Hắn Siêu Dính Người

Chương 21: 21: Mở Tiệc




Trong Phượng Minh Cốc.

Hôm nay có thể đứng ở trên tám đài Đấu võ này đều là những con em xuất sắc của Thiên Hà tinh vực, cho nên những trận chiến đấu đều vô cùng kịch liệt, tiếng nổ vang lên liên tiếp. Những người xung quanh đến xem cuộc chiến đều được mở rộng tầm mắt, thỉnh thoảng lại bộc phát ra những tràng pháo tay rung trời.

Dù sao quan sát quá trình chiến đấu giữa những kẻ xuất sắc nổi bật trong hàng ngũ Thánh Giai mà bình thường đều chỉ có thể thỉnh thoảng gặp chứ không thể cầu này, đối với những người tu luyện khác đều có ích lợi không nhỏ. Không đến nửa canh giờ sau, tiếng đánh nhau tại hiện trường cũng dần dần lắng xuống. Điều này cũng có nghĩa là cuộc tỷ thí đã đi đến lúc phân thắng bại. Những trận tỷ thí tiếp theo cũng được nhanh chóng triển khai. Một canh giờ tiếp theo, toàn bộ ba vòng tỷ thí đã được triển khai.

Lúc này, Triệu Chu Đồng đứng dậy một lần nữa, mở miệng tuyên bố tình huống vòng đối chiến cuối cùng. Lão lúc này không chiếu theo lệ cũ tuyên bố lần lượt từ đài chữ Càn, mà lại tuyên bố thẳng tình huống của bảy đài khác xong, mới mở miệng nói:

- Bởi vì Thạch Mục - đại biểu của Di Thiên Cự Viên tộc không thể có mặt đúng hạn, cho nên đài chữ Càn đã chọn được đấu thủ Phương Trăn không đánh mà thắng, trực tiếp tiến cấp vào vòng tiếp theo.

Dứt lời, bàn tay lão vung lên, miếng ngọc thiêm bay ra từ trong tay áo, tản ra kim quang, lộ ra chữ viết:

- “Vòng cuối - Đài chữ Càn”

Triệu Chu Đồng vừa nói xong, liền vang lên một hồi thanh âm ầm ỹ.

- Hắc, Phương Trăn này đúng là gặp may rồi!

- Phương Trăn… Ta sao lại chưa từng nghe thấy cái tên này vậy?

- Tiểu tử này hình như là đến từ Tử Tình Ma Ngưu tộc, chính là một trong Bát Hoàng Cổ tộc.

- Ạ, tên Thạch Mục kia cũng là Di Thiên Cự Viên tộc a, không nghĩ tới từng là tộc đứng đầu Bát hoang, hôm nay lại xuống dốc đến thế, người trong tộc phái ra cũng không dám ra ứng chiến.

- Đúng vậy a, ta còn đang chờ xem hậu duệ hai đại tộc xuống dốc chiến đấu thế nào đây!

Cùng lúc đó, trên đài quan sát, thân thể mềm mại của Thánh Nữ che mặt khẽ run lên, ánh mắt xoay chuyển, tựa hồ như đang tìm kiếm thứ gì đó. Triệu Tuyền Cơ quay đầu liếc nhìn Thánh Nữ ở bên cạnh, chần chừ một chút rồi không nói gì thêm.

Sau một lát, đôi mắt đẹp của Thánh Nữ đột nhiên khép lại, một luồng linh lực chấn động lập tức tản ra quanh thân, tìm kiếm về phía sơn cốc. Triệu Linh Lung ngồi bên cạnh nàng bỗng nhiên duỗi bàn tay trắng nõn ra, nhẹ nhàng vỗ lên vai Thánh Nữ vài cái. Hai mắt Thánh Nữ mở ra, trong đôi mắt đẹp dịu dàng hiện ra vẻ thất vọng. Nàng cũng nhìn thấy trong mắt Triệu Linh Lung tràn đầy vẻ dò hỏi, nhưng nàng chỉ trầm mặc lắc đầu.

