Hắn Siêu Dính Người

Chương 19: 19: Được Mời Làm Vệ Sĩ




- Những tử đệ của đại gia tộc này thường thường có thể thu được một lượng lớn tài nguyên ủng hộ và bồi dưỡng trong tộc, tu vi tiến triển thần tốc, thế cho nên tuổi còn trẻ mà thực lực không tầm thường, Trong Thiên Hà tinh vực coi như là hạng người thanh danh hiển hách. Lần này Thiên Phượng cùng với ba tộc mượn Thánh nữ kế nhiệm đại điển, vốn là mang mục đích thu thập tài nguyên, cho nên thiết trí loại đặc quyền này, ngược lại cũng không kỳ quái rồi.

Thư Hữu Kim cười một cái nói.

- Thì ra là thế, là ta kiến thức nông cạn rồi.

Phương Trăn nói.

- Ha ha, ngươi cũng không nhất định quá mức để ý, lấy thực lực của ngươi, đánh giết vào hai vòng sau cùng không có vấn đề, đến lúc đó liền có cơ hội giao thủ cùng ca ca ngươi rồi.

Thư Hữu Kim nói.

Ngoại trừ Phương Trăn ra, lời của Triệu Chu Đồng cũng dân tới không ít người phê bình kín đáo. Nhưng mà những người này tự nhiên cũng chỉ có thể oán thầm mấy câu, rồi một gợn sóng nhỏ này rất nhanh sau đó liền bị che giấu đi.

- Được rồi, những người khác lên đài, bắt đầu rút thăm.

Triệu Chu Đồng giương giọng tuyên bố.

Bên trái Thiên khanh, hơn sáu mươi người dự thi nghe vậy, liên tiếp phi thân phóng ra, đi tới trên trung ương Quan chiến đài.

Triệu Chu Đồng quét ánh mắt nhìn mọi người, mi sắc hơi hơi kinh dị, nhưng không nói cái gì.

Chỉ thấy tay phải y nhấc lên, giữa tay áo bào quang mang sáng ngời, mấy chục phiến ngọc thiêm lóe ánh sáng liền bay ra, lơ lửng trước mặt những người dự thi.

Tất cả mọi người thấy vậy, hơi hơi ngạc nhiên.

Thư Hữu Kim ánh mắt lập lòe, nhìn những ngọc thiêm, lại bị quầng sáng trên đó che đi thị lực, không cách nào nhìn rõ chữ viết phía trên.

- Trên những ngọc thiêm này, phân biệt có khắc thứ vị trận đấu tỷ thí và diễn võ đài, những người rút trúng ngọc thiêm giống nhau, tức là đối thủ, từ trong đó quyết ra một người thắng. Hiện tại, mỗi người chọn một đi.

Triệu Chu Đồng lên tiếng.

Tiếng nói của lão mới vừa dứt, hơn sáu mươi người dự tuyển này đưa nhau đưa tay ra, từ giữa không trung chụp lấy một đạo ngọc thiêm.

Đợi tất cả mọi người đều tuyển ngọc thiêm xong, giữa không trung vẫn còn lơ lững một ngọc giản, không có người nào lựa chọn sử dụng.

Triệu Chu Đồng thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, tay vung lên, ngọc thiêm đó bay trở về trong tay áo.

Thư Hữu Kim lấy ngọc thiêm vào tay xong, mở bàn tay ra nhìn, chỉ thấy trên đó viết bốn chữ to: “Vòng đầu - Đài chữ Chấn”.

- Ngươi là cái gì?

Thư Hữu Kim quay đầu nhìn về phía Phương Trăn, lên tiếng hỏi.

- Vòng cuối cùng – Đài chữ Càn.

Phương Trăn nhìn trong bàn tay, mở miệng đáp.

- Như thế xem ra, đây là muốn chia làm 4 vòng, tám diễn võ đài đồng thời tỷ thí rồi.

Thư Hữu Kim chỉ hơi trầm ngâm, nói như thế.

Đúng lúc này, Triệu Chu Đồng lại lên tiếng, giương giọng tuyên bố:

- Vòng thứ nhất tỷ thí, Đài chữ Càn Linh Phù tộc Hãn Chiết, đánh với Hải Mặc tộc Thủy Dương Tây, Đài chữ Khôn Sơn Khôi tộc Nham đánh với Hoạn Đằng tộc Mục Đăng... Đài chữ Chấn Phi Thiên Thử tộc Thư Hữu Kim đánh với Lôi tộc Hoắc Sư... Đối chiến song phương từng người lên đài, chuẩn bị tỷ thí.

- Xem ra gần đúng với ta dự liệu, ta đi trước đây.

Thư Hữu Kim nói với Phương Trăn một tiếng, thân hình liền động, xẹt qua một đạo quang hình cung ở giữa không trung, đáp xuống trên cột đá mặt đông đó.

