Hắn Siêu Dính Người

Chương 145: 145: Tìm Kiếm




Phong Vô Kỵ vội vàng nói:

- Mau tới bên cạnh Tử Thủ sư huynh!

Hắn vừa mới dứt lời, đột nhiên chỉ thấy một tôn Tiên Thiên Nữ Thần bật cười khanh khách quái dị, một chưởng đánh lên lồng ngực La lão, đánh cho La lão miệng phun máu tươi.

- Thịt sống! Thịt sống mỹ vị a!

Tôn Tiên Thiên Nữ Thần kia mở miệng, làn da toàn thân đột nhiên nứt ra, lộ ra từng cái từng cái miệng rộng, nhào lên trên người La lão, không ngừng cắn xé.

Mười hai tôn Tiên Thiên Thần Ma còn lại cũng đột nhiên bật cười quái dị. Một kẻ trên người đột nhiên mọc đầy con mắt, một kẻ toàn thân đột nhiên mọc ra từng khúc từng khúc xương trắng, một kẻ toàn thân mọc đầy cánh tay… Mười ba người đều có bộ dáng thiên kỳ bách quái, nhảy nhót như bay, đánh thẳng về phía đám người Phong Vô Kỵ.

Trong thân thể bọn họ chui đầy một đám Âm Ma kỳ quái. Đám con mắt, xương trắng, cánh tay, cái miệng… này, chính là đám Âm Ma kia.

- Giết chết bọn họ!

Phong Vô Kỵ lớn tiếng kêu lên.

o0o

- Sinh vật của Luân Hồi Táng Khu thật đúng là kỳ lạ!

Trên không trung Luân Hồi Táng Khu, trong một đám Tinh vân hình dáng một mảnh lá dây leo, Thiên Dực Cổ Thuyền đang lẳng lặng phiêu phù trong Tinh vân. Chung Nhạc đứng ở đầu thuyền, một khỏa Thụ nhãn trên mi tâm từ từ khép lại, mỉm cười nói:

- Nếu không có gã tiện nhân này giúp chúng ta dò đường, nói không chừng chúng ta tùy tiện xông vào cũng sẽ bị thua thiệt lớn! Vũ sư huynh, ngươi đã tu thành Địa Ngục Luân Hồi chưa?

Hồn Đôn Vũ khẽ lắc đầu, nói:

- Ta vẫn chưa tu thành Địa Ngục Luân Hồi! Bất quá, ta lại có thể nhìn thấy rõ ràng đám Âm Ma kia. Hỗn Độn Thần Nhãn của Hỗn Độn thị ta có thể nhìn thấu hết thảy những đồ vật có căn nguyên từ Hỗn Độn. Đám Âm Ma này là do vô số Tàn hồn, Tàn linh sinh ra, khởi nguyên cũng là Hỗn Độn, căn bản không thể gạt được con mắt của ta!

- Hỗn Độn Thần Nhãn của Hỗn Độn thị chính là di truyền từ Hỗn Độn, thật là bất phàm, những chủng tộc khác ước ao cũng không được!

Chung Nhạc không khỏi tán thán, nói:

- Ngươi chưa tu thành Địa Ngục Luân Hồi, vẫn là khó có thể bảo toàn được bản thân!

Hồn Đôn Vũ mỉm cười, nói:

- Ngươi yên tâm! Ta có Phù Tang Chi trong tay, có thể bảo vệ được an nguy của bản thân. Đám Âm Ma này căn bản không dám tiếp cận Hỗn Độn Hỏa!

Chung Nhạc nhất thời yên lòng, ẩn giấu Thiên Dực Cổ Thuyền vào trong U Không, cùng Hồn Đôn Vũ bay xuống khu Luân Hồi Táng Khu này.

Hai người bọn họ đi tới nơi này trước đám người Phong Vô Kỵ một bước, nhưng cũng không lập tức tiến vào Luân Hồi Táng Khu. Mục đích lần này Chung Nhạc tới đây cũng không phải là vì Luân Hồi Táng Khu, mà là vì Linh căn thứ chín. Hình ảnh trong Họa Bích Ba Hoa thể hiện gốc Linh căn hình thái dây leo kia sau khi bị đánh nát đã biến thành một phiến Tinh vực, cho nên hắn đương nhiên là tiến vào phiến Tinh vân kỳ dị này tìm kiếm một phen trước.

Hắn cũng không phải là cố ý muốn để cho đám người Phong Vô Kỵ giúp chính mình dò đường. Nếu có thể ở trong phiến Tinh vân này trực tiếp đạt được Linh căn thứ chín, Chung Nhạc mới không thèm để ý tới đám người Phong Vô Kỵ làm gì.

Bất quá, Chung Nhạc tiến vào phiến Tinh vân này, bay ngang qua rất nhiều Tinh vực hình dáng sợi dây leo, lá dây leo… hơn nữa cũng đã lấy ra phiến lá dây leo chính mình đã đạt được kia, nhưng lại không có bất kỳ phát hiện nào. Mảnh lá dây leo này vẫn như cũ không có bất kỳ cảm ứng gì với phiến Tinh vân này.

Cho nên, Chung Nhạc không thể không tiến vào Luân Hồi Táng Khu, nỗ lực bắt tay vào làm từ cây dây leo chỗ trung tâm Táng khu kia.

Phần rễ của cây dây leo này chính là rơi vào trong tầng quan thứ mười, trọng thiên thứ mười của Luân Hồi Táng Khu. Hắn nhất định phải tiến vào trọng thiên thứ mười của Táng khu, từ nơi đó thăm dò khả năng phục sinh Linh căn thứ chín.

