Hắn Siêu Dính Người

Chương 7: 7: Dương Đình Thiên 2




Sau khi Thạch Mục nghe xong cũng sững sờ. Nhưng trên mặt vẫn không lộ ra quá nhiều kinh ngạc.

Đối với Quỳ Giáp Liên này, hắn cũng từng nghe nói qua một chút.

Vật ấy chính là dị chủng tiếng tăm lừng lẫy thời thượng cổ. Mặc dù nó được gọi là sen, nhưng trên thực tế lại không phải là hoa sen gì cả. Mà nó sinh trưởng ở nơi cực lạnh. Nó là hạt giống của một loại cây tên là Quỳ Giáp mọc ở sâu dưới nền đất kết ra.

Vật ấy ở dưới linh lực thúc đẩy, có thể hóa thành một tầng hộ giáp hình hoa sen, đủ có thể chống đỡ một đòn Thần cảnh. Đó chính là thần vật bảo toàn tính mạng. Vì vậy mới được đặt tên trở thành Quỳ Giáp Liên. Nhưng một viên, chỉ có thể sử dụng một lần.

Tục truyền, mỗi cây này trải qua trăm năm, mới có khả năng kết ra một hạt giống. Mấu chốt là cây này đã sớm diệt sạch trong gần vạn năm nay. Ở tinh vực Thiên Hà một số gần như tuyệt tích.

Nếu không phải có hiểu biết về nội tình thâm hậu của Phi Thiên Thử Nhất Tộc, hắn tất nhiên cũng sẽ kinh ngạc không thôi.

Chỉ có điều sau khi biết bảo khố Địa Cung của đối phương, đối với việc Thư Hữu Kim lấy ra dị bảo hiếm quý gì đó, hắn tất nhiên sẽ không lại có quá nhiều kinh ngạc.

Chỉ thấy ở trong tay Thư Hữu Kim, hạt giống này đột ngột phát ra ánh sáng màu vàng, bao phủ lấy toàn thân hắn.

Trong ánh sáng màu vàng, từng sợi kim tuyết mỏng manh mắt thường có thể thấy được đang không ngừng ngưng thực bện lại, không ngừng đan vào nhau. Trong chớp mắt lại trên thạch đài hình thành một đóa hoa sen màu vàng cực lớn nửa trong suốt, lấy hình thái nụ hoa không nở, hoàn toàn bao bọc Thư Hữu Kim vào bên trong.

Nhưng vào lúc này, Vân Chưởng đỏ đậm kia cũng đánh xuống.

- Ầm ầm ầm.

Một tiếng chấn động kịch liệt vang lên, khiến bên thạch đài cũng lún xuống theo. Vô số bụi bặm bay lên, hoàn toàn che phủ toàn bộ thạch đài.

Sau một lát, bụi bặm lặng xuống. Thạch Mục liền nhìn thấy đóa hoa sen màu vàng trong thạch đài kia, đang từng mảnh một mở ra xung quanh. Sắc mặt Thư Hữu Kim vui mừng nhìn về phía Triệu Chu Minh thi lễ một cái, sau đó đi về phía Thạch Mục bên này.

Hắn vừa mới rời khỏi phạm vi của đóa hoa sen màu vàng, đóa hoa sen vàng kia liền hóa thành một đám bụi màu vàng, tiêu tan vô hình.

Đi ra khỏi phạm vi thạch đài, Thư Hữu Kim vừa bước hai bước, liền buồn chán hừ một tiếng. Từ khóe miệng tuôn ra một dòng máu.

- Thế nào, không có sao chứ?

Thạch Mục hỏi.

- Vẫn còn tốt. Chỉ là bị một chút chấn động, không có gì đáng ngại. Chỉ đáng tiếc là Quỳ Giáp Liên này. Sau đó mất đi món vật bảo toàn tính mạng.

Thư Hữu Kim lộ ra vẻ mặt thương tiếc nói.

Nhưng thấy hắn mở bàn tay ra một cái, Thạch Mục liền nhìn thấy hạt giống màu vàng ở trong tay hắn đã tiêu hao hết linh lực, biến thành một nắm bột phấn, theo gió nhẹ nhàng tung bay.

- Ha hả, Thạch huynh, tiếp theo phải xem ngươi đấy.

Thư Hữu Kim nhìn về phía Thạch Mục thi lễ một cái, sau đó mở miệng nói.

Dứt lời, hắn liền đi trở lại ên cạnh Phương Trăn b ngồi xuống, nuốt một viên đan dược, nhắm mắt điều tức.

Có hai trận thắng lợi liên tục này, đám người ở dưới đài thạch cuối cùng một lần nữa nhận được lòng tin, một người tiếp một người tiến lên thạch đài.