Lúc này dưới lôi đài, Phương trăn đang bước lên đài cũng không khỏi có chút sững sờ.

- Nghĩ gì vậy? Tiểu tử ngươi vận khí cũng thật tốt, gặp được Thạch Mục mà lại vừa vặn đúng lúc hắn lại không có ở đây.

Thư Hữu Kim vỗ lên vai hắn, mở miệng nói.

Phương Trăn lúc này mới phản ứng lại, trên mặt không khỏi lộ ra vài phần vui vẻ. Nhưng chỉ một giây sau nụ cười trên mặt hắn lại cứng lại ngay lập tức.

Trong thức hải của hắn vang lên thanh âm của huynh trưởng Phương Sách:

- Hừ, lại có vận may như đạp phải cứt chó như vậy, nhưng cũng mới chỉ tránh được một vòng, vòng tiếp theo ngươi lại không có được vận khí như vậy rồi.

Thư Hữu Kim thấy sắc mặt hắn khác thường, cũng theo vô thức liếc nhìn về phía Phương Sách ở xa, liền nhìn thấy vẻ mặt trêu tức của kẻ này đang nhìn về phía bên này.

- Không cần để ý đến hắn, sau này gặp trên lôi đài sẽ hiểu.

Thư Hữu Kim nhỏ giọng nhắc nhở.

- Ta biết rồi.

Phương Trăn hít sâu một hơi, xoay người không để ý tới nữa.

Lượt chiến đấu cũng không kéo dài lâu, rất nhanh liền kết thúc. Vốn có sáu mươi bốn người tham gia, hiện tại một nửa đã có kết cục thất bại, trên đài còn lại ba mươi hai người.



Lúc này, Thạch Mục vẫn bay trên một hải vực xanh thẳm, khi thì thay đổi phương hướng, khi thì lưu lại nửa ngày. Hải vực này tựa hồ như biển cả bất tận, không có tận cùng. Sắc mặt Thạch Mục bình tĩnh nhưng Thái Nhi trên vai hắn thì ngược lại, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng, mấy lần muốn mở miệng hỏi thăm Thạch Mục, nhưng cuối cùng lại nhịn được.

Một lát sau, Thạch Mục đang phi độn chợt dừng lại, bay xuống dưới hải vực. Chưa chờ Thái Nhi mở miệng hỏi, quanh thân Thạch Mục đã hiện ra một tầng quang mang hộ thể, “ầm” một tiếng đâmchui vào trong biển lớn. Hắn nhanh chóng tiến về phía đáy biển, càng xuống sâu nước biển càng dày, trong nháy mắt hắn đã lặn xuống hơn mười dặm, nhưng vẫn tiếp tục đi xuống.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, thân thể chợt dừng lại, nhìn về phía trước. Sau khi thi triển Linh Mục thần thông, chỉ thấy từng đốm sáng dày đặc trước mắt đang tụ tập lại hợp thành một bức tường phù văn cực lớn. Sau bức tường có thể mơ hồ thấy được một quang đoàn hỗn độn.

- Chính là chỗ này!

Thạch Mục lộ ra vẻ mặt vui mừng.

- Vậy còn chờ gì nữa, thời gian cấp bách, tranh thủ thời gian đánh vỡ cấm chế này đi!

Thái Nhi nói, thân thể bắn ra, hai móng vuốt tỏa sáng, hung hăng chụp lên bức tường ánh sáng.

- Cẩn thận!

Thạch Mục biến sắc lên tiếng nhắc nhở.

Móng vuốt sắc bén của Thái Nhi vừa đụng phải phù văn trên bức tường ánh sáng, liền xuất hiện từng đạo điện quang màu lam vừa thô vừa to đánh về phía Thái Nhi. Chúng dễ dàng đánh nát hào quang hộ thể của Thái Nhi, trong nháy mắt muốn đánh lên thân thể nó.

Vào giờ phút này, một bàn tay từ phía sau thò ra túm lấy đuôi Thái Nhi kéo về phía sau, đồng thời thân thể Thạch Mục ngăn trước người nó, hiện ra Cửu Long Khỏa Kim Giáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.