Hận Thù

Chương 22: Vào phòng anh!




Chiêng đã gõ rồi, hổ đã bị kinh động rồi. Hiện tại chỉ còn chờ xem phản ứng của hổ nữa mà thôi!

Dọc đường đi, hoàng tử và những người xung quanh không hề có bất kỳ một phản ứng nào, nhưng khi vừa vào cung thì sắc mặt của họ đều thay đổi hết. Vừa rời khỏi dây cương của bạch lộc thì bảy, tám người liền sa sầm nét mặt rồi tiến thẳng vào một ngôi điện nhỏ bên cạnh, còn những người khác thì ở ngoài điện canh giữ. Trong nhất thời, ở đây đã được giăng thiên la địa võng, một con ruồi cũng khó bay lọt vào trong.

Ngôi điện nhỏ đó không phải là mục tiêu của họ. Họ chỉ đi qua một hành lang nhỏ với nhiều lớp cửa, ở mỗi lớp cửa đều có vài tên thủ vệ canh giữ. Cứ mỗi lần đi qua một tầng cửa như thế thì lại có một người ở lại gác cửa. Sau khi tiến qua ba, bốn lớp cửa, rốt cuộc bên cạnh hoàng tử chỉ còn có hai người, một là lão giả kiếm sư có đôi mắt luôn khép hờ, mà ánh mắt đó lại luôn phát ra ánh sáng lạnh buốt; còn kẻ thứ hai là một trung niên kiếm sư với thần tình nghiêm túc. Duy chỉ có tên ma pháp sư vẫn theo bên cạnh trung niên kiếm sư kia như hình với bóng thì lại không thấy đâu cả.

Một lát sau, ba người đã vào một căn phòng kín. Họ lặng lẽ ở trong phòng chờ đợi điều gì đó. Không lâu sau, cửa phòng bỗng chậm rãi mở ra. Hoàng tử quay người lại nhìn kẻ vừa đến, rồi hỏi:

- Khắc Lai, tình huống thế nào?

Người đứng ở trước cửa chính là tên ma pháp sư vắng mặt trong bộ ba cao thủ vẫn theo sát hoàng tử. Gã ngạc nhiên đáp:

- Chủ nhân không hề an bài người giả mạo Lạc Phu để trấn an nhân tâm!

Lão giả chậm rãi nói:

- Nếu không có an bài, vậy lão Lạc Phu kia từ đâu mà đến? Chẳng lẽ bên ngoài có người giả mạo lão sao?

Hoàng tử trợn to mắt:

- Bên ngoài có kẻ nào mà giả mạo Lạc Phu được chứ? Hơn nữa lại còn khiến cho người của Kiếm thần cư không phân biệt được thật giả. Họ có dụng ý gì?

Mọi người đều trầm mặc không nói gì. Ban đầu họ còn tưởng rằng đây là kiệt tác của "chủ nhân" để trấn an người của Kiếm thần cư, và đồng thời cũng dẹp tan mọi lời đồn đãi của người kinh thành, nhưng bây giờ gã ma pháp sư kia vừa mang đến tin mới nhất: chủ nhân không hề an bài việc này. Nếu không phải do phe mình an bài, vậy thì sự tình rất nghiêm trọng đây!

Trung niên kiếm sư trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Còn có một khả năng khác, đó là Lạc Phu đã trốn thoát ra ngoài!

Lão giả nghe vậy thì mặt xạ tinh quang. Lão trầm giọng nói:

- Điểm này thì rất dễ để kiểm chứng!

Nói xong, lão liền vươn tay ra rồi điểm một cái vào vách tường.

Bức tường nọ chợt di động một cách vô thanh vô tức, rồi để lộ ra một cái cửa nhỏ. Không gian bên trong tối om om, bốn người liền cất bước tiến vào, sau đó thì bức tường cũng lặng lẽ đóng lại như cũ. Trong nháy mắt, căn phòng không kia không còn ai nữa.

Thông đạo tối om chợt có ánh sáng bùng lên, thì ra một vách tường khác cũng vừa di động và để lộ một cửa ngầm khác, mà ở bên trong cửa ngầm này lại có một viên châu phát sáng được khảm ở trên tường. Ánh sáng ảm đạm đó chiếu lên mặt bốn người, chỉ thấy thần tình của ai nấy đều nghiêm túc vô cùng.