Đáp xuống Đài chữ Chấn xong, Thư Hữu Kim dùng sức chà chà mặt đất, xem ra giống như là đang thử thăm dò cột đá này có phải là đủ chắc chắn hay không.

Ngay sau đó, một đạo ánh sáng màu tím từ giữa không trung nhanh chóng lướt qua, một vị hán tử thân hình cao lớn mặc áo bào tím cũng đáp xuống trên cột đá này.

Thư Hữu Kim hai mắt híp lại một chút.

Người này chính là Lôi tộc Hoắc Sư, mặt mày rộng lớn, xương gò má nổi bật, môi hơi hơi có chút chìa lên, tướng mạo xem ra có chút thô lỗ.

Cùng lúc đó, chung quanh thiên khanh có hơn mười đạo thân ảnh cũng liên tiếp di động, đáp xuống trên diễn võ đài của từng người, vòng tỷ thí đầu tiên lập tức bắt đầu.

Trên Đài chữ Chấn, Thư Hữu Kim thi lễ một cái hướng về phía Hoắc Sư ở đối diện, đối phương liền cũng đáp lễ lại.

Lễ xong, hai người cũng không nói thêm gì, trên người quang mang đồng thời sáng ngời, đột nhiên vọt tới đối phương.

Hoắc Sư này ngày thường thô kệch ô dề, tâm tư lại không thô lậu, hắn và Thư Hữu Kim va chạm mang tính thử dò xét tính một chút, liền lập tức thối lui trở về.

Sau khi phát hiện lực đạo của Thư Hữu Kim cũng không lớn, Hoắc Sư lập tức chấn động thân hình một cái, quanh thân vang lên tiếng “Lạp” liên tục, nổi lên mảng lớn điện quang quấn quanh người, rồi sau đó song chưởng mở ra, trên tay xuất hiện hai thanh đoản thương màu tím, vọt tới Thư Hữu Kim.

Tinh quang trong mắt Thư Hữu Kim nhoáng lên một cái, thân hình gạt lên đỡ, ở tại chỗ lòe ra một cái bóng mờ, thân mình lướt ngang cỡ một thước, vừa khéo tránh qua đại hán áo bào tím.

Thừa lúc hai người gạt lên đỡ thân trống không, cánh tay phải Thư Hữu Kim nhấc lên, mãnh mẽ đè xuống hậu tâm Hoắc Sư.

Trên ngón trỏ bàn tay phải của hắn, một chiếc nhẫn vàng kim quang sáng ngời đột nhiên từ trong bắn ra một mảnh kim mang bén nhọn, đột nhiên đâm ra ngoài.

Đại hán áo bào tím vào lúc đòn công kích của mình rơi vào khoảng không, cũng đã thầm biết không ổn rồi, lúc này còn muốn quay trở lại đón đở, nhưng dĩ nhiên không còn kịp nữa rồi.

“Ngao “

Chỉ nghe trong miệng hắn phát ra một tiếng gào thét, trên người ánh sáng màu tím đột nhiên sáng rực, thân ảnh vốn đã vô cùng cao lớn lại lần nữa cất cao, quanh thân ùa ra hắc sắc liệp mao cứng rắn thô kệch. Hai má cũng kéo dài về phía trước mấy phần, từ khóe miệng mọc dài ra hai răng nanh trắng như tuyết dữ tợn.

Hình thái của hắn mới vừa phát sinh biến hóa, phiến kim mang đó của Thư Hữu Kim cũng mới hạ xuống, hung hăng đập vào phía sau lưng của hắn.

“Rắc” một tiếng vang lên thật lớn, mảng lớn điện quang màu tím nổ nát.

Thư Hữu Kim chỉ cảm thấy nơi bàn tay một trận tê dại, thân mình chấn động lên, liền không tự chủ được bay ngược ra sau.

Bay thẳng đến sát làn ranh cột đá, Thư Hữu Kim thân hình vừa đứng vững, cúi đầu nhìn lại trên tay mình, chỉ thấy lòng bàn tay đen như mực, mà chiếc nhẫn kim sắc cũng đã bị nổ phá hủy rồi.

Nhưng mà Hoắc Sư hiển nhiên càng không dễ chịu, thời khắc này đang nhún bả vai, run lên một cái đột nhiên dùng lực hút mạnh, hiển nhiên vừa rồi sự tiêu hao cũng vô cùng cự đại.

Mà phía sau lưng hắn, một mảng lớn hắc sắc liệp mao bóc ra, lộ ra trên da một miệng vết thương sâu thấy tới xương, trên đó đang có máu tươi không ngừng chảy ra ồ ồ.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong bốn mắt đều hiện ra vẻ ngưng trọng, ai cũng không dám xem nhẹ đối phương nữa.

Đúng lúc này, chung quanh thiên khanh đột nhiên vang lên một trận reo hò ủng hộ vui mừng kịch liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.