[Hãn Phỉ Hệ Liệt] Cường Nữu Đích Qua Dã Điềm

Chương 14




Edit: Chrysanthemum

Đường trở về ngoài ý muốn lại tựa như rất dài, khi Diệp Tử Linh đi được một nửa lại đột nhiên cảm thấy cả người vô lực, một bộ có thể ngã xuống bất kì lúc nào.

Cậu biết, nhất định là vừa rồi Clare Clomann đã làm gì đó đối với cậu, tuy rằng đã giải trừ nguy cơ di chứng sau khi tang thi hóa, thế nhưng lại mang đến loại di chứng khác.

Hiện tượng thoát lực chung quy so với mất đi lý trí vẫn tốt hơn nhiều, dẫu thế nào Diệp Tử Linh vẫn muốn cảm ơn Clare Clomann một chút, nếu không nhờ  Clare Clomann dùng biện pháp gì đó khiến cho cậu tỉnh táo lại từ cuồng loạn, sự tình tối nay thật sự không biết thu thập thế nào.

Tại tình huống triệt để mất đi lý trí, cậu quả thật có thể dễ dàng giết chết kẻ thù, vấn đề ở chỗ sau khi giết chết hắn, bản thân vẫn còn đang trong trạng thái khát máu cuồng bạo mà không còn kẻ địch thì sẽ như thế nào, có thể sẽ dựa vào bản năng mà quay trở lại thành Hắc Thạch tàn sát mọi người cũng nên.

Trước tình huống khẩn cấp cũng không thể nghĩ nhiều như vậy, hiện tại Diệp Tử Linh trở lại bình thường nhớ lại thật sự ra một thân mồ hôi lạnh. Nếu là bởi vì loại duyên cớ này mà làm hại tới những người vô tội, cậu e rằng vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho bản thân mình!

Thật vất vả chống đỡ trở về được căn phòng, Diệp Tử Linh cũng không kịp thu thập, che lại cái đại động kia mà không chống cự nổi nữa, trực tiếp té xuống, ngất đi trên sàn nhà.

Nóng… thực nóng quá.

Bản thân tựa như đang ở trong liệt hỏa hừng hực, lửa nóng vô tận thẳng tắp dâng trào, muốn trốn lại không có nơi nào để trốn.

Bất an, sợ hãi… những cảm xúc tiêu cực bắt đầu sôi nổi trào dâng…

Ánh trăng từ tầng mây mù bao quanh trộm lộ ra vùng nhỏ, để cho không trung vốn tối đen một mảnh nay trở nên hơi chút sáng ngời.

Căn phòng nhỏ bị ánh trăng chiếu đến một chút, truyền ra một tiếng thở dài nhỏ đến độ cơ hồ không thể nghe thấy.

“Tử Linh…” Thân thể hoàn toàn mất đi ý thức của Diệp Tử Linh được ôm đến đặt lên trên ván giường. Tại trên chiếc giường nơi ánh trăng không chiếu đến, nam nhân nhìn Diệp Tử Linh tựa hồ đang lâm vào ác mộng mà đổ một lượng mồ hôi lớn trên trán, thỉnh thoảng lại còn run rẩy, do dự một chút, cuối cùng vẫn là vuốt ve khuôn mặt của Diệp Tử Linh.

Độ ấm thấp hơn người bình thường không ít khiến cho Diệp Tử Linh cảm thấy thực thoải mái, thân thể vốn luôn khó chịu bất an nay chậm rãi an tĩnh lại, không còn lộn xộn nữa.

“Xem ra không có anh bên cạnh em sẽ không tự chăm sóc tốt bản thân, Tử Linh, hiện tại anh thực hối hận đã đáp ứng yêu cầu của em, làm thế nào đây?” Thanh âm của nam nhân rất ôn nhu, ôn nhu đến nỗi tràn đầy nguy hiểm.

Diệp Tử Linh đã bị hôn mê hiển nhiên không trả lời được câu hỏi của nam nhân, chỉ là an tĩnh nằm đó, chỉ có mạt hồng sắc không tự nhiên trên gương mặt mới nói lên trạng huống của cậu lúc này.

Theo lý thuyết, tang thi là do bệnh độc sinh ra, sẽ không giống người thường yếu ớt như vậy, căn bản sẽ không sinh bệnh, thế nhưng tình huống lúc này của Diệp Tử Linh rõ ràng là đang phát sốt. Nguyên nhân Diệp Tử Linh phát sốt hiển nhiên là di chứng do việc Clare tiêu trừ trạng thái khát máu cuồng bạo giúp cậu.

“Cái tên Clare kia, thế mà dám thừa dịp anh không có mặt lại làm trái lệnh, khiến cho em lâm vào loại hiểm cảnh này, Tử Linh em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp em giải tỏa cơn nghẹn khuất này.” Nam nhân chú ý đến trạng thái sinh bệnh của Diệp Tử Linh lúc này, bộ dáng vốn nguy hiểm nay lại biến mất không còn bóng dáng, trong mắt chỉ còn lại thần thái ôn nhu xen lẫn đau tiếc.

Nam nhân từ trong vật phẩm tùy thân đem bên người lấy ra cái khăn mặt, sau khi thấm ướt thì đắp lên cái trán nóng cháy của Diệp Tử Linh. Loại phát sốt này là bởi di chứng, lại thêm thể chất nguyên bản là tang thi của Diệp Tử Linh, thuốc men căn bản là không có hiệu quả, chỉ có thể dùng biện pháp nguyên thủy nhất này khiến cho cơn sốt lui đi.

