Hắn Siêu Dính Người

Chương 2: 2: Chia Tay




Sau khi Phương Trăn trở về vẫn không nói gì. Nhưng lúc này hắn lại đột nhiên mở miệng nói, trên mặt đầy vẻ trang trọng.

- A, thánh nữ mới nhậm chức này có chỗ nào đặc biệt?

Thạch Mục có chút tùy ý hỏi.

- Thánh nữ tuy là Thiên Phượng Nhất Tộc, nhưng không mặc màu đỏ giống như người Thiên Phong tộc khác. Mà nàng mặc quần áo xanh nhạt, ôm lấy thân thể uyển chuyển vô cùng hoàn mỹ. Tấm lụa mỏng che mặt, da thịt trắng hơn tuyết, đôi mày liễu đen như mực. Hai mắt sáng như sao. Trong mắt chớp động ánh sáng ôn nhuận, hồn nhiên không giống với ánh sáng ép người của những người Thiên Phượng Tộc khác. Trái lại có một cảm giác ôn hòa khiến cho người muốn thân cận.

Trong miệng Phương Trăn nói ra những lời như vậy, trên mặt hiện ra rõ ràng vẻ si mê vẻ. Hiển nhiên hắn đã vô cùng thích đối với thánh nữ này.

Sau khi Thạch Mục nghe xong, chân mày nhíu lại một cái. Trong lòng hắn dâng lên một chút cảm giác phức tạp.

- Thạch Đầu, ta nghe hắn miêu tả như thế, thế nào lại cảm giác thánh nữ này có chút giống với Chung tỷ tỷ vậy?

Thải Nhi một lời nói toạc ra suy nghĩ trong lòng Thạch Mục.

- Thánh nữ này có tu vi thế nào?

Chân mày Thạch Mục nhíu chặt lại, hai tay nắm chặt mép giường, mở miệng hỏi.

- Ta đoán chừng, tối thiểu cũng phải là Thánh Giai hậu kỳ. Khí tức vô cùng cường đại.

Trong mắt Thư Hữu Kim chuyển động, nhanh chóng đáp.

- Vậy chắc hẳn không phải là Chung tỷ tỷ. Ta nhớ ngươi đã nói, lúc nàng bị dẫn đi mới chỉ có tu vi Địa Giai. Cho dù thức tỉnh huyết mạch, cũng không nhanh chóng đạt được Thánh Giai đỉnh phong như vậy?

Thải Nhi nói.

- Ta cũng không xác định được. Dù sao huyết mạch Thiên Phượng Nhất Tộc, cũng là không thể xét theo lẽ thường được.

Thần sắc Thạch Mục ngưng trọng nói.

Chỉ có điều ngay sau đó, hắn lại lắc đầu, nói:

- Nàng xuất thân từ Lam Hải Tinh, chính là Nhân tộc. Mặc dù trong cơ thể thức tỉnh huyết mạch Thiên Phượng, chắc không thể trở thành thánh nữ của Thiên Phượng Nhất Tộc được.

Ba người Thư Hữu Kim ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút. Trong số bọn họ chưa từng có người nào từng thấy qua bộ dạng Thạch Mục như vậy. Tất cả đều có vẻ không biết làm sao.

- Các ngươi có biết tục danh của thánh nữ này hay không? Có phải gọi là Chung Tú?

Ánh mắt Thạch Mục nhìn về phía ba người Thư Hữu Kim, mở miệng hỏi.

- Cái này... Theo như ta được biết, tục dnah của thánh nữ thật sự có một chữ Tú. Nhưng không phải Chung Tú, mà là Triệu Thanh Tú.

Thư Hữu Kim không cần nghĩ ngợi nói.

Sau khi Thạch Mục nghe xong, trên mặt lại hiện ra một thoáng do dự. Hắn cúi đầu chìm vào trong sự trầm tư.

Sau một lát, Thạch Mục bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trịnh trọng nói:

- Ta muốn tham gia tuyển chọn.

- Cái gì?

Phương Trăn và Thư Hữu Kim nghe được lời này, đồng thời kinh hãi nói.

- Thạch huynh nếu như ra mặt, vậy ta cũng chỉ có thể buông tha theo đuổi thánh nữ. Chỉ có điều nếu như có thể tiến vào mười người đứng đầu, nếu không có thể thu hoạch một khoản thưởng lớn, địa vị ở trong tộc của mình tất nhiên cũng có thể nâng cao không ít. Ngược lại cũng thu hoạch khá phong phú.

Thư Hữu Kim cười hắc hắc nói.

