm đau đớn, đã ép bản thân không được suy nghĩ nữa, nhưng trong lòng lại không bỏ được. Ban đầu cái nhìn kia chỉ dành cho mình, bây giờ cuối cùng đem tình cảm chôn ở tim.

Hàn Hạo Hữu thấy vẻ mặt Kỳ phi như vậy, ánh mắt bỗng nhiên lạnh lẽo: "Kỳ phi đang nhìn gì vậy?" Âm thanh của hắn rất thấp, hơn nữa giữa âm thanh ca múa, lời của hắn chỉ lọt vào tai Kỳ phi mà thôi.

Kỳ phi cuống quít hồi hồn: "Hoàng thượng. . . . . . Nô tì. . . . . . Nô tì chỉ là đang nhìn Thần Vương Gia và Thần vương phi hết sức ân ái."

Hàn Hạo Hữu cười lạnh nói: "Đó là tự nhiên, nhị đệ đối với Mộng nhi vừa gặp đã yêu, hơn nữa còn là chính hắn xin tứ hôn, vì nàng, nhị đệ thật đúng là không tiếc bất cứ giá nào."

Khóe miệng hắn đang cười, nhưng giọng nói lại rất tàn nhẫn, hắn vừa muốn cảnh cáo Kỳ phi không nên si tâm vọng tưởng, mặt khác còn lại là căm hận Hàn Hạo Thần lúc trước uy hiếp hắn, mặc dù không ai biết, nhưng thiên hạ không có tường nào gió không lọt qua được, với những chiến công của Hàn Hạo Thần, hắn ngoài việc được ngồi lên long ỷ, còn lại không có thứ gì có thể so sánh với Hàn Hạo Thần .

Hắn cho rằng ban đầu hắn thắng được Hàn Hạo Thần chiếm được Kỳ phi, lại không nghĩ rằng Kỳ phi căn bản không phải là người trong lòng Hàn Hạo Thần. Hắn lại cảm thấy phương diện tình cảm này cũng không bằng Hàn Hạo Thần, điều nàykhiến cho hắn rất căm tức.

Kỳ phi nghe thấy vậy nâng khăn lụa lên che miệng không nói bất cứ thứ gì nữa, mà Hàn Hạo Hữu ngoài vẻ mặt hưng ác còn mang nét bi thương. Thật đúng là chỗ cao không chịu được lạnh, hắn cũng đã ứng nghiệm một câu nói như vậy.

Kỳ phi a Kỳ phi, trong lòng của ngươi không có chút vị trí nào cho trẫm sao?

Lời nói hèn mọn như vậy hắn không có cách nào nói ra khỏi miệng được, hắn cũng nhất định không có cách nào giống Hàn Hạo Thần tìm được tình yêu đích thực, điều này hắn rất rõ ràng, nhưng hắn cũng không cách nào thay đổi được.

Hàn Hạo Thần thấy sắc mặt Lạc Tử Mộng hơi ửng hồng, vì vậy để ly rượu xuống bắt lấy ly rượu trên tay của nàng. Trước kia không nhìn ra nàng còn là một con quỷ rượu, ly thứ nhất nàng bị sặc mà vẫn chưa sợ, nhưng bắt đầu chén thứ hai chén thứ ba, uống vào chắc chắn sẽ say.

"Uống đủ rồi, nếu không lát nữa sẽ say." Hàn Hạo Thần nhỏ giọng khuyên nhủ.

Lạc Tử Mộng cười nhìn về phía hắn: "Hoàng thượng không phải nói không say không về sao!"

Hàn Hạo Thần chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười: "Nàng dự định không say không về sao?"

"Đó là đương nhiên, dù sao đến lúc đó chàng cũng cõng ta trở về." Nói đến chỗ này, nàng xấu xa cười một tiếng, nụ cười không chỉ làm chấn động trái tim của Hàn Hạo Thần, mà còn một người khác nữa là Hoa Thiên Sóc.