Thân hình Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ cấp tốc rơi xuống Luân Hồi Táng Khu.

- Thời điểm Sinh Mệnh Cổ Thụ héo rũ, đã kết xuất ra một quả thực. Quả thực này chính là điểm then chốt để phục sinh Sinh Mệnh Cổ Thụ!

Trong lòng Chung Nhạc thầm nghĩ:

- Mà thời điểm Linh căn thứ chín bị đánh nát, cũng có một mảnh lá dây leo không biến thành Tinh vực. Vậy điểm then chốt để phục sinh Linh căn thứ chín chính là ở trên phiến lá dây leo này. Sao ta cầm mảnh lá dây leo này đi tới phiến Tinh vân này, Linh căn thứ chín lại không hồi phục chứ?

Đột nhiên, pháp lực của Hồn Đôn Vũ chợt trở nên không thể khống chế, thần thông mất đi hiệu lực, thân hình kịch liệt rơi xuống.

Sau lưng Chung Nhạc hiện ra một cặp Tiên Thiên Nhục Sí, khẽ vỗ cánh mấy cái đã bay tới bên cạnh hắn, vươn tay ra đỡ lấy Hồn Đôn Vũ, hai người vững vàng đáp xuống đất.

Hồn Đôn Vũ không khỏi kinh nghi bất định, nhìn về phía Chung Nhạc, thất thanh hỏi:

- Dịch tiên sinh, sao ngươi vẫn còn có thể động dụng pháp lực? Đại đạo thiên địa nơi này dị thường, không giống với bất luận đại đạo gì trên thế gian, bất cứ thần thông nào cũng không có tác dụng, sao ngươi còn có thể vận dụng được thần thông?

Chung Nhạc nhất thời trầm ngâm, đột nhiên mỉm cười, nói:

- Đại khái là vì ta đã tự chứng Tiên Thiên, ở trong Bí cảnh Đạo Nhất chế tạo ra Tiên Thiên Thánh Địa của chính mình a!

Hồn Đôn Vũ có chút không hiểu. Hắn cũng không biết, Chung Nhạc từ sau khi dùng Tiên Thiên Bát Quái diễn giải Hỗn Độn, mở ra không gian vũ trụ ở trong Bí cảnh Đạo Nhất, thì Bí cảnh Đạo Nhất của hắn đã tự thành một thể, biến thành một tòa Tiên Thiên Thánh Địa, tương đương với một cái vũ trụ tiểu hình vậy.

Trong Bí cảnh Đạo Nhất của hắn ẩn chứa đại đạo Tiên Thiên, bao gồm những kiến giải đối với đại đạo của hắn. Bản thân hắn chính là tương đương với một tòa Tiên Thiên Thánh Địa, tương đương với một cái tiểu vũ trụ độc lập.

Luân Hồi Táng Khu mặc dù có thể trấn áp pháp lực thần thông, hình thành một cái thế giới vô pháp vô thiên, nhưng cũng không thể triệt để trấn áp được hắn, bởi vì toàn bộ pháp lực thần thông của hắn là tới từ Bí cảnh Đạo Nhất của chính mình.

- Theo lý mà nói, Luân Hồi Táng Khu cũng là sinh ra từ trong Hỗn Độn, là một bộ phận của Hỗn Độn. Pháp lực của Hỗn Độn thị các ngươi ở trong này hẳn là không nên bị trấn áp mới đúng a?

Chung Nhạc mở ra Thần Nhãn thứ ba, Tam Mục Thiên Đồng đảo quét bốn phía, thu hết những cảnh tượng không thể nhìn thấy trong Táng khu vào đáy mắt. Chỉ thấy vô số Âm Ma hình thù kỳ quái đang phóng vọt về phía bọn họ. Hắn lập tức thôi động Đại Lục Đạo Luân Hồi, đám Âm Ma kia còn chưa tiếp cận đã bị Đại Lục Đạo Luân Hồi thổi quét, nhao nhao rơi vào trong Luân Hồi, không ngừng gào thét trên từng đạo từng đạo Tinh luân, bị Tinh luân rất nhanh cuốn đi xa.

- Đạo pháp thần thông của Hỗn Độn thị hẳn là có thể đối phó với tình huống trước mắt. Vũ sư huynh, Lão tổ tông nhà các ngươi không có dạy cho ngươi những thứ liên quan tới phương diện này sao?

Chung Nhạc quay sang hỏi Hồn Đôn Vũ.

Đám Âm Ma kia vẫn còn đang không ngừng di chuyển trên mấy đạo Tinh luân của hắn, bộ dáng ngây ngô đần độn, đi lại không có mục đích. Một hồi lâu sau, đột nhiên có một con Âm Ma toàn thân đều là con mắt đột nhiên rơi xuống, không ngừng lăn lộn trên Tinh luân, không ngừng lăn về phía trước.

Chung Nhạc thoáng ngẩn người. Tiếp theo, hắn nhìn thấy đám Âm Ma còn lại cũng đang không ngừng phân giải. Có con thì phân giải thành từng cái từng cái khuôn mặt, có con thì biến thành từng đầu từng đầu cánh tay, còn có con lại phân giải thành những cái đầu không có khuôn mặt, cũng có con thì phân giải thành vô số thân thể… quả thật cực kỳ quái lạ, thiên kỳ bách quái.

Hắn nhất thời ngẩn ngơ, tựa hồ chợt nghĩ ra một điểm then chốt, nhưng lại không nắm bắt được tia linh cảm chợt ẩn chợt hiện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.