- Hai vị, Thạch mỗ có lý do không thể không tham gia trận chiến này. Nếu thánh nữ này thực sự là người quen cũ của Thạch mỗ, vậy cho dù là Thiên Vương lão tử tới cũng đừng mong cưới nàng. Nếu như không phải, ta cũng sẽ không mạnh mẽ tranh một danh hiệu đứng đầu. Huống hồ ta còn có trọng trách của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc trong người. Chỉ sợ cũng chỉ có ở trong chiến đấu, chứng minh bản thân mình, để cho Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc mở mày mở mặt. Do đó thúc đẩy liên minh giữa Di Thiên Cự Viên Nhất tộc cùng Thiên Phượng Nhất Tộc.

Thạch Mục chỉ thoáng trầm ngâm một lát, nói như thế.

Phương Trăn nghe được lời ấy, sắc mặt có chút hòa hoãn. Hình như hắn lại thấy được một phần hi vọng.

- Thạch huynh đã có lý do như vậy, tất nhiên phải tham dự tuyển chọn. Nếu như quà mừng không đủ, Thư mỗ ta cũng nguyện ý tương trợ cho Thạch huynh một chút.

Sau khi Thư Hữu Kim nghe xong lập tức nói.

- Cái đó thì không cần. Chỉ là không biết chúng ta đều không có thiệp mời của Thiên Phượng Nhất Tộc, có biện pháp nào tham dự chuyện này?

Thạch Mục khoát tay chặn lại, lại hỏi.

- Trên một điểm này, Thiên Phượng Nhất Tộc vẫn tính là phúc hậu, cũng không hoàn toàn phong kín phương pháp của mộ vài gia tộc nhỏ trong Bách Tộc.

- Thế nào? Lại có cách gì?

Thạch Mục hỏi.

- Khởi bẩm công tử. Thiên Phượng Nhất Tộc có an bài đối với con cháu các tộc không có thiếp mời, nhưng hâm mộ tiếng tăm đến đây. Chỉ cần hắn có thể lấy ra đủ quà mừng, liền có thể thu được một lần cơ hội tiếp nhận kiểm nghiệm. Chỉ cần thông qua kiểm nghiệm, là được tham dự vào trong tuyển chọn chính thức sau đó.

An Hoa mở miệng nói.

- Kiểm nghiệm cái gì?

Thạch Mục chưa mở miệng, Thải Nhi cướp hỏi trước.

- Sáng sớm ngày mai, Thiên Phượng Tộc sẽ ở vị trí ranh giới giữa nội thành và ngoại thành Phượng Dực Thành, thiết lập một giáo trường, an bài một tồn tại Thần cảnh tới kiểm nghiệm những người tham dự không có thiếp mời. Chỉ cần những người này có thể tiếp được một đòn lực của cường giả Thần cảnh, liền có thể thu được tư cách tham dự tuyển chọn.

An Hoa tiếp tục nói.

- Lấy con cháu bình thường mà nói, tiếp được một đòn của cường giả Thần cảnh? Điều kiện này cũng quá khó đạt được?

Thải Nhi kinh sợ nói.

- Cho nên, đối với tham dự kiểm nghiệm, hắn có thể sử dụng bất kỳ bí thuật và bảo vật nào. Chỉ cần tiếp được một đòn này liền có thể.

Thư Hữu Kim nói bổ sung.

- Đã như vậy, lại từng người rời đi. Sáng sớm ngày mai, chúng ta cùng nhau đi vào đó là được.

Thạch Mục nghe vậy, thần sắc không có quá nhiều biến hóa.

Ba người đồng loạt đáp ứng, lui ra ngoài.

Ngày hôm sau, mặt trời lên.

Đoàn người Thạch Mục đã sớm rời khỏi khách sạn, đi trên đường Chu Tước chạy về phía nội thành.

Đi ước chừng nửa khắc đồng hồ, mọi người liền thấy góc cung điện của nội thành. Trên đó có tượng khắc hình hỏa phượng màu vàng.

Ở chỗ ranh giới giữa nội thành và ngoại thành, cũng chính là ngoài Chước Diệu Môn của nội thành, có một đài màu đỏ cao hơn mặt đất ba thước, phạm vi chừng trăm trượng. Xung quanh đài đã có con cháu các tộc muôn hình muôn vẻ vây quanh.

Trong đó phần lớn tất nhiên là con cháu mặc trang phục các tộc Yêu tộc.

Thạch Mục nhìn sơ qua một chút, cũng biết ở đây phải tới vạn người. Mà lúc này ở các phương hướng tới đây, vẫn còn có người đang không ngừng chạy tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.