Hận Thù

Chương 30: Đôi mắt đen quỷ dị




Triệu Chính Dương cũng là một người thông minh, nhạy bén hắn cảm nhận được trên người An Ninh tản ra khí thế không giống khi ở Ôn Uyển, ngược lại còn muốn đoạt mạng, nghĩ đến lời nàng nói, giúp nàng đối phó một người? Như vậy người đó hẳn phải làm An Ninh vô cùng thống hận? Người đó là ai?

“Nhị tiểu thư có thể hay không nói cho bổn vương biết ngươi muốn đối phó người nào?” Triệu Chính Dương không ngừng ra ám hiệu, sau khi chịu khổ sở đã rút được  kinh nghiệm trực tiếp mở miệng hỏi thăm. Nhị tiểu thư nói rõ suy nghĩ trong lòng ngược lại làm cho hắn rất thích.

An Ninh nhíu mày một lát sau đó nhanh chóng trở lại bình thường tựa như lấy hơi, trong nháy mắt trên mặt nàng hiện ra nụ cười nhạt nhạt, lần này không khống chế tâm tình cùng thủ đoạn làm Triệu Chính Dương giật mình, sợ rằng bản thân hắn cũng không thể không chế chính mình như Nhị tiểu thư.

Bây giờ trên mặt nàng là nụ cười ôn hòa thật giống như hơi thở bén nhọn, tản mát trên người  lúc trước là ảo giác.

“Ngươi sao không hỏi người muốn giết ngươi là ai?” An Ninh nhướn mi, vừa rồi không phải hắn rất muốn biết hay sao? Thế nào giờ lại hỏi người nàng muốn đối phó?

Triệu Chính Dương ngẩn ngơ, cười nói, “Nhị tiểu thư nói cho bổn vương biết người muốn đối phó là ai, tự nhiên cũng sẽ nói cho bổn vương biết người muốn giết bổn vương là ai.”

Không biết tại sao hắn có cảm giác tin tưởng đối An Ninh, nữ nhân này cho hắn cảm giác nói là làm không quản người khác như thế nào.
An Ninh nhàn nhạt cười, trong lòng đối với Triệu Chính Dương tốt lên mấy phần, “Trên thực tế người muốn giết ngươi cũng chính là người ta muốn đối phó.”

“Nga! Cùng một người?” Triệu Chính Dương cả kinh, tràn ngập tò mò.

“Người đó chính là huynh đệ của người, Ly Vương Triệu Cảnh Trạch!” thời điểm An Ninh nói ra cái tên Triệu Cảnh Trạch, nàng nắm chặt chiếc chén trên tay, ánh mắt nhiều thêm sự âm trầm.

“Là hắn!?”

Quả nhiên là hắn! Triệu Chính Dương từng nghi ngờ hắn chỉ là không có chứng cớ, bây giờ lại từ trong miệng An Ninh nói ra hắn không còn chút nghi ngờ, thời điểm vài năm trước khi hắn chưa rời khỏi kinh thành đã cảm nhận được giã tâm của hắn với ngôi vị Hoàng đế, Ly vương trong mấy huynh đệ không có gì nổi bật nhưng hắn hết sức tàn nhẫn, lúc nhỏ hắn lúc nào cũng thể hiện mình ngoan ngoãn hiền lành nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó rời hắn ta có ngụy trang như thế nào cũng không tránh được mắt của hắn.

Lần này hắn còn chưa tới kinh thành Triệu Cảnh Trạch đã phái người tới rừng rậm Thành Tây mai phục giét hắn, hắn ta cho rằng mình hồi kinh sẽ là uy hiếp đối với hắn sao?

Hừ! May nhờ An Ninh giúp một tay hắn mới tránh được một kiếp này!

Triệu Chính Dương nhìn An Ninh trong mắt đã thêm vài phần cảm kích, nghĩ đến cái gì, ánh mắt liền trở nên thâm thúy, “Nhị tiểu thư, ngươi cùng Triệu Cảnh Trạch...”

“Dự vương điện hạ, chúng ta hợp tác với nhau nhiều lắm cũng chỉ là đồng minh mà thôi, chuyện ta cùng Triệu Cảnh Trạch thứ cho An Ninh không thể trả lời!” An Ninh trần giọng cắt đứt lời Triệu Chính Dương, nàng làm sao có thể để người khác biết bí mật của nàng. Triệu Chính Dương cũng không thể.

Khí thế của An Ninh chính là không muốn Triệu Chính Dương xía vào điều này làm hắn khó chịu, hơn nữa An Ninh chính là có đại cừu hận với Triệu Cảnh Trạch, hắn tức thời không tiếp tục hỏi thăm, hắn chính là tò mò sao An Ninh biết được triệu Cảnh Trạch mai phục giết hắn mà cứu hắn đậy? 

“Bổn vương thất lễ, Nhị tiểu thư bổn vương đồng ý liên minh.” Triệu Chính Dương hắng giọng mở miệng, hướng An Ninh giơ ly rượu lên trong lòng thầm quyết định, thăm dò An Ninh trước với nàng hắn không thể tùy tiện hành động.

Quả thật như thế, Triệu Chính Dương hiểu trong lòng nếu An Ninh có thể biết và đối phó với thủ đoạn của Triệu Cảnh Trạch, như vậy trên những phương diện khác nàng cũng có thể trợ giúp mình, hai người bọn họ thành đồng minh như vậy nàng không nhất thiết phải lưu lại.

Dự vương thấy nàng phải đi vội vàng đứng dậy theo, “Nhị tiểu thư….”

Vốn muốn cùng nàng ở lâu một chút nhưng nhìn bóng lung của nàng Triệu Chính Dương lập tức sửa lại miệng, “Nhị tiểu thư đi thong thả, sau này còn gặp lại.”

An Ninh là cô gái đặc biệt, nàng quyết định đi là phải đi, mình có thể lưu làng lại sao? Cố bức chỉ làm mình them không vui, cuối cùng chỉ có mình là khó chịu, thôi hắn cần gì phải mang mặt của mình ra đạp (ý tự mình làm xấu mặt mình)

Chẳng qua hắn có một loại trực giác bản thân cùng An Ninh liên minh là sự lựa chọn vô cùng sáng suốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.