Ban đêm, vào lúc nam nhân không ngừng vì Diệp Tử Linh mà đổi mới khăn ướt đắp trên trán từng chút một trôi qua, thẳng đến khi…

Diệp Tử Linh rốt cuộc thoát ra từ bóng đêm, cậu mãnh liệt ngồi dậy, nhất thời gặp một trận đầu váng mắt hoa, ôm cái trán phát ra một tiếng rên rỉ.

Đầu đau quá… Chẳng lẽ di chứng còn chưa dứt sao?

Cảm nhận được vải dệt mềm mại trải trên đùi, thân thể Diệp Tử Linh nháy mắt cứng đờ, ngay đến cả tay phải đang xoa huyệt thái dương cũng khựng lại.

Cậu dường như nhớ rõ, sau khi cậu bò lên từ cái động kia thì lập tức mất đi ý thức, căn bản không thể nào lết nổi đến giường lại còn đắp chăn.

Nếu như vậy, chẳng lẽ có người đến?!

Cái đầu ẩn ẩn đau khiến cho cả người Diệp Tử Linh trì độn không ít, sau khi tỉnh lại hồi lâu thì mới nhận ra được trong phòng còn có thêm một người, chịu đựng cơn đau đầu lập tức ngẩng lên, thế nhưng lại nhìn thấy được Hình Duệ Tư đang đứng hai tay ôm trước ngực ở nơi cách cậu không xa.

Từ tư thế đứng thẳng của Hình Duệ Tư cho thấy hắn tựa hồ đã đứng ở đây thời gian không ngắn. Mà cái nơi vốn phải là cái động lớn nay thế nhưng lại biến mất không còn bóng dáng, ngay đến cả dấu vết đào bới cũng như chưa từng tồn tại, giống như những việc phát sinh hôm qua hết thảy đều là giấc mộng.

Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?!!!

“Anh sao lại ở đây?”

Có thể là do ngữ khí của Diệp Tử Linh quá mức kinh ngạc, Hình Duệ Tư hơi hơi nhướng mày, buông hai tay đang ôm ngực ra, rất có lực áp bách mà chậm rãi bước đến bên người Diệp Tử Linh: “Sao nào, tôi xuất hiện ở nơi này rất kỳ quái?”

“… Tôi chỉ là tò mò chút đỉnh, Hình đội trưởng trăm công nghìn việc anh sao lại không có chuyện gì mà tìm đến nơi này?” Bộ dáng lúc này của Hình Duệ Tư cũng không nghiêm túc giống như lúc trước nhìn thấy, trên người cũng không mặc bộ quân phục hằng ngày mà là một thân quần áo bình thường, cả người nhìn qua hòa nhã hơn trước. Điều này khiến cho Diệp Tử Linh lần đầu tiên nhìn thấy Hình Duệ Tư như vậy không khỏi ngẩn người, đến lúc này mới theo thói quen mà tranh cãi.

“Vừa lúc tôi tìm cậu có chút việc, kết quả lại phát hiện cậu phát sốt, cho nên mới chăm sóc cậu một chút.”

Hình Duệ Tư thế nhưng lại hảo tâm chăm sóc cậu?!

Có lẽ là do Diệp Tử Linh phát sốt đến mơ hồ nên không khống chế được biểu tình, vẻ mặt của cậu khiến cho đáy mắt Hình Duệ Tư gợi lên một tia hứng thú, khóe miệng hơi giương lên, đích xác là gợi lên một tia cười nhạt.

“Yên tâm đi, sự kiện ngày hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, sẽ không có ai nghĩ là thật, cậu không nên để ý quá mức như vậy.” Hình Duệ Tư hiển nhiên tự bổ não rất nhiều, ý nghĩ so với của Diệp Tử Linh trật đi một nửa.

Không thèm để ý mới là lạ, cậu căn bản không có nhớ tới chuyện ngày hôm qua!! Diệp Tử Linh hò hét ở trong lòng, lập tức cũng lâm vào trạng thái nghi hoặc – Hình Duệ Tư sao lại không để ý đến chuyện xảy ra buổi sáng ngày hôm qua, lại còn chăm sóc cho cậu nữa?

Thời điểm nửa đêm hôm qua quả thật có người ở đây chăm sóc cậu, tuy nói cậu lúc ấy đã lâm vào hôn mê, thế nhưng không hiểu sao vào lúc này khi hồi tưởng lại có thể ẩn ẩn nhớ rõ sự tình đêm qua. Nói như vậy, người nửa đêm chăm sóc cậu chính là Hình Duệ Tư?!

Chẳng lẽ Hình Duệ Tư thật sự là nam nhân mắt lam trong mộng kia hay sao?

Ngoại trừ cái đáp án này, Diệp Tử Linh thật sự nghĩ không ra nguyên nhân nào khác có thể khiến cho Hình Duệ Tư chuyển biến thái độ như thế.

Có điều nếu Hình Duệ Tư thật sự là cái nam nhân trong mộng kia, tại sao ngay từ thời điểm gặp mặt lại đối với cậu lãnh đạm như vậy?

Trong nháy mắt Diệp Tử Linh như rơi vào vũng bùn bí ẩn không cách nào thoát khỏi, nhất cử nhất động của Hình Duệ Tư đều khiến cho cậu cảm thấy nghi hoặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.