Sau khi đi hết thông đạo, ở phía trước liền thấy xuất hiện một cái cửa sắt khá lớn. Bốn người mở cửa ra, bên trong lại là một thạch động cực lớn. Cửa thạch động lập tức được mở ra, chỉ thấy ánh sáng ở trên bốn vách tường cùng lúc bừng sáng lên. Ở trong thạch động chỉ có một cái lồng sắt thật lớn được treo ở giữa thạch thất. Bên trong lồng sắt là một người đang ngồi ủ rủ ở đó, mái tóc bạc rối tung phủ mất một nửa khuôn mặt, nhưng người ta vẫn có thể nhận ra ông ta chính là Lạc Phu!

Bốn người ngơ ngác nhìn nhau, sau đó lão giả khẽ phất tay một cái, thế là mái tóc rối bời của người nọ liền bay tung lên, chỉ thấy một dấu huyết ấn đậm in trên cổ ông ta. Bàn tay của lão giả kia lại dời xuống thấp hơn một chút, thế là ống tay áo của Lạc Phu cũng được hất lên. Trên cổ tay gầy gò của Lạc Phu cũng thấy có một sợi tơ vàng xuyên vào đó, trông rất bắt mắt.

- Hắn đúng là Lạc Phu rồi!

Lão giả trầm giọng nói:

- Không có việc đánh tráo, mà hắn cũng chưa hề thoát đi!

- Ta đã nói rồi. Dưới tình huống này, hắn tuyệt đối không thể tự mình trốn đi được, mà người bên ngoài cũng tuyệt đối không thể biết hắn đang ở đây!

Trung niên kiếm sư hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Lời đồn đãi của Kiếm thần cư nhất định không thể coi thường được. Rốt cuộc là thần thánh phương nào đã tác quái đây? Hắn làm vậy là có dụng ý gì?

Lão giả trầm giọng quát:

- Khắc Lai, ngươi mau lập tức đến Kiếm thần cư, rồi điều tra kỹ xem kẻ giả mạo Lạc Phu rốt cuộc là ai!

- Dạ!

Ma pháp sư khom mình nhận lệnh!

Sau đó thì trong thạch động liền trở lại tối om như trước, ánh sáng ở trên bốn vách tường đều hoàn toàn biến mất. Cánh cửa sắt nặng nề cũng được đóng lại một cách vô thanh vô tức. Trong nháy mắt, nó liền bị ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài!

Không biết trải qua bao lâu, ở trong không gian tối om này đột nhiên có một thân ảnh xuất hiện. Hắn nhìn lão nhân đang ngồi ủ rũ ở trong lồng sắt thật lâu. Sau đó thì hắn khẽ phất tay một cái, mái tóc bạc của Lạc Phu lại được hất tung lên, toàn thân y phục, toàn bộ những đặc điểm ở dưới y phục đều được bày ra. Thế là hắn cẩn thận quan sát thật lâu. Ngươi đó tất nhiên là Lưu Sâm. Ở tại vùng cấm địa này, và ở ngay trong hoàng cung này, bất luận kẻ nào cũng không thể theo dõi bốn tên cao thủ kia mà vào đến tận đây, nhưng hắn vĩnh viễn là ngoại lệ. Khi ẩn bên trong Không Gian ma pháp, không ai có thể phát hiện ra hắn, mà hắn vẫn có thể nhìn thấy được hướng đi của bốn người kia rất rõ ràng. Không Gian ma pháp không chỉ là hộ thân thuật tốt nhất thế gian, mà nó cũng là ẩn thân thuật tốt nhất nữa!

Đích thật là Lạc Phu. Lúc này hơi thở của ông ta rất yếu ớt, nhưng rõ ràng vẫn chưa chết! Lưu Sâm thở phào nhẹ nhõm. Hắn thu tay về, sau đó rạch một đường ở dưới đất. Mặt đất kiên cố bỗng nứt ra một cái khe lớn, Lưu Sâm nhảy vào trong khe đó rồi biến mất vào lòng đất, còn cái khe thì lại đóng kín lại như cũ và không để lại một dấu vết gì cả. Không Gian ma pháp rất thần kỳ, nhưng dù sao thì cũng vẫn còn bị hạn chế. Hắn không thích ở trong đó và không nghe được một âm thanh gì cả, nhưng nay đã có Thổ ma pháp bổ sung, vậy thì thiên hạ vạn vật đều trở thành vật trong túi của hắn. Ngay cả địa lao kiên cố này mà hắn muốn ra vào lúc nào cũng được.

