Hiện tại bọn họ đều không có
cảm giác gì nữa. Đúng như Nguyệt Ninh Á nói, trước mặt lực lượng tuyệt
đối cái gì cũng không có tác dụng. Dù sao cũng là chết. Nhưng thật ra
người gia tộc Mạc Luân Tạp Đế có kích động muốn cướp ma thú trong tay
Vưu Y Nhi đi. Ngươi không trốn, vậy để chúng ta trốn còn không được sao?
Không quan tâm là thiên tài thế nào, trước đây có bao nhiêu tự tin, trâu
bò tới mức nào, thời điểm đối mặt với tồn tại ngoài cấp Thần Tướng, bọn
họ chỉ có thể kính nể và sợ hãi. Người phong thần mặc dù chỉ là Thần
Tướng yếu nhất, đều là tồn tại đỉnh phong của đại lục Thần Huyền.
Mục tiêu của những thiên tài chính là cấp Thần Tướng. Đối mặt với tồn
tại đã đạt được mục tiêu của bọn họ, bọn họ có thể không sợ hãi sao?
- Được, diễn trò đã xem đủ rồi. Mai Nhĩ Luân thần sư, ngươi đi giết chết
con ma thú của Vưu Y Nhi. Tạ Lạp Cách thần sư, những người khác giao
cho ngươi không thành vấn đề chứ? Đúng rồi, ngoại trừ Vưu Y Nhi và Lan
Quân Hi ra, không chừa một tên.
Nguyệt Ninh Á đột nhiên nói.
Nguyệt Ninh Á cũng chỉ muốn để Vưu Y Nhi và Lan Quân Hi lại mà thôi. Về
phần gia hỏa gọi là thủ lĩnh kia, hắn thực sự khôi hài. Tuy rằng rất dễ
cười, nhưng Nguyệt Ninh Á nàng cũng không có ý tiếp tục lưu hắn lại. Ở
trong mắt nàng, ngoại trừ hai mỹ nữ được đặt ngang hàng với nàng ra,
những người khác đều là người chết. Nàng không bất kỳ hứng thú gì. Đúng
vậy, ngay cả hứng thú đùa bỡn cũng không có.
- Vâng, quận chúa...
Hai ma đạo sư cấp Thần Tướng gật đầu. Ở trong mắt bọn họ cũng chỉ có con
ma thú này có chút phiền phức. Những người khác còn không phải tiện tay
có thể tiêu diệt sao? Bọn họ không quan tâm ngươi là thiên tài thế nào,
chỉ cần không liên quan tới chữ Thần, vậy chính là con kiến.
Thậm chí Tạ Lạp Cách còn có chút khó chịu. Bởi vì hắn không thể đối phó
với con ma thú kia. Giết chết một đám kiến thật sự không thú vị.
Đương nhiên, hắn chí ít còn có thể làm nóng người. Vị ma đạo sư cấp Thần
Tướng kia không được phái ra mới phiền muộn. Chỉ có điều trách chức của
hắn là bảo vệ quận chúa. Tuy rằng hắn không cảm thấy hiện tại quận chúa
cần phải bảo vệ, nhưng vãn phải phòng ngừa vạn nhất.
Từ đầu tới cuối, Nguyệt Ninh Á cũng không liếc mắt nhìn thi thể của Phỉ
Ni. Phỉ Ni chết thì chết. Chẳng qua chỉ là một đám kiến mà thôi.
- Tiểu ma thú, ta sẽ đích thân luyện ngươi thành nguyên liệu thần cấp...
Mai Nhĩ Luân chậm rãi đi về phía trước. Chỉ vài bước hắn sẽ xuất hiện ở
trước mặt gia tộc Mạc Luân Tạp Đế, thâm trầm nói. Tiếng nói vừa dứt, hắn
liền trực tiếp ra tay, căn bản không có bất kỳ ý định đọc ma chú. Một
trảo cực lớn màu lửa đỏ chợt xuất hiện, trực tiếp nhắm về phía Tiểu Hắc
vẫn đứng ở trên cạnh Thủy Tinh...
Không gian thoáng chấn động. Trảo lớn màu như lửa đỏ bị đánh văng ra.
Tiểu Hắc đã xuyên qua không gian biến mất ở trước mắt mọi người. Nhưng
Mai Nhĩ Luân vẫn cười lạnh nói.
- Hiện tại ngươi còn muốn chạy trốn ra khỏi lòng bàn tay của ta sao? Ma
thú không gian thật lợi hại. Nhưng ta cũng người luyện nguyên tố không
gian thành thánh. Cho dù không có cường đại như ngươi, nhưng đủ để phong
tỏa ngươi. Bởi vì, tinh thần lực của ta mạnh mẽ hơn ngươi rất nhiều.
Đang nói, thân ảnh đã biến mất ở trong mắt của mọi người. Một người một
thú đã không biết đã tới nơi nào chiến đấu. Chỉ có điều chỉ cần là người
đạt được Địa cấp đều có thể cảm giác được không gian xung quanh đang
chấn động một cách khủng khiếp.