Trong gần nửa ngày tiếp theo, tình hình cũng không lạc quan. Người có thể thông qua khảo hạch vẫn rất ít, không có mấy người. Dù sao một đòn của tồn tại Thần cảnh, cho dù chỉ vận dụng một phần mười uy năng, Thánh Giai bình thường cũng không thể thừa nhận.

Thạch Mục ngẩng đầu nhìn mặt trời đã ngả về phía tây, bước chân nhấc lên, đi lên thạch đài hiện tại không cao hơn so với mặt đất là mấy.

- Ra mắt trưởng lão.

Thạch Mục một khom người, thi lễ nói.

- Ngươi chính là đại biểu của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc?

Triệu Chu Minh nhíu mày mở miệng hỏi.

- Đúng vậy.

Thạch Mục nghiêm mặt nói.

- Lão phu còn tưởng rằng, đại biểu Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc sẽ người đầu tiên bắt đầu.

Triệu Chu Minh nói như vậy, trong giọng nói mang theo một chút thất vọng.

Thạch Mục đang muốn trả lời, lại nghe Triệu Chu Minh giơ một tay lên, nói một câu:

- Đến đây đi.

Chỉ thấy giữa không trung, mây điên cuồng phun ra. Một Vân Chưởng cực lớn đỏ đậm một lần nữa hiện ra.

Không biết có phải bởi vì nắng chiều hay không, màu Vân Chưởng kia thoạt nhìn càng đỏ đậm hơn so với trước, cũng có vẻ càng nặng hơn. Giống như cự chưởng màu đỏ thẫm này không phải do mây tạo thành, mà là do dãy núi làm thành vậy.

Lúc này Thạch Mục đứng ở dưới Vân Chưởng này, rốt cuộc bản thân mới cảm nhận được áp lực của Vân Chưởng mang đến giống như dời núi lấp biển.

Lúc này, Vân Chưởng chưa hạ xuống. Hắn đã cảm nhận được một lực lượng nặng nề từ phía trên dưới xuyên đến, ép cho xương cốt người hắn vang lên những tiếng rắc rắc.

Trong đám người xung quanh, lão già mặt vàng lộ ra vẻ tươi cười. Hắn khẽ vỗ về chòm râu dưới cằm của mình, trong miệng nói:

- Chỉ là thân thể Nhân tộc cũng dám tới chịu một đòn nghiêm trọng của cường giả Thần cảnh. Thực sự không biết trời cao đất rộng.

Mọi người xung quanh cũng kinh dị một hồi. Bọn họ đều có thể cảm nhận được, khí tức trong Vân Chưởng truyền tới, hình như cường đại hơn so với trước kia không ít.

Còn Thải Nhi đang ở trong đám người, hai mắt mở lớn nhìn về phía Thạch Mục, lại là một bộ dạng dương dương tự đắc. Trong ánh mắt còn không có nửa điểm lo âu.

Đúng lúc này, cổ tây Triệu Chu Minh bỗng nhiên lật một lần, ép xuống phía dưới.

Vù.

Một âm thanh vang lên.

Trên bầu trời Vân Chưởng lập tức dấy lên hỏa diễm hừng hực. Trên đó uy thế càng tăng thêm gấp mấy lần, mang theo sóng nhiệt cuồn cuộn thiêu đốt, đột ngột ép về phía đỉnh đầu Thạch Mục.

Thạch Mục chỉ cảm thấy sức ép lên thân lại tăng thêm gấp bội. Hắn không do dự nữa. Trong cơ thể lập tức vận chuyển Đại Phạm Bàn Vũ Chân Kinh.

Chỉ thấy trên cánh tay hắn nhất thời có ánh sáng trắng sáng lên. Những tiếng rắc rắc của xương cốt lại càng lúc càng lớn. Trên cánh tay, cơ bắp nổi lên. Cánh tay trực tiếp lớn lên gấp trăm lần, hóa thành một con bàn tay khổng lồ giơ lên trời, giống như ngọn núi lớn, va chạm về phía mảnh Vân Chưởng này.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt Triệu Chu Minh đột nhiên sáng lên một tia sáng kỳ dị, có vẻ có chút kinh ngạc.

Sau một khắc, lực đạo trên tay hắn âm thầm tăng lên một phần. Hỏa diễm Vân Chưởng kia liền đột ngột ép xuống vài phần.

- Ầm ầm.

Những tiếng động rất lớn vang lên.

Cự chưởng của Thạch Mục cùng hỏa diễm Vân Chưởng ầm ầm va chạm vào nhau.

Trên vòm trời, hỏa diễm Vân Chưởng điên cuồng phun ra từng ngọn lửa cháy mạnh, giống như dòng nước lũ bốc lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.