Hoa Thiên Sóc cầm ly rượu không ngừng rót, nhưng uống bao nhiêu cũng không thấy say, hắn luôn luôn suy nghĩ, nếu như hắn không phải Tướng quân, Hàn Hạo Thần không phải Vương Gia, không biết bọn họ cạnh tranh công bằng thì nàng sẽ lựa chọn ai?

Một ca cơ vừa xướng lên một ca khúc, đầu ngón tay trên dây đàn gãy ra âm thanh dễ nghe, mà nàng giọng nói cũng như tiếng trời, khiến cho người ta như đặt mình vào giữa đất trời.

Sau khi ca cơ biểu diễn kết thúc, Lạc Tử Mộng phát hiện Hoa Thiên Nhụy không thấy, Lan phi mỉm cười nói: "Hoàng thượng, Nhụy nhi hôm vì chúc thọ nô tỳ, cố ý bị chuẩn bị một tiết mục góp vui."

"Hả?" Hàn Hạo Hữu có chút hứng thú, "Không biết góp vui tiết mục gì?"

Hắn vừa dứt lời, Hoa Thiên Nhụy đã mặc Vũ Y theo sau là một đám vũ cơ nhanh chóng đi vào, các vũ cơ mặc váy có ống tay áo rất dài, dáng người Hoa Thiên Nhụy thướt tha xoay vòng, Vương Tôn công tử cũng liên tiếp ngợi khen. Dù sao cũng là bích ngọc mỗi năm, khiến người ta tinh thần phấn chấn không cần nhiều lời, giữa hai lông mày thanh tú cũng làm người ta mê mẩn.

Mặc dù nàng múa có thể nói rất đẹp, nhưng đôi mắt nàng luôn tập trung nhìn về phía Hàn Hạo Thần, điều này làm cho trái tim Lạc Tử Mộng vô cùng khó chịu.

"Rất đẹp mắt sao?" Lạc Tử Mộng nhìn về phía Hàn Hạo Thần hỏi, trên mặt rõ ràng viết hai chữ cảnh cáo.

Hàn Hạo Thần thu hồi tầm mắt nhìn về phía nàng, vừa rồi trong nháy mắt, hắn nhìn Hoa Thiên Nhụy múa lại nghĩ đến bộ dáng Lạc Tử Mộng ở trước mặt hắn nhẹ nhàng múa. Khi Lạc Tử Mộng hỏi như vậy, hắn không khỏi thâm sâu nhìn chằm chằm vào nàng.

"Nhìn cái gì chứ?" Lạc Tử Mộng bị tầm mắt nóng rực của hắn nhìn chằm chằm, vốn dĩ bởi vì uống rượu mặt đã ửng đỏ, nay lại lập tức nóng lên. Cũng không kịp chất vấn Hàn Hạo Thần, quay đầu nhìn Hoa Thiên Nhụy múa.

Mặc dù nàng cực kỳ không muốn xem gương mặt tiểu tam của Hoa Thiên Nhụy, nhưng cũng tốt hơn so với ánh mắt thâm thúy của Hàn Hạo Thần khiến trái tim người ta đập loạn nhịp.

Sau khi ca múa dừng lại, trong điện tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía.

" Tam muội của Lan phi nương nương quả nhiên đúng như lời đồn đãi rất giỏi ca múa!" Trong điện có một quan viên Tứ Phẩm trẻ tuổi liên tiếp ca ngợi.

Lạc Tử Mộng không khỏi trào phúng: chẳng qua chỉ là nhảy qua nhảy lại mà được gọi là ca múa giỏi, ngươi này tai mất thính giác rồi sao? Ta đâu thấy nàng ta ca hát?

Mọi người khen ngợi Hoa Thiên Nhụy một lúc lâu, sau đó Hoa Thiên Nhụy mới ngồi xuống, cũng không thay Vũ Y, cứ như vậy "Xinh đẹp" ngồi tại chỗ. Lạc Tử Mộng thấy nàng đang muốn nhìn về phía Hàn Hạo Thần, lập tức chặn tầm mắt của nàng, khiến Hoa Thiên Nhụy tức giận hít sâu một hơi căm tức quay đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.