Hãn Thê Hộ Gia

Chương 7




Hôm nay có thể là buổi cuối tôi gặp cô T, tuần sau cô ấy đi Canada rồi. Tôi mời cô ăn trưa ở quán cà phê gần trường, phần để chia tay, phần vì áy náy đã gián tiếp khiến cô ấy ra nông nỗi này. Cô ấy vẫn dễ thương tới phút cuối khi giành trả tiền bữa ăn với tôi dù tôi là người mời. “Sau này chúng ta gặp lại em sẽ là người trả tiền.” - cô ấy nháy mắt. Cô T có tiếng phóng khoáng với sinh viên, trừ vụ chấm bài kiểm tra. Dù tôi tiếp tục bị điểm B cho môn của cô nhưng tôi không còn oán trách cô như hồi xưa nữa, phần vì cảm tình tốt mà cô gây cho tôi. Cô T vẫn dặn tôi nên tránh xa Valentina hết sức có thể: “Con bé đó ghê gớm lắm. Không thể đoán được nó còn âm mưu gì.”

“Từ ngày có bạn gái nó thay đổi nhiều lắm, như Cara Delevingne vậy.”, ừ như Cara Delevingne, xoay 180 độ từ trẻ con thành quý cô khi có người yêu. Nhưng có một điều tôi vẫn không thể hiểu được là con ả dở hơi trẻ trâu ấy có cái mẹ gì để nữ thần St Vincent của tôi yêu nhỉ?

“Nó không phải là Cara.” - cô T nhắc. - “Với lại nếu sau này chúng nó chia tay thì sẽ thế nào? Con bé đó sẽ tìm cách biến em thành đồ chơi của nó như cũ.”

Tôi ớ người vì chưa lường tới chuyện đó: “Sao cô lại nghĩ chúng nósẽ chia tay?”

Cô ấy nhún vai: “Tình gà bông toàn thế mà, cô từng trải qua thời đó nên biết. Mấy cặp hồi trung học yêu nhau mà cô biết bây giờ chia tay hết rồi, chả có đôi nào cưới nhau hết.Cũng không thể trách được, khi em lớn hơn, thế giới sẽ rộng mở hơn, em sẽ gặp được nhiều người thú vị thế nên nếu có chia tay thì cũng là tất yếu.”

Sau đó chúng tôi nói sang vài chuyện phiếm khác rồi chia tay nhau. Tôi đi về hướng nhà Xavier còn cô T quay lại trường để tiếp tục dạy học.

Tôi nghĩ mãi về điều cô T nói khi trên đường tới dạy Val. Và chiều nay tôi gặp phải một chuyện rất kinh khiếp. Đó là tôi gặp lại bà Xavier và có buổi trò chuyện với bà ấy kéo dài suốt mười lăm phút đồng hồ và tôi phục bản thân mình có thể chịu được ngần ấy thời gian. Tôi tưởng bà ấy phải tới Giáng Sinh mới về, nhưng ngay giữa tháng 3 này tôi đã thấy bà ấy ngồi bắt chéo chân một cách tao nhã quý phái ở ghế trường kỷ trong phòng khách. Thoạt đầu tôi đi nhanh lướt qua phòng khách đề đi về mà không để ý có bà chủ đang ngồi ở đó cho đến khi đi tới cửa ra vào, thì sực nhận ra hình như mắt mình vừa bắt gặp một hình ảnh quen thuộc đáng sợ nào đó, đành chầm chậm quay lại để chào bà ấy một tiếng. Bà Xavier mỉm cười chào lại tôi nhưng không cho tôi về ngay như tôi mong đợi mà bảo tôi ngồi xuống để nói chuyện về cô con gái Valentina quý hóa của bà. Thảo nào Val trong bồn chồn suốt cả buổi học, hóa ra là vì sự trở lại của bà mẹ đáng kính của nó.

“Tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất là nó.” - Bà Xavier mở đầu câu chuyện bằng một tiếng thở dài não nề khi tôi vừa đặt mông xuống ghế. - “Tôi những mong con bé sẽ lớn lên trở thành một quý cô thực thụ, cưới chồng, sinh ra những đứa con xinh xắn. Và giờ thì nó đồng tính. Tôi sẽ không có những đứa cháu ngoại nào hết!”

“Con bé có thể làm thụ tinh nhân tạo để sinh con. Bà đừng lo lắng, nó đồng tính chứ có vô sinh đâu.” - tôi an ủi. Đáp lại tôi là ánh nhìn nghiêm khác của bà ấy:

“Cô biết thế là sai trái chứ? Đồng tính là một tội lỗi. Tôi, một con chiên ngoan đạo của Người đang nuôi dạy một đứa con gái đồng tính! Liệu đây có phải là thử thách Người đặt ra để thử lòng trung thành của con không?” - bà ấy ôm đầu gục xuống trước cái, mà theo bà, là bi kịch lớn nhất cuộc đời một cách não nề thương tâm.

“Mẹ chỉ biết quan tâm đến Chúa thôi à?” - cả hai chúng tôi giật mình nhìn lên thì thấy Val đang đi xuống cầu thang. Con bé nhìn rất tức giận, đó là vẻ mặt tôi đã nhìn thấy ở đêm Giáng Sinh. - “Thế còn con? Con không hề quan trọng tí nào với mẹ sao?”

Bà Xavier đứng lên, vừa ngạc nhiên vừa tức tối: “Vì mẹ luôn coi trọng con nên mẹ không thể nào chấp nhận con trở nên buông thả và hư hỏng tới nhường này! Thà rằng mẹ không cóđứa con nào còn hơn! Tại sao con lại trở thành thứ đáng nguyền rủa như thế? Mẹ đã nuôi dạy con rất cẩn thận mà?”