- Ta đã nói rồi, đối phó với ma thú Thần cấp tương đối thú vị. Giết một
đám kiến thì có gì để chơi chứ. Ta không có khả năng thích ngược đãi
điên cuồng như vậy. Ôi, bởi vì thực sự không thú vị. Cho nên tất cả các
ngươi đi tìm chết đi, không cần quá thống khổ.
Tạ Lạp Cách nhìn cuộc chiến Thần cấp bên kia một hồi, trong miệng cảm
thán. Sau đó ánh mắt hắn chợt sáng ngời. Xung quanh, trong lúc bất chợt
nghe thấy tiếng sấm chớp rền vang. Gần như trong toàn bộ kết giới, ngoài
những người của đội ngũ ra Băng Tuyết Ma Vương, bên cạnh tất cả những
người khác đều có tia chớp nổ vang. Toàn bộ kết giới trong nháy mắt biến
thành biển sấm sét. Sắc mọi người đại biến. Các thiên tài Thánh cấp đều
cố gắng chống đỡ, bảo vệ những ma pháp sư đã tập trung lại đây. Tính cả
những ma pháp sư phát điên sau đó đã khôi phục lại, ở đây có hơn một
ngàn người.
- Nhiều thiên tài Thánh cấp như vậy sao? Thật sự không tệ. Ta cũng không
nhịn được muốn cho các ngươi học một chút. Đây là buổi dạy nhân sinh
cuối cùng của các ngươi. Không thành thần, các ngươi cũng chỉ là con
kiến nhỏ. Không quan tâm các ngươi cố gắng bao nhiêu, lực lượng Thần cấp
đều có thể hoàn toàn hủy diệt các ngươi.
Tạ Lạp Cách khẽ nói. Điện quang chợt trở nên khủng khiếp hơn. Đây là ma
đạo sư cấp Thần Tướng. So với ma pháp được ép vào trong quyển trục, thật
sự cách biệt một trời một vực. Quyển trục có giới hạn, nhưng nhân loại
không có cực hạn. Cho nên ma pháp của hắn chính là khủng bố như vậy.
Trước biển sấm sét, lực lượng chỉ duy trì ở mức Thánh cấp đỉnh phong. Mà
bây giờ, hắn muốn tăng lên đến Thần cấp...
- Nhanh. Lấy quyển trục cấp Thần Tướng ra...
Lan Quân Hi quát lớn.
Hiện tại thứ duy nhất có thể đối đầu với lực lượng cấp Thần Tướng, cũng
chỉ có vài quyển trục cấp Thần Tướng ít ỏi trong tay bọn họ. Tuy rằng có
lẽ chỉ là biện pháp trị ngọn không trị gốc, nhưng có thể kéo dài được
bao nhiêu lâu thì tốt bấy nhiêu. Lan Quân Hi nói xong, lấy từ tỏng nhẫn
không gian ra một quyển trục, định kích phát ra... Nhưng vào lúc này,
nàng dường như cố ý thoáng nhìn lại. Nàng không nhịn được có kích động
muốn nổi giận. Không ngờ Vưu Y Nhi kia lại thờ ơ như vậy. Nàng cũng
không tin trong tay Vưu Y Nhi không có quyển trục cấp Thần Tướng nào.
Đáng chết, lẽ nào nữ nhân này thật sự có kế hoạch gì sao?
Thời gian không cho phép nàng suy nghĩ nhiều, nên đành mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Dù sao những người khác trong gia tộc Mạc Luân Tạp Đế đều lấy quyển trục
ra. Nhưng, ngày hôm nay hình như nàng không thể ném ra quyển trục. Bởi
vì nàng đột nhiên nghe được một tiếng nổ lớn.
Ầm.
Bỗng nhiên đất rung núi chuyển, thiếu chút nữa khiến nàng chấn động ngã nhào xuống đất.
Chuyện gì xảy ra, vì sao mặt đất, núi non đột nhiên lại chuyển động?
Theo nguyên tố địa chấn nhìn lại, Lan Quân Hi thiếu chút nữa lại bị tức
giận tới hôn mê bất tỉnh. Là tên Trư ca đáng chết kia. Đã là lúc nào
rồi, hắn còn phát động ma pháp hệ thổ gì đó? Lẽ nào ngươi cảm thấy ma
pháp hệ thổ của ngươi có thể ngăn cản được điện quang kia sao?
Tuy rằng ngươi là Chuẩn Thần cấp, nhưng ngươi không có lực lượng cấp Thần Tướng. Lực lượng của ngươi còn chưa lột xác.
Ùng ùng...
- Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao cảm giác chấn động bên tai lại biến mất. Áp lực của cấp Thần Tướng cũng đã biến mất là sao?
Hiện tại bất kỳ ai cũng không biết Lan Quân Hi đang suy nghĩ điều gì.
Tình trạng đất rung núi chuyển vẫn còn tiếp tục. Bỗng nhiên xung quanh
trở nên tối đen. Vô số ngọn núi nhỏ đột ngột từ dưới mặt đất nhô lên.