Hắn Siêu Dính Người

Chương 6: 6: Dương Đình Thiên 1




Thân thẻ Phương Trăn di chuyển, nhảy một cái đã lên thạch đài. Hắn hướng về phía Triệu Chu Minh thi lễ một cái.

Triệu Chu Minh chỉ hờ hững gật đầu, sau đó lại lật cổ tay một lần, ép xuống.

Phương Trăn vừa thấy mây trong bầu trời điên cuồng phun ra, trong hai tròng mắt lập tức có ánh sáng màu tím lóe lên. Trên người hắn cũng có một mảnh ánh sáng màu tím phát ra.

Trong miệng hắn phát ra một tiếng gào thét, hai tay chống xuống đất, cả người nằm sấp xuống.

Chỉ nghe toàn thân hắn vang lên những tiếng “đùng đung“. Từng cơ bắp cường tráng nhanh chóng nổi lên. Toàn thân đều lớn lên một vòng.

Trên người hắn, nơi không bị quần áo che, xuất hiện từng lớp lông màu đen cứng như thép, thoạt nhìn vô cùng kinh người.

- Tiểu tử này ngược lại thông minh, vừa bắt đầu đã lợi dụng Ngưu Ma Thần Công của bản tộc hóa thân thành Mãng Cốc Thần Ngưu.

Ánh mắt Thư Hữu Kim nhất thời sáng lên, vừa cười vừa nói.

- Thực lực của hắn chỉ là Thánh Giai trung kỳ. Nếu ngay từ đầu không sử dụng ra chiêu thức mạnh nhất, căn bản không có cơ hội chống đỡ được nữa.

Thạch Mục nói.

- Ò ọ.

Chỉ nghe một tiếng kêu hoàn toàn chấn động trời đất vang lên. Trên thạch đài xuất hiện một con trâu khổng lồ màu đen, thân dài chừng hơn năm mươi trượng. Trong hai mắt nó có ánh sáng màu tím chớp động. Trên đầu có hai cái sừng nhọn đâm lên trời. Trong hơi thở không ngừng có sương mù màu tím phun ra.

Thân thể co lại về phía sau, sau đó liều chết đạp xuống đất, đầu đột nhiên ngẩng lên, phóng thẳng về phía trước.

- Ầm.

Một tiếng động rất lớn vang lên.

Chỉ thấy trên sừng nhọn của con trâu đen kia lóe ánh sáng màu vàng, trực tiếp đâm vào trong Vân Chưởng.

- Ầm ầm ầm.

Những tiếng sấm vang lên. Mây trong Vân Chưởng không ngừng cuộn lên, lao về phía vị trí sừng nhọn. Một lực lượng giống như dời núi lấp biển liền theo đó ép xuống.

Chỉ nghe “ầm” một tiếng động rất lớn vang lên.

Phương Trăn hóa thành con trâu đen cuối cùng không chống đỡ nổi, chân trước run rẩy một chút, đột nhiên quỳ xuống.

Chỗ hai đầu gối hắn ép xuống, mặt đất xuất hiện từng vết nứt giống như mạng nhện, lan nhanh về phía bốn phương tám hướng.

Đúng lúc này, trong Vân Chưởng kia có ánh sáng màu đỏ lóe lên. không ngờ biến thành màu đỏ đậm, mang theo sóng nhiệt cuồn cuộn không ngừng va chạm.

- Ầm ầm.

Một tiếng động rất lớn vang lên.

Hơn nửa thạch đài bỗng nhiên lún xuống phía dưới. Toàn bộ sụp đổ nửa thước.

Vô số bụi bặm bắn lên cao, che phủ bốn phía thạch đài. Thạch Mục liền thấy bóng người Phương Trăn đang dần thu nhỏ lại, dần dần biến trở về dáng vẻ ban đầu.

- Sợ rằng hắn không chịu nổi.

Chân mày Thư Hữu Kim nhíu lại nói.

- Chưa chắc.

Chân mày Thạch Mục hơi nhíu lại nói.

Hắn vừa nói xong, bụi bặm phía trên thạch đài truyền đến những động tĩnh. Một bóng người mơ hồ run rẩy liền từ bên trong đứng lên.

- Tiểu tử tốt. Lại còn có thể đứng lên.

Thư Hữu Kim nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng không nhịn được có chút kinh ngạc, trong miệng kêu lên.

Ánh mắt Triệu Chu Minh thản nhiên nhìn Phương Trăn, sắc mặt không có gì thay đổi. Hắn chỉ gật đầu, mở miệng nói:

- Thông qua.

Hơn nửa ngày so đấu, cuối cùng đã xuất hiện người đầu tiên thông qua. Đối với những con cháu Bách Tộc đang ở bên cạnh thạch đài tham dự chuyện này mà nói, đây chính là một tin tức đáng để phấn chấn và cao hứng.

Ban đầu, mọi người vốn dần dần mất đi lòng tin, lúc này trong lòng một lần nữa dấy lên hi vọng. Mỗi người mài quyền chà chưởng, chuẩn bị lên đài.

Sau khi Phương Trăn từ trên đài đi xuống, nói với hai người Thạch Mục một tiếng, liền đi trở lại bên thạch đài ngồi xuống khoanh chân điều trị.

- Hắc hắc, hắn cũng đã thông qua. Ta cũng đi thử một chút.

Thư Hữu Kim thu hồi tầm mắt từ trên bóng lưng Phương Trăn lại, nói với Thạch Mục.

- Ngươi đi trước đi. Mượn trận sát hạch này, có thể biết rõ không ít tin tức về Bách tộc của tinh vực Thiên Hà. Ta muốn nhìn thử.

Thạch Mục nói.

Thư Hữu Kim gật đầu, thân thể chuyển một cái, cũng bước nhanh đi tới trên thạch đài.

Lúc trước tranh đấu khiến cho trên thạch đài đã trở thành một đống hỗn độn, Thư Hữu Kim tìm một nơi bằng phẳng đứng vững, hướng về phía Triệu Chu Minh cung kính thi lễ một cái.

Hai người bắt đầu so đấu. Triệu Chu Minh vẫn lật bàn tay gọi mây hóa thành cự chưởng, ép xuống đầu hắn.

Thư Hữu Kim đảo con ngươi một vòng, thân thể lại không nhúc nhích, hai tay chắp lại ở trước ngực.

Mọi người ở xung quanh thạch đài không hiểu nguyên nhân, đều cười rộ lên. Trong đó có người cao giọng quát:

- Lúc này có cầu khẩn gì nữa cũng vô ích thôi?

Ánh mắt Thạch Mục thản nhiên, trên mặt không có vẻ gì lo âu. Trong lòng hắn biết Thư Hữu Kim không phải là loại người dựa vào sự thương sót của ông trời. Hắn tất nhiên đã có sự chuẩn bị.

Quả nhiên, một giây tiếp theo, hai tay Thư Hữu Kim chắp lại trước ngực liền bỗng nhiên mở ra. Từ đó sáng lên một mảnh ánh sáng rực rỡ. Một khi tức mênh mang cổ xưa theo đó lan tràn ở trên thạch đài.

Chỉ thấy trong hai lòng bàn tay của hắn đang có một hạt giống màu vàng lớn chằng bằng hạt dưa đang lơ lửng. Phía trên mọc đầy những đường vân cổ xưa khó hiểu kỳ dị. Thoạt nhìn thật sự không tầm thường.

- Đây là... Quỳ Giáp Liên!

Có người nhận ra khí tức kia, lớn tiếng kêu lên.

Xung quanh cũng không có ít người hít một hơi khí lạnh. Tất cả đều lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.