Câu nói ấy làm Val sững sờ. Môi con bé mím lại, hai bàn tay nắm chặt run run. Con bé cố kiềm chế nhưng thất bại, một giọt nước mắt đã lăn dài trên má nó. Đáng lẽ tôi nên đứng dậy cáo lui đi về để gia đình họ tự giải quyết vớinhau, nhưng một phần trong tôi không muốn để Val ở lại một mình để chống chọi với định kiến của cả một giai đoạn lịch sử loài người. Val nghẹn ngào nói:

“Nhưng mẹ và bố có bao giờ ở bên con lúc con cần nhất đâu? Mẹ thậm chí còn chẳng bao giờ chịu nghe con nói, ngay cả bây giờ mẹ cũng không nghe....”

Bạn tin được không, câu trả lời của bà Xavier sau đó đã đập tan mọi hi vọng mong mỏi được hàn gắn và được thấu hiểu từ gia đình mình của Valentina.

“Vì đó là nhữngthứ bẩn thỉu.”

Bà Xavier làm Va lchoáng tới nỗi nó phải lùi lại một bước. Mỉa mai thay, hai mẹ con họ nhìn giống nhau nhất là trong lúc giận dữ, tức là lúc này đây, khi đôi mắt xanh xám của cả hai đều ánh lên tia nhìn cương quyết đến tuyệt vọng...

“Bà Xavier...” - tôi đứng dậy, tôi thề lúc đó tôi vẫn sợ bà Xavier chết đi được nhưng... - “Tôi không định xen vào chuyện gia đình của bà nhưng tôi nghĩ bà không nhất thiết phải sỉ nhục con gái bà như vậy. Cô bé không làm gì sai cả!”

“Tại sao cô bảo vệ nó?” - Bà ấy quay ngoắt lại nhìn tôi một cách dò xét.- “Hay cô đã ngủ với nó rồi?”

Tôi há hốc mồm kinh ngạc: Làm sao một bà mẹ có thể nói thế trước mặt con gái mình?

Lần này lưỡi tôi chính thức cứng đơ vì bà ấy đúng, à không, đúng một nửa, vì nó cưỡng hiếp tôi mà. Nhưng tôi không bận tâm mình đang bảo vệ cho thủ phạm hiếp dâm mình vì trướcmắt tôi lúc đó là một cô bé 16 tuổi đang đấu tranh với chính mẹ ruột của mình để được làm chính nó. Bình thường tôi sẽ tránh xa mấy vụ kiểu này ra nhưngtôi cảm thấy mình có một phần trách nhiệm, ý tôi là nếu tôi không bảo vệ nó thì ai sẽ làm?

“Vì chị ấy là gia sư của con!” - Val vừa nói vừa khóc, giọng con bé mong manh như gió. - “Chị ấy là người duy nhất trong căn phòng này chịu nghe con nói chuyện! Chị ấy không khoát tay bảo con ra chỗ khác chơi để nói chuyện với ai đó ở mãi Hồng Kông và sau đó thì ôm con một cái bảo con ở nhà ngoan rồi đi biền biệt nửa năm không về. Chị ấy không bảo con phải thế này thế nọ thì mới được người ta ngưỡng mộ và được Chúa yêu quý. Hoặc chí ít... chí ít chị ấy không bảo những gì con nói là bẩn thỉu...”

Bà Xavier chỉ quay lại nhìn Val khi con bé nói xong, không nói gì và chắc cũng không biết nên nói gì. Bà ấy đang suy nghĩ gì? Có thể là hối hận, hoặc cũng có thể là nhục nhã vì có một đứa con gái đồng tính trong gia đình có tiếng ngoan đạo của mình. Sau cùng bà bảo tôi, bằng một giọng nhã nhặn nhất có thể, nên đi về. Khi đi ngang qua bà, tôi chào bà và nhắc bà xin giữ bình tĩnh vì Valentina còn là một đứa trẻ. Bà ấy nói rằng:

“Vì còn là một đứa trẻ nên nó cần phải được uốn nắn.”

Tôi không nói gì thêm. Khi tới chỗ Val, tôi cố tình bước chậm lại: “Chúa phù hộ em.” Nghe có hơi ngố nhưng đó là điều duy nhất tôi cảm thấy thích hợp nhất để nói ra lúc đó, như một lời an ủi, một lời động viên.

Môi con bé mấp máy không thành tiếng nhưng tôi vẫn đoán được là: “Cám ơn chị!”

Sau đó tôi rời khỏi căn nhà, hiểu rằng mình vừa chứng kiến bi kịch của gia đình danh giá nhất nhì Florida.

Cho đến lúc đang viết những dòng này, tôi chợt nhận ra thêm một nguyên do nữa, mà có thể, chỉ là có thể thôi, cho việc tôiđã cả gan nói đỡ cho Val vào buổi chiều nay: đó là vì tôi ý thức được nỗi đau khổ mà Valentina đang phải chịu đựng, vì đó chính là nỗi đau tôi đã trải qua khi còn ở Trung Quốc mà không có cách nào thoát được,kể cả khi tôi sang được Mỹ, nó vẫn tồn tại lặng lẽ trong những định kiến ăn sâu vào trong máu tôi, là nỗi đau không thể làm chính mình.

_____

Lời tác giả: Dạo này mình bận nên post chap trễ, mong mọi người thông cảm:'(

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.