Nhưng hắn dường như đã quên một điểm, đáng lẽ hắn phải mang Lạc Phu đi mới phải, bởi lẽ vất vả như vậy mới tìm được Lạc Phu, vậy mà hắn lại trở về tay không!

Trong căn tiểu điện của hoàng cung, gã ma pháp sư kia cũng đã trở về, nhưng lúc này đã là hoàng hôn. Chỉ thấy ánh mắt của gã tràn đầy nét hoang mang, gã nói:

- Ta tìm không ra kẻ giả mạo Lạc Phu kia, nhưng toàn thể người của Kiếm thần cư đều tin rằng lão đã trở về!

Lão giả cất giọng nặng nề và đầy cấp thiết, nói:

- Chỉ có một giải thích thôi! Bọn chúng đã bỏ qua việc tìm kiếm Lạc Phu, nhưng bọn chúng vẫn không muốn giải tán lực lượng của Kiếm thần hệ phái!

Lời này vốn chỉ là một câu bình phẩm chung chung, nhưng mà tất cả mọi người đều hiểu ý nghĩa bên trong của nó. Theo sự thất tung của Lạc Phu, kinh thành đã có nhiều nghị luận bất lợi cho Kiếm thần hệ phái. Việc kiếm thần bị mất tích hoặc đã chết sẽ khiến cho uy tín và sức ảnh hưởng của Kiếm thần hệ phái bị giảm đi nhiều. Trong hai tháng qua, với nhiều lời đồn bất lợi, người của Kiếm thần cư đã cảm giác được địa vị của mình đang uy hiếp mạnh. Lần này họ công khai tung tin kiếm thần trở về, có lẽ là nhằm cứu vãn tình hình nguy kịch của mình thôi.

- Nếu quả là như vậy, nói không chừng đây cũng là một chuyện tốt!

Gã ma pháp sư mỉm cười nói:

- Ít nhất thì những lời đồn xấu ở bên ngoài sẽ không còn nữa, mà Kiếm thần hệ phái cũng không thể tiếp tục đối nghịch với bản hội!

Trong số con cháu và đệ tử của Lạc Phu, có một số người cơ trí đã ngấm ngầm tung tin khiến cho việc thất tung của kiếm thần có liên quan đến Đại Lục công hội, nhưng giờ đây tự bọn họ đã tuyên bố Lạc Phu trở về, vậy thì sau này cũng không thể nhắm vào Đại Lục công hội mà gây sự được nữa.

Lão giả bật cười âm trầm:

- Đúng vậy, vì thế mà bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để trừ đi Lạc Phu!

Nói xong, lão lại điểm lên tường một cái. Bức tường nọ liền di chuyển nhẹ, sau đó thì thông đạo nhỏ liền xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng bỗng nhiên một thân ảnh xuất hiển ở trước cửa thông đạo. Người đó chính là hoàng tử điện hạ. Chỉ thấy y sa sầm nét mặt rồi nói:

- Á Khắc Tốn tiên sinh, không thể giết Lạc Phu!

Lão giả hờ hững nói:

- Tại sao lại không thể? Trước kia ngươi đã nói không thể giết hắn là vì người của Kiếm thần cư sẽ đến tìm hắn bất cứ lúc nào, do đó nên hắn vẫn còn giá trị lợi dụng. Nhưng bây giờ thì lý do đó không còn hữu hiệu nữa!

- Đúng vậy!

Hoàng tử trầm giọng nói:

- Kiếm thần hệ phái đã tuyên bố Lạc Phu vừa trở về, đương nhiên lý do ấy không còn hữu hiệu nữa. Nhưng ta mong tiên sinh đừng quên một người, đó là Na Trát Văn Tây. Dù Lạc Phu không còn quan trọng nữa, nhưng Na Trát Văn Tây vẫn còn đó. Một ngày nào mà hắn vẫn còn đối kháng với chúng ta, vậy thì Lạc Phu vẫn là một con cờ có giá trị với chúng ta!

Vừa dứt lời, bỗng nhiên có một tràng cười lớn vang lên!

Tràng cười đó không hề có chút cung kính nào!

Sau khi nghe được tiếng cười, sắc mặt của hoàng tử lập tức trở nên rất khó coi.

Sau khi cười xong, sắc mặt của lão giả càng trở nên khó coi hơn, lão nói:

- Con cờ giá trị? Hoàng tử điện hạ, ngươi cho rằng vở kịch nhỏ của ngươi có thể qua mắt ta được sao? Ngươi cho rằng sự thông đồng giữa ngươi và Lạc Phu có thể giấu diếm chúng ta được sao?

Hoàng tử nghe vậy thì sắc mặt trở thành xám như tro tàn. Y đưa tay run ru chỉ vào lão giả, nói:

- Ngươi....ngươi ngậm máu phun người....

Lão giả vung tay lên rồi trầm giọng nói:

- Sau khi Lạc Phu đi rồi, trong địa lao cũng nên có một chủ nhân mới thôi! Ngươi hãy chịu ủy khuất tí đi!

Chỉ một cái phất tay nhẹ, hoàng tử bất giác bị đẩy lui vào thông đạo. Sau khi cửa thông đạo được đóng lại, toàn bộ âm thanh ở đây đều bị phong kín hết và không thể thoát ra ngoài được. Lão giả mở cửa địa lao ra, ánh sáng ở trên bốn vách tường lại bừng lên, chỉ thấy Lạc Phu với bộ dạng giống hệt mấy giờ trước, vẫn đang ngồi ủ rũ ở trong lồng sắt, dường như không còn chút sinh mệnh lực nào nữa vậy.

Lão giả cười lớn:

- Kiếm thần, tánh mạng của ngươi đã đến thời khắc cuối cùng rồi, ngươi có cảm nghĩ gì chăng?

Thanh âm của lão rất lớn, nó làm bốn vách rung động mạnh, nhưng Lạc Phu vẫn không có phản ứng gì.

- Thế này là thế nào?

Lão giả quát:

- Tạt nước!

Một chậu nước lạnh từ trong tay ma pháp sư được hất ra và tưới hết lên mình mẩy của Lạc Phu, nhưng ông ta vẫn không có một phản ứng nào. Ba người liếc nhau đầy kinh ngạc, sau đó thì gã trung niên kiếm sư bỗng phi thân lên đứng bên cạnh lồng sắt, sau đó đưa tay đặt lên mũi của Lạc Phu, thật lâu sau mới nói:

- Hắn chết rồi!

- Chết rồi?

Lão giả vung tay lên đánh vào thân thể của Lạc Phu ở trong lồng rồi bật cười cuồng dại:

- Mặc kệ ngươi chết thật hay chết giả, bây giờ không còn quan trọng nữa rồi!

Hoàng tử buồn bã nhắm chặt hai mắt lại.

Người đó là sư phụ của y, không biết có phải là tất cả hy vọng của y hay không? Không cần biết có đúng thế không, nhưng bây giờ không còn quan trọng nữa, bởi vì ông ta đã chết! Mà y cũng sẽ đi theo gót của ông ta thôi, tuổi trẻ của y sẽ bị tiêu phí ở trong địa lao tối đen này.

Cửa địa lao lại được đóng lại. Trong tòa điện nhỏ lại có bốn người xuất hiện. Lão giả, ma pháp sư, trung niên kiếm sư, và thêm một người nữa, chính là hoàng tử điện hạ! Trang phục và tướng mạo đều hoàn toàn không khác biệt, ngay cả nụ cười cũng đượm vẻ thân thiết như hoàng tử thật vậy!

Lúc này hoàng tử cất giọng bình tĩnh hỏi:

- Á Khắc Tốn tiên sinh, nếu tất cả đã thành công, vậy tại sao không biến địa lao thành một nơi vĩnh viễn yên tĩnh?

Á Khắc Tốn hơi khom người, rồi đáp:

- Hoàng tử điện hạ, ngươi nên biết, ngươi chỉ là một kẻ thế thân cho hắn mà thôi. Ngươi có thể thừa hưởng tướng mạo và thân phận tôn quý của hắn, nhưng còn những thứ khác thì ngươi vẫn không được thừa hưởng mảy may nào!

- Mong được tiên sinh chỉ giáo!

Hoàng tử điện hạ hơi biến sắc, mà thần thái cũng trở nên khiêm cung hơn.

- Là vì cái này đây!

Vừa nói, Á Khắc Tốn vừa chỉ chỉ vào đầu mình, rồi nói tiếp:

- Trong đầu hắn có chứa đựng không ít việc. Chúng ta cần phải tiếp tục moi ra cho hết, hiểu chưa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.